Thiên Kim Thật Cùng Thiên Kim Giả Ở Bên Nhau

Chương 26




Chuyện tình cảm nói bồi dưỡng là có thể bổi dưỡng sao?

Nếu như vậy Diệp Chu ông còn quay gameshow làm gì nữa, trực tiếp đi bồi dưỡng tình cảm với thủ tướng cho rồi, không phải còn có ích hơn nhà họ Thẩm mấy người sao?

Diệp Chu nhịn xuống mấy lời mắng mỏ.

Ông chỉ nói qua loa với nhà họ Thẩm vài câu cho có lệ sau đó cúp điện thoại.

Ông bắt đầu suy nghĩ lại.

Tập đầu tiên vốn đã định là sẽ quay ba ngày hai đêm, tư liệu sống chặt chẽ như vậy càng thêm đảm bảo chất lượng.

Vậy mà cậu chủ nhỏ nhà người ta sau khi tiêm vắc xin phòng bệnh thì ghét bỏ thôn làng không sạch sẽ nên không muốn quay trở lại, vì thế mà phải dừng quay.

Nghĩ đến đây Diệp Chu lại muốn mắng chửi, các khách mời khác đang rảnh rỗi, bắt ghi hình lại không phải phiền phức lắm sao?

Mắng thì mắng, vẫn phải làm chính sự.

Hiện tại chương trình "Nhóc đáng yêu, đi thôi!" đang rất hot, không ít người xem đưa ra ý kiến muốn xem phát sóng trực tiếp, vốn dĩ Diệp Chu lo rằng sẽ xảy ra chuyện, nhưng sau khi nhận được cú điện thoại này rồi thì...

Phát sóng trực tiếp! Cứ phát sóng trực tiếp đi!

Như vậy thì không thể trách tổ biên tập cắt ghép không tốt rồi, Diệp Chu vỗ tay một cái, bắt đầu chuẩn bị quay.

Cũng may các khách mời nghe thấy tin tức từ Thẩm gia nên gần đây không dám làm gì khác.

Diệp Chu gọi một cuộc điện thoại, tất cả mọi người lại quay về thôn trang nhỏ.

Bầu không khí của lần tập hợp này không giống như trước nữa.

Đầu tiên là người xem đang chú ý đến Giản Ánh An và Tần Miên Miên nên các khách quý khác đều vô tình cố ý tiến lên chào hỏi hòng ké screentime của hai người.

Các bé khách quý thì không có những phiền não này, ngoại trừ Lý Đông thì đều đang làm việc riêng của mình.

Sau đó là Thẩm Cẩn Vu.

Gia thế hiển hách đúng không? Ngăn cản bọn họ nhận quảng cáo, không cho bọn họ hot lên chứ gì? Trừ bỏ Tề Ẩn không thiếu tài nguyên thì những người còn lại đều xem Thẩm Cẩn Vu là cái đinh trong mắt.

Da đầu của Quý Hàn tê rần cả lên, anh ta một chút cũng không muốn coi sóc Thẩm Cẩn Vu thêm nữa.

Giản Ánh An coi như không biết gì, sắc mặt lạnh lùng đứng đó như bà cụ non. Đôi lúc lại cười với Tần Miên Miên, hai người thì thầm gì đó.

Làn đạn trên livestream.

"Đang nói cái gì, đang nói cái gì!"

"Cho tôi nghe với!"

"Nhóc con ơi, đừng sợ, mẹ là mẹ mới của con đây!"

Bởi vì ngày hôm đó dừng quay vào lúc 6 giờ tối.

Cho nên buổi quay hôm nay sẽ bắt đầu từ 6 giờ sáng.

Rất hợp lý.

Nhiệm vụ vẫn là như vậy, sắp xếp phân bố chỗ ở.

Tiết mục cho con nít thì đương nhiên các bé khách mời sẽ là người phụ trách hoàn thành nhiệm vụ. Nhiệm vụ chính là đi lên biểu diễn, sau đó sẽ căn cứ vào xếp hạng mà phân bố chỗ dừng chân.

