Thiên Kim Thật Cùng Thiên Kim Giả Ở Bên Nhau

Chương 76




Công ty của Ôn Uyển bắt cô ấy phải đi lợi dụng độ nổi tiếng của Giản Ánh An.

Giản Ánh An nổi lên rất đột ngột, như thể cô sinh ra là để nổi tiếng, chưa kể đến gameshow Giản Ánh An tham gia khi còn nhỏ mà chỉ cần nói về bộ phim truyền hình đầu tiên của cô, tuy chỉ là nữ chính thứ tư và không có nhiều đất diễn nhưng sau khi phim chiếu xong, người duy nhất khán giả nhớ đến chính là Giản Ánh An.

Sau bộ phim đó, cô được diễn nữ chính thứ hai, sau đó là nữ chính...Ba năm kể từ đó, tài nguyên của Giản Ánh An chưa bao giờ ngừng lại.

Đương nhiên có thể giải thích là vì người ký hợp đồng với cô là Giang An Ngôn, hơn nữa ảnh hậu lại còn không tiếc lời khen ngợi cô.

Nhưng muốn làm cho một người nổi tiếng liệu có dễ dàng như vậy không?

Muốn nổi tiếng thì phải được quảng bá để nổi tiếng hơn, còn phải có thực lực và may mắn, thiếu một thứ cũng không thể thành công.

Không thể chỉ dựa vào tài nguyên mà tích lũy được.

Tần Miên Miên vốn là người bình thường, chỉ gọi mấy tiếng "chị" trong gameshow thôi mà đã có không ít người hâm mộ rồi.

Bởi vì nàng không có Weibo nên không biết cụ thể là đã tăng bao nhiêu, nhưng dựa vào độ thảo luận thì ít nhất cũng phải tăng hai triệu.

(Đoạn này chắc là muốn nói Miên Miên chưa lập Weibo công việc chứ vài chương trước con bé còn vừa lướt Weibo xong)

"Hai triệu có nghĩa là gì? Ôn Uyển, cô ra mắt bao nhiêu năm rồi, có bao nhiêu người hâm mộ?" Người đại diện ghét bỏ cô không biết cố gắng.

Cái gì mà cấm sóng chứ!

Nhiều nhất là bị chèn ép thôi!

Không phải vẫn còn có đạo diễn mời Giản Ánh An tham gia gameshow sao?

"Cô nhìn đi, hai người họ vừa đi cô nhi viện một chuyến, cô nhi viện đã nhận được mấy triệu tiền quyên góp rồi đấy."

Người đại diện yêu cầu cô ấy phải lợi dụng danh tiếng của Giản Ánh An.

Ôn Uyển đang ở biệt thự, nhìn Giản Ánh An bằng ánh mắt mơ hồ, trong lòng lưỡng lự.

Cô ấy đã chìm nổi nhiều năm như vậy rồi, thật sự muốn nổi tiếng một phen xem sao.

Cô bé luôn gọi Giản Ánh An là "chị" kia không biết từ lúc nào đã thay đổi xưng hô, gọi một tiếng "An An", tình cảm của hai người tốt đến không ngờ.

Nếu cô ấy lại xen vào thì đúng là không biết điều.

Có cần thiết phải mạo hiểm để rồi làm sụp đổ hình tượng không?

Giản Ánh An cũng nhiều lần nhìn về phía Ôn Uyển, dù sao cô cũng đã nhắc nhở cô ấy, nếu Ôn Uyển vẫn kiên quyết làm vậy thì cô sẽ không quan tâm nữa.

Cô từng nói rồi, cho dù đến lúc đó chương trình không phát sóng được thì cô cũng sẽ không hoàn tiền lại.

Nếu Ôn Uyển cứ dính lấy cô, bị liên lụy thì cô sẽ không chịu trách nhiệm.

Quay đầu lại thấy Tần Miên Miên đang kéo tay áo cô, vẻ mặt không đồng ý: "An An, chị không được nhìn người khác."

Trên tay Tần Miên Miên có dính đất sét.

