Thiên Kim Thật Cùng Thiên Kim Giả Ở Bên Nhau

Chương 7




Mỗi câu cô nói ra đều gây chấn động lòng người.

Tần tiên sinh nhất thời không thể phân biệt được đây là lời cảnh báo của cô nhóc hay cô thật sự cho rằng như vậy, thân là đại tiểu thư chân chính của nhà họ Tần mà thế này cũng quá hèn mọn rồi, quả thực khiến người ta coi thường.

Tần tiên sinh đưa mắt nhìn thoáng qua Giản Ánh An, lạnh lùng nói: "Con biết là được."

Giản Ánh An rời khỏi thư phòng.

Hai chân cô run run, không còn nghi ngờ gì nữa, chắc chắn là vì đói.

Chút đồ ăn buổi sáng đối với cô mà nói chưa đủ để bù lại phần dinh dưỡng đã mất trong 6 năm qua, cô vội chạy đến phòng bếp tìm đồ ăn cho mình.

Mấy chuyện thế này đời trước Giản Ánh An đã từng làm qua không ít, có thể nói kiếp trước cô còn không có tư cách lên bàn ăn cơm, nói sao thì cũng phải học được cách chống đói.

Ăn xong thì tinh thần cũng trở nên sảng khoái dễ chịu, cô bước ra ngoài quay về phòng mình.

Không thể công khai mà đi thì phải lén lút ra khỏi bếp thôi, cứ để bọn họ nghĩ rằng nãy giờ cô đang nhốt mình trong phòng đi.

Giản Ánh An lại lần nữa lén trốn đi.

***

Đồng phục của cô cũng khá vừa vặn.

Giản Ánh An đứng ở trước gương, cảm giác đã có rất nhiều chuyện thay đổi so với trước đây. Đời trước quản gia làm việc cho có lệ, đặt cho cô một bộ đồng phục size lớn trong khi Giản Ánh An năm 6 tuổi vốn gầy yếu, mặc đồng phục cỡ lớn bước vào trường liền biến thành trò cười.

Bây giờ nghĩ lại, đó là quản gia đang cảnh cáo cô đấy.

Tần Miên Miên nán lại bên người Giản Ánh An: "Chị ơi, chị mặc đồng phục cũng rất là đẹp!"

Tần Hành không phục: "Chị mới là chị của em!"

Sao lại có thể gọi người khác là chị chứ, nếu vậy chẳng lẽ cậu cũng phải gọi chị ta một tiếng chị sao? Tần Hành mím môi không nói.

Cậu mới không cần gọi người khác là chị, chị của cậu chỉ có một là Tần Miên Miên!

Tần Miên Miên không quan tâm em trai nói gì, đôi mắt sáng ngời nhìn Giản Ánh An: "Chúng ta có thể cùng nhau đến trường rồi!"

Tần Hành thì thầm: "Cùng lắm cũng chỉ là người được cha mẹ tốt bụng nhận nuôi, có tư cách gì đi học cùng chúng ta chứ, sớm muộn gì cũng sẽ bị người khác xem thường."

Ai dám xem thường nhà họ Tần đây?

Giản Ánh An quét mắt nhìn sang cậu nhóc: "Đi nhà trẻ của cậu đi nhóc."

Tần Hành: "..."

Giản Ánh An ngồi cùng xe với Tần Miên Miên, hai cô bé ngồi ở ghế sau, ghế phụ là Tần Hành với bàn tay nhỏ xíu đặt trên ghế, ánh mắt ai oán liên tục nhìn xuyên qua kính chiếu hậu, giận Giản Ánh An vì đã cướp đi chị gái nhóc.

Tần Miên Miên: "Hiệu trưởng rất tốt bụng, cô giáo cũng rất tốt, các bạn học cũng thân thiện lắm luôn."

Tóm lại mọi người đều rất là tốt.

Tần Miên Miên hy vọng Giản Ánh An có thể học cùng lớp với mình.

Giản Ánh An suy nghĩ một lúc: "Chị còn phải vượt qua kỳ thi nhập học mới được."

Còn chưa đi học bao giờ thì sao mà thi đậu trường quý tộc chứ...Làm sao để giả vờ như mình chưa từng đi học mà vẫn có thể thi đậu đây.

Giản Ánh An nghĩ đến to đầu, đời trước cô thi không qua, buộc phải đóng tiền mới được vào.

Bởi vậy nhà trường cũng không quá coi trọng cô, phân vào một lớp rất kém cỏi, là lớp đội sổ điển hình.

Đời này cô muốn học cùng lớp với Tần Miên Miên, để nàng luôn nằm trong tầm mắt mình.

Cứ cố gắng hết sức thôi, Giản Ánh An nghĩ thầm, không cần làm tốt quá, tương đối là được rồi.