Diệp Chu đảm nhiệm vai người chủ trì: "Bạn nhỏ nào muốn là người đầu tiên lên sân khấu đây?"

Tần Miên Miên không muốn làm bạn nhỏ lên đầu tiên.

Theo thói quen nàng quay sang tìm Giản Ánh An nói: "Chị ơi, em không muốn lên sân khấu đầu tiên đâu."

Lý Đông: "Mình cũng không muốn."

Hai đứa bé nhát gan cảm thấy ăn ý, ánh mắt không hẹn mà cùng nhìn về phía Giản Ánh An.

Tỷ tỷ lợi hại như thế, chắc sẽ là người đầu tiên lên sân khấu nhỉ?

Vẻ mặt của Giản Ánh An vẫn luôn nghiêm nghị khiến người ta không đoán ra cảm xúc của cô.

Trong thâm tâm cô đang cảm thấy cực kỳ phức tạp, ca hát chỉ là chuyện nhỏ, nhưng trong cơ thể cô là linh hồn hơn 20 tuổi, làm sao có thể lên sân khấu tranh hạng nhất với mấy đứa nhóc con chứ.

Cô cũng không muốn lên sân khấu trước, có thêm nhiều sự lựa chọn thì càng tốt.

Chỗ ở tốt nhất và tệ nhất cô đều đã từng ở qua, cũng chỉ đến thế thôi.

Giản Ánh An là người Phật hệ.

Tuy vậy Tần Miên Miên đang cố gắng lôi kéo cô.

Nàng đánh bạo kéo ngón tay Giản Ánh An, hai mắt chớp chớp, làm nũng lấy lòng: "Chị ơi ~"

Tần Miên Miên siết chặt tay Giản Ánh An, rất nhanh đã quên chính mình muốn cái gì, chủ động lấy tay của Giản Ánh An đặt lên đầu mình xoa xoa, sau đó lại lấy ngón tay của Giản Ánh An chọc vào mặt mình.

Chơi đến vô cùng vui vẻ.

Giản Ánh An chỉ cảm thấy nơi mà ngón tay cô chọc vào rất mềm mại, cảm giác ấm áp khiến cô dần thấy nóng lên.

Giản Ánh An bèn rút tay mình về.

Lại nhìn Tần Miên Miên, vẫn là đôi mắt to tròn trong veo.

Giản Ánh An đột nhiên hỏi: "Miên Miên, em có muốn lớn lên không?"

Tần Miên kéo dài giọng, lộ ra vẻ suy tư: "Lớn lên? Giống như cha mẹ vậy ạ?"

Vợ chồng nhà họ Tần? Quên đi.

Giản Ánh An bình tĩnh lại, cảm thấy một phút ngẫu hứng của mình như vừa bị hất một chậu nước lạnh làm cho tỉnh lại.

Vừa nãy cô thế mà lại mong chờ Tần Miên Miên lớn lên thật nhanh.

Ai, Giản Ánh An thở dài.

Chỉ là một đứa bé thôi mà, đó là phương thức chúng biểu đạt sự yêu thích của mình không phải sao.

Tần Miên Miên không biết những chuyện đó, cô bé vẫn còn tiếp tục làm nũng: "Chị ơi, chị lên sân khấu trước đi mà ~"

Giản Ánh An bị quấn lấy đến hết cách.

Nhưng cô đã chậm một bước.

Thẩm Cẩn Vu đã lên sân khấu rồi.

Diệp Chu: "...Chúng ta cho bạn nhỏ này một tràng vỗ tay được không nào ~"

Tiếng vỗ tay của các bạn nhỏ vang lên.

Còn mấy người lớn thì ngầm hiểu đang ở nơi làm việc, cảm xúc không đáng một xu, bọn họ ai nấy đều phối hợp vỗ tay: "Được!"