Nàng đeo tạp dề, trước mặt bày một cái bàn, trên mặt bàn có hai bức tượng nhỏ bằng đất sét xiêu xiêu vẹo vẹo, trông rất xấu. Tần Miên Miên đang nhào nặn nửa chừng thì phát hiện Giản Ánh An đang nhìn Ôn Uyển.

Nàng cũng mặc kệ tay có bẩn hay không, đầu tiên là phải thu hút sự chú ý của chị cái đã.

Sự chú ý của Giản Ánh An hiện giờ lại đặt trên bàn tay dính đất sét của Tần Miên Miên: "Nhóc bẩn thỉu, mau rửa tay đi!"

Tần Miên Miên thè lưỡi, đầu lưỡi hồng hồng mềm mại, nàng không đi rửa tay mà tiếp tục nặn tượng đất.

Có rất nhiều khán giả đang ngồi xổm trong phòng phát sóng trực tiếp.

Mọi người đều đang cười nhạo hai bức tượng đất sét mà Tần Miên Miên làm.

Xấu quá đi.

Tham gia chương trình yêu đương, có lẽ chỉ có hai người các nàng là yêu nhau thật lòng.

Dù chỉ chơi trong biệt thự thôi cũng vui.

Tần Miên Miên nặn một hồi lâu liền cảm thấy choáng váng, nàng vươn vai nhìn thành quả lao động của mình, rất không muốn tin đó là tượng đất mình đã nặn ra.

Nàng đã nặn rất lâu rồi, lúc mới bắt đầu đã tự an ủi mình, hình thức ban đầu xấu chút cũng là chuyện bình thường.

Nhưng sao càng nặn lại càng xấu hơn thế này!

Nàng thậm chí còn xấu hổ, không dám chỉ vào bức tượng đất bên trái và nói: An An, đây là chị đó!

Bởi vì tượng đất bên phải cũng xấu như nhau, chỉ khác là tượng bên trái cao hơn thôi.

Tần Miên Miên nhíu mày đánh giá vài lần, sau đó nhấc tượng đất bên phải lên, hài lòng gật đầu, như vậy tượng đất của nàng cao hơn của Giản Ánh An rồi.

Nhưng làm như vậy thì tượng đất bên phải còn xấu hơn trước đó.

Tần Miên Miên lại phải tu bổ thêm lần nữa.

Cảm giác choáng váng lại ập đến, đầu nàng ong ong, mất đi khả năng suy nghĩ, nhìn hai bức tượng đất sét trước mặt, càng nhìn càng thấy sốt ruột.

Xấu hổ biết bao nhiêu.

Tần Miên Miên bĩu môi: "An An, vật kỷ niệm của chúng ta trông không đẹp lắm."

Giản Ánh An còn tưởng Tần Miên Miên chỉ đang nặn chơi thôi, cho đến khi nghe thấy lời này thì mới phản ứng lại.

Đây là muốn nặn tượng đất của hai người các nàng, giữ làm kỷ niệm sao.

Bởi vì thật sự là quá xấu, Giản Ánh An chỉ vào tượng đất bên phải: "Đây là chị sao? Em nặn giỏi thật đấy."

Tần Miên Miên: "...Không phải, cái đó là em ạ."

Giản Ánh An: "..."

Cô lấy một cục đất sét từ trong tay Tần Miên Miên, sau đó nhào thành hai dải đất sét, ghim lên đầu tượng đất bên phải. Cô chỉ vào bím tóc nhỏ ngạo nghễ vừa mới được thêm vào trên đầu của tượng đất bên phải.

"Em xem, như vậy mới giống em nè."

Tần Miên Miên không phục, nàng nhe răng, lăn cục đất sét thành một cây gậy, đặt trên tay của bức tượng đất bên trái.

Giản Ánh An nhìn không ra: "Chày cán bột sao?" Tối nay Miên Miên muốn ăn bánh bao à?

Tần Miên Miên: "Không đúng, là gậy Như Ý!"

Chơi đất sét lâu, phải tốn rất nhiều công sức mới rửa sạch được hết, cuối cùng hai bức tượng nhỏ bằng đất sét đã được Tần Miên Miên trân trọng cất đi.

Đây chính là vật kỷ niệm!

Giang An Ngôn vỗ vỗ bả vai Giản Ánh An: "Quả thực không dễ dàng."