Ý tưởng của Giản Ánh An đã thất bại.

Là một học sinh xuất sắc, thi đầu vào lớp 1 chỉ hỏi mấy câu đơn giản như một cộng một bằng mấy, cô thật sự không thể làm trái lương tâm mà nói bằng ba, dứt khoát nhắm mắt lại trả lời câu hỏi.

Mấy bài thi rất nhanh được đưa đi chấm điểm.

Giáo viên nhận bài thi, chấm xong rồi mỉm cười một cái với Giản Ánh An, rất nhanh đã bắt đầu phân lớp cho cô.

Cô được vào lớp của Tần Miên Miên như ý nguyện.

Giản Ánh An nhìn phòng học rộng rãi sáng sủa, gương mặt tươi cười của các bạn cùng lớp, mọi người đều chào đón cô như học sinh chuyển trường, nhiệt tình đến mức Tần Miên Miên cũng không chen vào được.

Tựa hồ cuộc sống chỉ đơn giản như vậy thôi.

Không có những lời như – Người này bẩn quá, mình không muốn chơi với cậu ta.

Câu hỏi dễ như này mà cũng làm không được, đúng là đồ ngu.

Sao cậu ta lại xuống từ xe của nhà họ Tần vậy?

Nghe mẹ mình nói cậu ta là con riêng đó, là người xấu...

Giản Ánh An nhếch môi, đẩy đám người này ra chạy tới tìm Tần Miên Miên.

Tần Miên Miên tủi thân nằm trên bàn, chờ đến khi nhìn thấy Giản Ánh An trên mặt mới nở một nụ cười thật tươi, đơn thuần đáng yêu.

Nàng mời cô: "Chúng ta ngồi chung với nhau đi!"

"Không được!"

Nếu không phải Tần Hành đang ở nhà trẻ thì Giản Ánh An còn tưởng là Tần Hành chạy tới. Nghe giọng thì mới phát hiện là người quen cũ.

Vị hôn phu của Tần Miên Miên, Thẩm Cẩn Vu.

Cô không có ấn tượng quá sâu đối với Thẩm Cẩn Vu, chỉ nhớ rằng đây là người đã đính hôn với Tần Miên Miên từ lúc còn nhỏ, cậu ta cũng vẫn luôn xem Tần Miên Miên như vị hôn thê của mình.

Kiếp trước cô "may mắn" lọt vào mắt cậu ta, bị coi thường đến mức sau khi biết được sự thật cậu ta còn chạy đến tuyên bố một câu.

"Vị hôn thê của tôi chỉ có một người là Tần Miên Miên, tôi cũng chỉ cưới một mình Miên Miên!"

Thật không may, kiếp trước chuyện Giản Ánh An muốn làm nhất chính là xử lý Tần Miên Miên, sự bảo hộ của người này ngược lại đã khiến cậu ta trở thành người thứ nhất bị Giản Ánh An giải quyết.

Nhớ lại những chuyện đó, trong lòng Giản Ánh An bắt đầu mỉa mai: Chỉ được có như vậy mà cũng xứng bảo vệ Miên Miên?

Đúng là mất mặt!

Lần đầu cô chính thức tiếp xúc với cậu ta chính là năm lên cao trung.

Bây giờ nhìn Thẩm Cẩn Vu trong bộ dạng con nít thì càng thêm xem thường: "Cậu quản cũng nhiều thật, nhà cậu ở biển sao [1]?"

[1]: Câu này là ngôn ngữ mạng bên TQ chỉ mấy người nhiều chuyện, thích xen vào việc của người khác.

Thẩm Cẩn Vu sửng sốt, ngơ ngác trả lời: "Nhà tôi đúng là có biệt thự ở bờ biển."

Giản Ánh An: "Vậy cậu quay về nhà mình mà quản bờ biển đi, tôi ngồi cạnh Miên Miên thì liên quan gì tới cậu!"

Thẩm Cẩn Vu bẹp cái miệng nhỏ: "Cậu ấy là vợ chưa cưới của tôi."

Giản Ánh An: "Tôi là chị của em ấy!"

Thẩm Cẩn Vu: "..."

Tần Miên Miên phối hợp mà gọi: "Giản tỷ tỷ, chúng ta đừng để ý đến cậu ấy, chị ngồi chung với em đi."

Đám nhóc này lớn lên còn đấu không lại Giản Ánh An, khi còn nhỏ nói mấy câu là thua ngay.

Chỉ có Tần Miên Miên là không, Giản Ánh An tiêu chuẩn kép mà nghĩ.

Dù là lúc nào nàng cũng đều đáng yêu như vậy. Mặc kệ Miên Miên bao nhiêu tuổi thì cũng đáng để cô bảo vệ, nắm lấy đôi tay nhỏ của Miên Miên, Giản Ánh An nhìn mọi người bằng ánh mắt lạnh lẽo..