Thẩm Cẩn Vu cầm micro.

Cậu nhóc không thích cái thôn này, chỗ nào cũng có chó, mà mấy con chó đó còn cắn người nữa! Hơn nữa trong thôn chỉ có mấy người già, không quét dọn vệ sinh đàng hoàng nên trên tường có cả đống vết ố đen, dơ muốn chết!

Tưởng tượng buổi tối phải ở chỗ như vậy Thẩm Cẩn Vu hết sức khó chịu!

Nhưng cậu nhớ rõ những lời mẹ mình đã dạy dỗ.

Mẹ nói nếu muốn theo đuổi con gái, phải đối xử với cô ấy thật tốt.

Thẩm Cẩn Vu suy nghĩ, đối xử tốt giống như Giản Ánh An sao?

Nếu nói vậy thì cậu lên sân khấu trước là được rồi.

Thẩm Cẩn Vu: "Bài hát này tôi muốn hát tặng cho Miên Miên."

Tần Miên Miên: "Cậu ấy muốn cướp hạng nhất của tỷ tỷ!"

Giản Ánh An dỗ dành Tần Miên Miên đang xù lông lên: "...Hạng nhất còn chưa bị cướp mà."

Chỉ là người đầu tiên lên sân khấu thôi.

Thẩm Cẩn Vu hát rất hay, không biết học kỹ xảo cưa gái chỗ nào mà câu đầu tiên hát lại là mùa xuân ở nơi đâu...

Trong nháy mắt đó Giản Ánh An đã hoảng hốt.

A, con nít 6 tuổi hóa ra là kiểu như thế này.

Thứ lỗi cho cô, cô còn tưởng chỉ có mấy đứa nhóc mẫu giáo mới hát như vậy.

Thân là học sinh lớp một, linh hồn bà dì trong cơ thể Giản Ánh An đều nổi da gà.

Vấn đề là không một ai cảm thấy có gì đó không ổn, các cô giáo thầy giáo đều dạy mấy bài đồng dao thiếu nhi như thế, ngược lại sau khi cậu nhóc hát một câu mùa xuân ở nơi đâu thì tâm trạng của các bé khách mời khác cũng được thả lỏng.

Ngược lại thì Giản Ánh An đang khẩn trương: "Miên Miên, lát nữa em định hát gì?"

Đừng là mấy bài như thỏ con ngoan ngoãn.

Tần Miên Miên chu môi nói: "Không biết nữa, em chỉ cảm thấy trẻ con quá đi."

Cho nên nàng mới không muốn lên sân khấu trước, quá mất mặt, chờ đến khi quay lại trường học còn mặt mũi nào gặp lại các bạn nhỏ khác nữa!

Giản Ánh An: Mau lớn lên đi, tôi hết chịu nổi cuộc sống này rồi!

Thẩm Cẩn Vu nhận được số điểm khá cao.

Sau khi cậu nhóc xuống sân khấu thì có hai bé khách mời khác cũng lên hát, nhận được điểm số không tệ lắm.

Chỉ còn lại Giản Ánh An và hai chú rùa rụt cổ.

Trong đó một bé là ngại mất mặt, chú trọng hình tượng nên trước sau không dám lên. Một bé khác thì quả thực nhát gan.

Giản Ánh An cũng muốn gia nhập đội quân rùa rụt cổ, bởi vì cô cũng ngại mất mặt.

Diệp Chu: "Còn lại ba bạn nhỏ nữa thôi!"

Đến nước này thì Tần Miên Miên chỉ có thể thấy chết không sờn: "Chị ơi, nếu chị không muốn... hay là để em đi."

Vừa nói xong thì cô bé lập tức đứng lên.

Không phải chỉ là mất mặt thôi sao, là con nít, có quyền không biết xấu hổ!

Thẩm Cẩn Vu tìm được cơ hội bèn nói: "Giản Ánh An không dám sao!"