Nàng chưa bao giờ nhìn thấy mặt này của Giản Ánh An, dù là trong đoàn phim hay là trong công ty, chỉ có ở trước mặt Tần Miên Miên cô mới như vậy.

Nghe có vẻ rất nuông chiều cô bé.

Trong mắt người ngoài thì cảnh tượng này có vẻ hơi buồn cười.

Giản Ánh An thản nhiên nói: "Vui vẻ chịu đựng."

Giang An Ngôn cười lạnh: "Được rồi."

Người này đúng là, một ngày không khoe khoang là không chịu được mà.

Hôm nay là ngày thứ ba ở biệt thự, theo kế hoạch quay chương trình thì vẫn còn bốn ngày nữa.

Đúng lúc này, Chu Xử Trạch lại gọi Giản Ánh An và Giang An Ngôn ra ngoài.

Sau đó, Ôn Uyển mới nhận ra Giản Ánh An chịu nhắc nhở cô ấy đã là rất nghĩa khí.

Trong lòng Chu Xử Trạch cực kỳ khó chịu, ông biết có người muốn chỉnh Giản Ánh An, không cho phép cô xuất hiện trên TV. Đúng là ông cũng đã rất mạo hiểm, nhưng trong lòng vẫn tồn tại một tia may mắn.

Dù sao chương trình của ông cũng là chương trình chiếu mạng, cũng không đến mức đó đi.

Bính đến tướng ngăn, nước tới đất đỡ, sẽ luôn có cách giải quyết.

Toàn là chuyện nhảm nhí.

Mọi chuyện đều được tóm tắt bằng câu trên.

Tâm trạng Chu Xử Trạch rối bời, ông nhìn chằm chằm vào Giản Ánh An mà không nói nên lời, nghĩ tới nghĩ lui, lông mày càng nhíu chặt.

Giản Ánh An còn cho rằng ít nhất cũng sẽ quay xong chương trình này.

Tuy việc phát sóng trực tiếp khiến cô bị cả nước dí đến chết, nhưng cũng phải thừa nhận rằng quyết định bắt đầu phát sóng trực tiếp của Chu Xử Trạch là rất chính xác, cho dù đến lúc đó không thể lên sóng thì phát sóng trực tiếp cũng có thể kiếm được kha khá tiền.

Sẽ không đến mức phải dừng lại giữa chừng.

Có gì đó không đúng.

Chuyện này cũng là do Thẩm Cẩn Vu nhúng tay vào sao? Cậu ta làm thế nào?

Chu Xử Trạch từ trong tâm trạng chán nản bình tĩnh trở lại: "Bây giờ cháu có hai lựa chọn."

"Lựa chọn đầu tiên là rời khỏi chương trình cùng với Tần Miên Miên."

"Lựa chọn thứ hai là chúng ta sẽ sắp xếp cho cháu một vị khách mời khác, ghi hình lại từ đầu."

Chu Xử Trạch: "Tôi kiến nghị nên chọn cái đầu tiên."

Giang An Ngôn chặc lưỡi: "Mặc dù tiền sẽ không hoàn lại, nhưng anh cũng phải nói cho chúng tôi biết chuyện gì xảy ra chứ?"

Chu Sở Trạch: "CP giữa cháu và Tần Miên Miên...đã lan truyền rộng rãi quá rồi."

Ông có chút xấu hổ không nói nên lời, không biết nên nói như thế nào, trong lòng cũng cảm thấy vô cùng khó chịu.

"Hình ảnh bị ảnh hưởng rất tiêu cực."

Giang An Ngôn giận đến bật cười: "Còn tưởng là nguyên nhân gì, cái này thì có gì tiêu cực? Hai đứa nó đã làm chuyện gì xấu? Chúng nó đã làm gì không thể tha thứ sao?"

Chu Xử Trạch cũng khó hiểu: "Cô nói với tôi cũng vô ích, tôi là người hy vọng chương trình có thể kết thúc thuận lợi nhất mà."

Ông nói.

