(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Liễu Trầm khoanh tay đứng dưới bậc thềm, vẻ mặt lạnh lùng khó chịu, thậm chí chẳng buồn liếc mắt nhìn Phù Khê lấy một cái.
Cánh cửa vừa đóng lại chưa được bao lâu thì Lục Thanh Nguyệt và Lục Nam Tầm đã vội vã chạy vào sân.
Lục Thần An đi nhanh, hai người họ không đuổi kịp.
Phù Khê giả vờ ngăn cản Lục Thanh Nguyệt: "Nhị thiếu gia, Tam tiểu thư, Đại thiếu gia đã dặn không cho ai vào trong..."
Lục Thanh Nguyệt phẩy tay không kiên nhẫn: "Cút!"
Phù Khê liền thật sự tránh ra.
Chờ đến khi Lục Thanh Nguyệt hùng hổ đến trước mặt, mới tiến lên một bước chắp tay: "Mời dừng bước."
Lục Thanh Nguyệt nhíu mày: "Ta bảo các ngươi tránh ra, ngươi điếc à?"
"Thiếu phu nhân bị thương, trước khi đại phu xem qua, không cho phép bất kỳ ai đến gần." Giọng nói của Liễu Trầm không chút gợn sóng, nói xong câu này, hắn đứng thẳng dậy, ngước mắt nhìn Lục Thanh Nguyệt, "Đặc biệt là Tam tiểu thư."
Lục Thanh Nguyệt tức đến mặt mày tái mét, đang định chỉ vào mũi Liễu Trầm mà mắng, thì bị Lục Nam Tầm đứng phía sau bịt miệng lại, kéo ra chỗ râm mát dưới gốc cây trong sân.
Một bụng lửa giận liền trút lên người Lục Nam Tầm đang xoa chân: "Hai người bọn họ... " Lục Thanh Nguyệt giậm chân bực bội, "Biết vậy chẳng thèm dẫn ngươi theo, chẳng có ích gì, còn không bằng mấy nha đầu trong viện của ta."
Lục Nam Tầm đảo mắt: "Chính ngươi nhất quyết kéo ta theo, giờ lại chê."
Nói xong Lục Nam Tầm cũng nổi cáu, phẩy tay áo đi ra ngoài sân.
Lục Thanh Nguyệt đứng ngây ra một lúc mới thấy không ổn, quay đầu lại thì thấy Lục Nam Tầm đã gần ra khỏi sân, liền vội vàng xách váy đuổi theo: "Ngươi muốn đi đâu!"
Lục Nam Tầm bực bội đáp: "Đương nhiên là đi nhận lỗi trước, ngươi hãy cầu mong khi bà nội trách tội xuống thì ít đánh ngươi vài roi."
Lục Thanh Nguyệt sắc mặt âm tình bất định, miệng vẫn không tha: "Cô ta tự ngã thành ra như vậy lại muốn đổ lên đầu ta, bà nội dựa vào cái gì mà phạt ta!"
Lục Nam Tầm nghe vậy đột nhiên dừng bước, nhìn Lục Thanh Nguyệt rồi tặc lưỡi một tiếng: "Ngươi nói là cô ta tự ngã, trong từ đường còn ai khác nhìn thấy không?"
Lục Thanh Nguyệt chớp mắt: "Chẳng phải ngươi nhìn thấy sao?"
Lục Nam Tầm nhíu mày: "Đúng, ta nhìn thấy, nhưng hiện tại hai người bọn họ cùng một lời, lời của ta thì... "
Lục Thanh Nguyệt ngẩng đầu, đảo mắt một vòng: "Thế nào?"
Lục Nam Tầm giơ tay lên giữa chừng rồi lại đổi hướng, chỉ vào đầu: "Vấn đề là vết thương trên đầu của người nằm trong phòng kia kìa."
Ngốc thật!
Chẳng cần biết là bị thương như thế nào, chỉ cần cô ta bị thương sau khi hai anh em Lục Thanh Nguyệt tự ý xông vào từ đường, thì chuyện này bọn họ đã không có lý.
Một lúc sau mới thở dài một hơi, giơ tay lên phẫn nộ vung vẩy, nghiến răng nghiến lợi nói: "Lâm Thanh Dung, được lắm, chúng ta cứ chờ xem"!
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");