Giản Ánh An: Đúng, cô không dám.

Tần Miên Miên lập tức phản bác: "Tỷ tỷ không phải không dám hát! Chị ấy là muốn áp...áp...áp?"

Lý Đông thử giơ tay lên: "Áp trục [1]?"

Tần Miên Miên: "Đúng! Áp trục!"

[1]: Áp trục xuất phát từ hí kịch, nghĩa là tiết mục cuối cùng, là tiết mục chủ chốt nhất.

Từ trước tới giờ, Tần Miên Miên tâng bốc Giản Ánh An đều là tâng lên mây: "Tỷ tỷ hát rất hay, nhất định có thể đạt hạng nhất, không liên quan đến thứ tự lên sân khấu!"

Diệp Chu cười ha ha: "Miên Miên nói đúng, nào, mời Miên Miên lên sân khấu."

Cả người Tần Miên Miên đều cứng đờ.

Nàng đi lên đài chậm như rùa, sau đó cầm lấy micro, không biết nên hát cái gì mới trông không quá ấu trĩ.

Trong đầu lướt qua hơn cả trăm bài hát thiếu nhi.

Tần Miên Miên: "Cháu muốn ngâm thơ."

Diệp Chu vỗ tay: "Ngâm thơ cũng được, chúng ta cùng cổ vũ Miên Miên nào!"

Nhiệt liệt vỗ tay!

Tần Miên Miên đã ngâm xong một bài thơ cổ.

Cũng chỉ còn lại Giản Ánh An và Lý Đông.

Có lẽ nhớ đến lời Tần Miên Miên nói áp trục nên ánh mắt của mọi người đều dời sang Lý Đông.

Lý Đông sắp khóc tới nơi rồi.

Giản Ánh An tự nhủ: Tránh không khỏi, lên sân khấu thôi.

Biện pháp ngâm thơ cổ của Tần Miên Miên khá hay, cô mượn một chút cũng không phải chuyện gì lớn. Nhưng đến khi bước lên sân khấu được dựng tạm và bắt gặp ánh mắt chờ mong của Tần Miên Miên, trái tim của Giản Ánh An lại mềm mại.

Cô quyết định làm người vô sỉ để chiến đấu với đám nhóc này, lấy hạng nhất về nhà.

Tất nhiên cô không có khả năng sẽ hát mấy bài như thỏ con ngoan ngoãn rồi.

Vì để bản thân trông không quá trẻ con, cô quyết định hát một bài hát thiếu nhi bằng tiếng Anh.

Mới vừa kể khổ xong, Giản Ánh An cũng không thể hát một bài tiếng Anh vừa chuẩn vừa hay được.

Nếu không sẽ bị hỏi: Không phải cháu lớn lên ở nông thôn, mới vừa được nhận lại sao? Lúc đó thì lại không biết trả lời sao cho tốt.

Đó không gọi là năng khiếu bẩm sinh, mà là đầu óc có vấn đề.

Cô chậm rãi hát.

Người khác đều dùng tình cảm để hát, không có kỹ thuật, cô thì ngược lại, có kỹ thuật nhưng lại không có cảm xúc.

Dù vậy cô vẫn là người hát tốt nhất.

Nếu không có gì ngoài ý muốn thì cô rất vui lòng nhận lấy vị trí hạng nhất này.

Mà ngoài ý muốn chính là Lý Đông mới bước lên sân khấu nửa chừng chân đã run rẩy, giọng trầm đến khó nghe, nhưng cô bé này lại hát tiếng Anh rất hay!

Hơn nữa còn phát âm rất tốt! Vừa có kỹ thuật vừa có cảm xúc!

Giản Ánh An nhận được hạng hai.

Đến khi Lý Đông đã chọn xong chỗ ở rồi cô còn chưa kịp phản ứng lại. Một người trưởng thành như cô, so ca hát với một đám con nít còn thua!