"Tình hình hiện tại là mấy nhóm khách mời khác vẫn ổn, chỉ có nhóm của Giản Ánh An với Tần Miên Miên là có vấn đề thôi. Cô cũng biết rồi đó, trong nước vẫn chưa hợp pháp mấy chuyện này."

Giản Ánh An gật đầu: "Cháu hiểu."

Giang An Ngôn sửng sốt, con bé nó hiểu cái gì, sao lại hiểu được?

Giản Ánh An: "Chuyện của chúng cháu có thể tồn tại, chỉ là không thích hợp xuất hiện trước công chúng thôi. Ý của đạo diễn là trừ khi cháu chọn một khách mời nam mới để ghi hình, nếu không chương trình sẽ không được phát sóng, phát sóng trực tiếp cũng rất có thể sẽ bị dừng lại."

Cô rũ mắt, bản thân hiểu rõ đề nghị của đạo diễn, nhưng cô sẽ không chọn người khác.

Cô sẽ rời khỏi chương trình này cùng với Tần Miên Miên.

Nhưng theo hợp đồng thì phải quay xong mới không cần hoàn tiền, trừ khi vì lý do khách quan mà dừng lại. Nhưng hiện tại không có lý do khách quan nào khiến cho cô phải dừng lại, chỉ là không cho phép cô tiếp tục tuyên truyền văn hóa không phù hợp với số đông này.

Bề ngoài thì phải nói là do fan CP của hai người các nàng quá đông mà ra.

Giản Ánh An chỉ muốn cười.

Nếu nói bên trong chuyện này không dính dáng gì đến Thẩm Cẩn Vu, cô không tin.

Đằng nào cũng phải rời chương trình thì cô sẽ chủ động rời, thù lao thì cứ hoàn lại cho chương trình thôi.

Giản Ánh An vẫn muốn cười.

Cô còn rất vui đây, có nhiều người thích cô và Miên Miên ở bên nhau như vậy cơ mà.

Còn có thể làm chướng mắt Thẩm Cẩn Vu, một mũi tên trúng hai con chim.

Lúc này Giang An Ngôn mới phản ứng lại, cô trừng mắt nhìn Chu Sở Trạch: "Vậy là phải hoàn tiền sao?"

Chu Xử Trạch có chút xấu hổ, dù sao ông cũng đã thu được lợi nhuận từ buổi phát sóng trực tiếp rồi, bây giờ lại đề nghị Giản Ánh An rời chương trình, đây chẳng phải là lãng phí danh tiếng của cô sao?

Ông muốn nói, hay là cháu chọn một khách mời khác đi.

Vẫn nên thôi đi, nếu không đến lúc đó chắc là sẽ bị khán giả mắng chết.

Ảnh hậu X đang nổi thì ông dám động vào chứ hai người này thì không.

Chu Xử Trạch mặt ủ mày ê, thở dài: "Vậy tôi bồi thường cháu gấp đôi được không?"

Giản Ánh An cười nói: "Cũng được ạ."

Giang An Ngôn: "Em không tức giận sao?"

Giản Ánh An hơi khựng lại: "Nếu nói là không thì không thể nào, chỉ là...chúng ta cứ nghĩ về mặt tích cực của sự việc thôi."

Ngày nay phim truyền hình chuyển thể còn phải cắt bỏ một vài cảnh, cô và Tần Miên Miên trắng trợn như vậy, không chỉ là phát sóng trực tiếp mà còn là chương trình yêu đương.

Thẩm Cẩn Vu quả thực đã tính kế đúng chỗ.

Bây giờ phải hoàn lại tiền và rời khỏi chương trình, Giản Ánh An cũng có chút không tình nguyện. Nhưng cô chỉ có thể cười và nói: "Không phải còn được gấp đôi tiền bồi thường sao?"

Hai người quay về biệt thự thu dọn hành lý.

Nguyên nhân Giản Ánh An và Tần Miên Miên rời chương trình không che giấu được nên cô cũng dứt khoát nói thẳng với mọi người.

Vì thái độ của cô quá bình tĩnh nên các khách mời trong chương trình đều cảm thấy nghi ngờ.

Chuyện gì đã xảy ra thế? Cứ vậy mà rời sao?