Không cho phép đến gần.

Thẩm Cẩn Vu vô cùng uất ức, đáng thương nhìn Tần Miên Miên

Sao nàng lại không để ý tới cậu mà đối xử tốt với một con nhỏ xa lạ như vậy.

Cậu ta gầy như thế, mặc dù ngũ quan không tồi nhưng da dẻ vàng vọt, tóc khô xơ, nhìn qua chẳng đẹp chút nào, quả thực giống như đứa trẻ không cha không mẹ.

Tần Miên Miên đứng bên người cô càng thêm đáng yêu, gương mặt phiếm hồng, đôi mắt sáng ngời.

Thẩm Cẩn Vu không chịu thua nói: "Vậy mình cũng muốn ngồi kế cậu."

Giản Ánh An: "Cậu không có chỗ ngồi sao?"

Lại bắt đầu nữa, Giản Ánh An chính là một con nhóc ác ôn: "Cậu nhập học lâu vậy rồi mà chỗ ngồi còn chưa có, chẳng lẽ đó giờ vẫn luôn đứng hay sao? Còn muốn mặt dày cướp chỗ người khác à?"

Cô chỉ vào chính mình: "Tôi mới vừa đến, tôi muốn ngồi ở đây."

"Cậu nên về lại chỗ của mình đi."

Thẩm Cẩn Vu bị nói cho thất bại thê thảm.

Tần Miên Miên còn thêm dầu vào lửa, ánh mắt lấp lánh nhìn Giản Ánh An nói: "Oa, đẹp quá đi—"

Giản Ánh An vô cùng hưởng thụ.

Cứ như vậy chỗ ngồi đã phân xong, Thẩm Cẩn Vu không thể không quay lại vị trí của mình.

Sau khi học xong một tiết, các bạn học lại xông tới.

Họ tò mò nhìn cô bạn mới đặc biệt này còn hơn Tần Miên Miên.

"Cậu chuyển trường đến đây sao?"

"Không, tôi nhập học vào đây."

"Nhập học thì có gì khác vậy?"

Tần Miên Miên còn lừa con nít nói: "Nhập học nghĩa là cậu cực kỳ, cực kỳ lợi hại đó."

Giản Ánh An cũng để mặc cho nàng thổi phồng mình.

"Nhập học tức là học ở nhà nhưng đã học được rất nhiều thứ, biết hết tất cả, cái gì thầy cô không biết thì chị ấy cũng biết!"

Cái này hơi quá rồi, nhưng mà Giản Ánh An không định chỉnh lại cho đúng mà ngược lại còn muốn nghe Tần Miên Miên tiếp tục phóng đại.

Nếu nói Tần Miên Miên là một đóa hướng dương tràn đầy sức sống thì Giản Ánh An chính là một cây nấm nhỏ ẩn nấp trong góc, trầm mặc, lãnh đạm, không có hứng thú với bất cứ thứ gì ngoại trừ đóa hướng dương kia.

Hoa hướng dương hướng về mặt trời, còn cô hướng về hoa hướng dương.

Các bạn nhỏ mới đầu là đến vì Giản Ánh An, bây giờ đều đang nghe Tần Miên Miên nói chuyện.

Lâu lâu còn phát ra tiếng cảm thán.

Giản Ánh An như đi vào cõi tiên, cô thật sự không thể hòa nhập vào đoàn quân con nít này được, chờ đến khi hoàn hồn thì Tần Miên Miên đã thổi đến đâu rồi: "Chị ấy có thể cõng mình chạy một hơi ba tầng lầu."

Đây đại khái là ảo tưởng của Tần Miên Miên về Giản Ánh An.

Giản Ánh An đưa mắt nhìn tay chân ốm yếu của mình, cảm thấy hơi khó xử.

So với các bạn học khác thì Thẩm Cẩn Vu có đầu óc hơn một chút, sẽ không dễ dàng bị lừa: "Cậu ta làm không được!"

"Cậu ta gầy như vậy, vừa nhìn đã biết không được ăn cơm đàng hoàng, sao có thể chạy một hơi ba tầng! Còn cõng thêm cậu nữa!"

Các bạn học lại nhìn về phía Giản Ánh An, cảm thấy Thẩm Cẩn Vu nói cũng có lý.

Cậu ấy ốm quá chừng, gió thổi một trận cũng có thể bay, làm sao có thể lực tốt như thế được, hóa ra Tần Miên Miên cũng sẽ khoác lác.

Giản Ánh An nhẹ nhàng chỉnh lại cho đúng: "Tôi không thể chạy một hơi ba tầng, nhưng tuyệt đối có thể cõng Tần Miên Miên chạy ba tầng lầu."