Ngàn vạn lần không thể để ai khác biết được!

Ánh mắt Giản Ánh An trở nên hung ác.

Diệp Chu: "An An, đến lượt cháu chọn chỗ ở rồi!"

Giản Ánh An lấy huy chương được làm sơ sài kia đưa cho Tần Miên Miên, cô muốn lấy hạng nhất chỉ đơn giản là muốn để Miên Miên ở chỗ nào tốt một chút, nhưng chỉ lấy được hạng hai thôi...

Tần Miên Miên rất vui vẻ nhận lấy, hạng hai cũng kệ, cô bé vẫn luôn cảm thấy tỷ tỷ rất lợi hại.

Bởi vì bé chỉ được hạng ba mà thôi.

Diệp Chu nhớ lại những lời dì Trương nói về thân phận của Giản Ánh An.

Ông vẫn thấy rất ngạc nhiên, không ngờ cô lại trực tiếp nhường cơ hội cho Tần Miên Miên. Tuy rằng hạng hai hay hạng ba cũng không cách biệt quá lớn.

Nhưng phần tâm ý này.

Hẳn là cô bé không biết thân phận của mình.

Diệp Chu nhất thời phân tâm, vội lấy lại tinh thần: "Như vậy đến lượt Miên Miên chọn chỗ ở nhé!"

Tần Miên Miên quay đầu hỏi: "Chị ơi, chị thích ở chỗ nào?"

Diệp Chu: "..."

Giản Ánh An nghĩ ngợi một lúc: "Căn ở bên bờ sông kia đi."

Tần Miên Miên: "Dạ, chúng cháu chọn căn bên bờ sông ạ."

Vậy mấy đứa đưa tới đưa lui có ích gì!

Giang An Ngôn vốn đang rất vui, không cần phải ở chỗ tệ nhất.

Vui xong rồi mới phát hiện có chỗ không thích hợp! Vì thế cô vội đi chứng thực: "Miên Miên, đêm nay chúng ta ở chung với nhau đó!"

Tần Miên Miên quả nhiên bị dọa đến nhảy dựng: "A, không phải em ở chung với tỷ tỷ sao?"

Giang An Ngôn khóc không ra nước mắt: "Đương nhiên không phải!"

Tần Miên Miên rối rắm hai giây, sau đó lấy huy chương trên tay Giản Ánh An đưa cho Giang An Ngôn, nhìn cô bằng ánh mắt đáng thương: "Vậy chị chọn một căn đi, em ở cùng với tỷ tỷ rồi."

Tề Ẩn: ...Tôi thì sao?

Giang An Ngôn ngẩng đầu nhìn Tề Ẩn, nắm chặt huy chương trên tay: "Được."

Một mình cô ở một căn, cũng khá tuyệt.

Nói quy tắc với trẻ con làm gì, phải chơi như vậy mới hay, Diệp Chu đồng ý việc đổi người này.

Vì vậy Giản Ánh An và Tần Miên Miên cùng nhau đi về phía bờ sông.

Bên bờ sông có hơi tối, Tần Miên Miên đi thật cẩn thận, mặc cho Giản Anh An cứ cố kéo nàng đi, nàng vẫn nhất quyết dò đường phía trước.

Giản Ánh An chỉ có thể đứng phía sau dựa vào ánh sáng mà bước từng bước theo Tần Miên Miên, sợ nàng sẽ té ngã.

Tần Miên Miên đi được một lúc rồi dừng lại. Nàng chỉ vào đom đóm phía trước: "Chị ơi, đẹp quá đi."

Đom đóm vào ban đêm tựa như ánh sao sáng.

Bay lượn nhảy múa bên bờ sông.

————Chắc có nhiều bạn ở đây tới mùa thi rồi nhỉ, tui cũng vậy, đủ thứ bài luận thi cử tới tấp nên thời gian update không đều đặn, mọi người thông cảm nha. Chúc mọi người thi tốt 🍀


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.