Tượng đất mà Tần Miên Miên nặn còn chưa xong, nàng cẩn thận gói lại vì sợ đụng phải gì đó, sau đó dứt khoát mỗi tay cầm một cái, lúc đi đường cũng cố gắng tránh va chạm với mọi người.

Cũng không ai muốn đụng vào hai bức tượng đất của nàng.

Tần Miên Miên muốn vẫy tay, nhưng bởi vì trên tay đang cầm tượng đất nên chỉ có thể hơi nhấc lên: "Tạm biệt mọi người~"

Giản Ánh An: "Tạm biệt."

Bọn họ còn chưa kịp phản ứng lại, ngập ngừng nói: "Tạm biệt?"

Ôn Uyển là người duy nhất biết nội tình.

Cô ấy khó có thể tin rằng, lại có người có thể khiến cho Giản Ánh An nửa đường rút khỏi chương trình khi còn chưa quay xong.

Rốt cuộc là ai đã làm ra chuyện thiếu đạo đức như vậy?

Nếu lúc đó cô ấy đến gần Giản Ánh An, muốn đi theo con đường của Tần Miên Miên thì có phải cũng sẽ bị ép rời khỏi chương trình không?

Ôn Uyển toát mồ hôi lạnh, nếu không phải Giản Ánh An không so đo hiềm khích trước đó mà nhắc nhở cô ấy, cứ lạnh lùng nhìn cô ấy đâm đầu vào thì hiện tại cô ấy cũng phải rút khỏi chương trình rồi.

Công ty còn bắt cô ấy phải tiếp tục dính chặt Giản Ánh An, giờ ngẫm lại thì quả thực không đáng tin cậy mà!

Trước khi cân nhắc chuyện đổi công ty, Ôn Uyển nhìn đống hành lý đã được thu xếp của Giản Ánh An và hai bức tượng đất xấu xí trong tay Tần Miên Miên kia.

Chỉ mới có ba ngày thì chưa đủ để thiết lập nên một tình bạn sâu sắc, nhưng cũng đủ để khiến trong lòng mọi người yêu mến hai người họ.

Ôn Uyển cũng không nỡ để hai người rời đi: "Các em đi sớm như vậy sao?"

Camera trong biệt thự đã ghi lại được một màn này.

Phòng phát sóng trực tiếp tràn ngập dấu chấm hỏi.

Giống như mới lọt hố được một nửa, bị hai người làm cho ngọt đến nở nụ cười người dì, sau đó sốc nặng khi chương sau chẳng khác gì SE!

Nếu không phải Giản Ánh An và Tần Miên Miên trông không giống BE thì khán giả đau lòng chết mất thôi!

"Sao vậy? Sao đột nhiên lại thu dọn hành lý thế?"

"Trong nhà xảy ra chuyện gì sao?"

"Trong nhà An An không phải chỉ có một mình cô ấy sao? A, hình như cô ấy còn có một cậu em trai."

"Em trai bị tai nạn giao thông à?"

"Trông không giống lắm, trên mặt họ cũng không có vẻ gì là lo lắng."

Đúng vậy, hai người các nàng tựa như đến thăm nhà một người bạn, sau đó đến giờ phải ra về vậy.

"Họ...lúc đầu chỉ ký hợp đồng ngắn hạn thôi sao?"

"Ba ngày nay vẫn luôn xem hai bạn nhỏ, tự nhiên kết thúc như vậy làm trong lòng tôi cảm thấy trống rỗng quá."

"Hai bạn đi rồi, tôi không muốn xem nữa."

Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp vẫn không biết tại sao, Giản Ánh An không nhìn thấy làn đạn nên cũng không giải thích.

Cô lịch sự chào tạm biệt các khách mời còn ở lại.

Giang An Ngôn đứng trước cửa biệt thự, nhìn hai người rời đi.

Trước khi mọi chuyện được giải quyết thì đây sẽ là lần cuối cùng Giản Ánh An đứng dưới màn ảnh.

Giản Ánh An quay lại, mỉm cười với ống kính.

"Đúng rồi, chúng ta sẽ gặp lại nhau sớm thôi."

Trong lòng Giang An Ngôn không hiểu sao lại cảm thấy chua xót.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.