Thẩm Cẩn Vu: "Không có khả năng!"

"Đúng vậy, không thể đâu..."

Tần Miên Miên nói rất gấp: "Giản tỷ tỷ có thể!"

Giản Ánh An chột dạ quay đầu đi.

Tần Miên Miên vô cùng tin tưởng Giản Ánh An, chính vì vậy rõ ràng là do nàng phô trương nhưng Giản Ánh An lại phải hứng hết. Đám nhóc không tin, một hai phải tận mắt nhìn thấy, Tần Miên Miên không chịu nổi phép khích tướng bèn đem ánh mắt mong chờ đặt trên người Giản Ánh An.

Cả lớp ai cũng xô đẩy đi ra ngoài cầu thang.

Giản Ánh An nhìn bậc thang, trẻ con 6 tuổi đến bò cũng còn hơi quá sức, nói gì đến vừa chạy vừa cõng thêm một người.

Thật không dám giấu giếm, thân thể của cô còn yếu hơn các vị ngồi ở đây nữa.

Tần Miên Miên cũng phát hiện chính mình thổi phồng hơi quá, nhỏ giọng hỏi: "Giản tỷ tỷ, chị thấy có được không?"

Giản Ánh An mặt vô biểu tình: "Có thể."

Bảo vệ giấc mộng của bé con cũng rất cần thiết.

Trong cảm nhận của Tần Miên Miên, cô là anh hùng không gì không làm được.

Giản Ánh An cõng Tần Miên Miên, trên lầu ba còn có đám nhóc khác đang đợi, cô rất muốn nói một câu: Miên Miên, em hơi nặng một xíu.

Nhóc con mũm mĩm nhìn thì thấy đáng yêu, cõng lên toàn là thịt, Giản Ánh An cũng không thể bắt bé con giảm cân, chỉ có thể cắn răng chạy lên trên.

Ai da, đều là do cô thiếu nàng.

Tần Miên Miên dán trên lưng Giản Ánh An, không dám nhúc nhích sợ làm cô mất sức.

Nàng nhỏ giọng: "Không thì chúng ta đổi ý đi."

Cái miệng nhỏ của Giản Ánh An thở dốc, không trả lời, mắt trở nên trống rỗng, cô biết mình sắp cạn sức rồi.

Có chút mất mặt.

Cõng Tần Miên Miên lung lay chạy lên lầu, trong lòng nghĩ, sao cô lại phải phối hợp làm cái chuyện ấu trĩ như vậy.

Tần Miên Miên còn đang cố gắng thuyết phục: "Không sao đâu chị, cùng lắm thì bị cười nhạo một thời gian thôi."

Giản Ánh An hỏi: "Em từng bị qua chưa?"

"Chưa ạ."

"Vậy chị đây càng không thể để em bị cười nhạo."

Tần Miên Miên nghe không hiểu hàm ý sâu xa, nàng chỉ cảm thấy Giản Ánh An thật tốt.

Thẩm Cẩn Vu canh giữ trên lầu, cậu dám cá Giản Ánh An không có khả năng cõng người chạy một hơi đến lầu ba, thể lực của con gái vốn dĩ đã không tốt, đừng nói đến Giản Ánh An vừa nhìn đã biết yếu ớt.

Cậu chờ xem Giản Ánh An bị chê cười, sau đó đứng ra chứng minh, cậu mới có thể cõng Tần Miên Miên chạy đến lầu ba.

Cậu là con trai, nhất định không thành vấn đề!

Dưới lầu có tiếng động, Giản Ánh An còn đang chạy.

Nói rồi thở phào nhẹ nhõm, sẽ nhanh thôi, Thẩm Cẩn Vu đếm giây—

Một, hai, ba – Cậu xoa mắt vì khó tin, thật sự nhìn thấy Giản Ánh An thở hổn hển chạy đến lầu ba, tay đỡ bậc thang, Tần Miên Miên còn ở trên lưng.

Mãi đến khi Tần Miên Miên giãy giụa leo xuống.

Tần Miên Miên chống nạnh kiêu ngạo: "Mình nói đúng không, Giản tỷ tỷ rất là lợi hại!"

Nàng thắng rồi.

"Giản tỷ tỷ không chỉ có thể cõng mình chạy đến lầu ba mà còn—" Còn chưa nói xong Giản Ánh An đã ngã xuống đất.

Nhóm học sinh tiểu học bắt đầu luống cuống.

Tần Miên Miên chưa kịp phản ứng gì cho đến khi cô giáo đến bế Giản Ánh An rời khỏi đây.

***Dạo này mình đang ghiền game Honkai Star Rail, có ai chơi thì add friend mình cho vui :))


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.