Thiếu niên trùm trường trẻ trung đầy sức sống thà chết cũng không chịu khuất phục, không chịu đơn giản nhận thua vui vẻ đồng ý khiêu chiến kéo búa bao của Vạn Vạn Tuế. Cậu có 0% tỉ lệ thắng, tự thua.
Ngày học bổ túc hẹn là cuối tuần, ai không đến là chó con.
Ung Dập đấm ngực dậm chân.
Bàn tay nhỏ bé của Vạn Vạn Tuế vỗ vai Ung Ân an ủi, nghiêm túc cổ vũ cậu: "Tuy anh trai cậu thành tích rất kém, mở ngoặc, 0 điểm, đóng ngoặc. Nhưng chỉ cần chúng ta không buông bỏ, anh ấy vẫn có thể cứu."
Ung Dập:?
Cái dấu ngoặc của con nhóc này có ý gì?
Tại sao nhất định phải nói ra chuyện cậu được 0 điểm?
Nội dung bên trong dấu ngoặc không được đọc lên, không biết à?
Càng làm cho Ung Dập tức giận hơn là vậy mà Ung Ân lại để Vạn Vạn Tuế an ủi, thật sự định không buông tha cho anh.
Ung Dập tức giận đưa Ung Ân đi. Bởi vì xe lăn bị hư mà chưa sửa xong nên Ung Dập nói buổi tối sẽ kêu người tới lấy, cậu còn định trả thù lao cho ông ngoại Vạn Vạn Tuế nữa.
"Lao động của ông là vô giá." Ông ngoại Vạn Vạn Tuế lạnh lùng từ chối cậu.
Ung Dập bình sinh lần đầu tiên bị ghét bỏ trả không đủ tiền thấy tim mình bị đâm một dao.
Sau đó nghĩ đến chuyện đối thủ một mất một còn của mình sống ở nhà này. Nếu Ngô Hoàng trở về thấy cậu bị em gái cậu ta gắt gao gây khó dễ.
Ung Dập không dám tưởng tượng Ngô Hoàng sẽ cười cợt câu như thế nào, nhanh chóng dắt Ung Ân rời đi.
Ung Dập không được tự nhiên kéo cổ áo của Ung Ân, mượn ghế trẻ em của ông ngoại Vạn Vạn Tuế gắn lên xe. Hai cái lỗ tai thỏ cực lớn của ghế dựa trẻ em phối hợp với con xe máy ngầu lòi của cậu giống như anh trai 1m8 cool ngầu đeo cái kẹp tóc con heo hồng phấn vậy.
Xấu đến độ Ung Dập không dám nhìn thẳng.
Vội vàng nhét Ung Ân vào ghế, sau đó đội mũ bảo hiểm con nít mượn của nhà Vạn Tuế lên cho cậu.
Sợ Ung Ân hiểu lầm, cậu làm xong mấy chuyện này còn giải thích một câu: "Không phải anh lo lắng cho mày đâu, anh chỉ sợ mày gặp chuyện không may, phiền."
Ung Dập không trả lời. Không cần Ung Dập nói thì cậu cũng biết, cậu là người mà anh trai mình ghét nhất và cũng không có khả năng lo lắng nhất.
Trên đường về, Ung Ân lặng lẽ nắm góc áo của Ung Dập, cảm nhận xe máy chạy như bay làm nổi lên gió lớn.
Vui quá đi.
Ung Ân nhắm mắt lại trong gió, cố gắng ghi nhớ từng phút từng giây trên con đường về nhà này trong đầu.
Ung Dập đưa Ung Ân về chung cư của cậu thì lập tức rời đi. Ung Ân nhìn bàn tay nhỏ bé trống trơn của mình, chậm rãi khép từng ngón lại như thế còn đáng nắm góc áo của Ung Dập, nhắm mắt.
Cậu thấy rằng dáng vẻ lái xe moto của anh trai rất dũng cảm, giống như có bất kể thứ gì đáng sợ ở phía trước thì anh của cậu cũng không hề sợ hãi, dẫn cậu tiến lên.
Nếu như có thể ngồi mải trên xe anh trai thì thì tốt biết mấy.
Ung Dập đứng ở dưới lầu, cậu không rời đi ngay mà gọi điện cho dì ngày thường phụ trách nấu cơm quét dọn, để cho bà ấy chăm sóc Ung Ân. Động cơ xe dừng lại, cậu hung dữ gọi cho dì kia lần nữa: "Tôi cảnh cáo dì, chăm sóc Ung Ân cho tốt, nếu để tôi phát hiện dì cầm tiền của nhà tôi mà không làm việc thì tôi sẽ không bỏ qua cho dì đâu."
Vốn tính cách Ung Dập đã quái đản, đám người làm bình thường cũng không dám gây khó dễ cho cậu. Thấy dáng vẻ cậu hung ác như thế cũng biết sợ, nhanh chóng gật đầu.
Lúc này Ung Dập mới đội mũ bảo hiểm lên, cúi người xuống, lái xe máy biến mất nơi ngã tư.
Cậu muốn đi tìm một người.
Ung Dập phát hiện nếu cậu muốn hiểu rõ chuyện liên quan đến Ung Ân cũng không khó, thậm chí rất đơn giản. Có rất nhiều thứ nhìn đã thấy rõ, chỉ là cậu thật sự không muốn quản mà thôi.
Như chuyện bảo mẫu kia vậy. Bà ta để cho Ung Ân một mình ở bên ngoài, còn không chỉ là một lần đâu, nhìn chung thì thật sự không quan tâm đến Ung Ân.
Ung Dập kêu vài người, nhanh chóng tập trung ở chỗ bảo mẫu. Bà ta còn đang chơi mạt chược trong quán, đang vui quên lối về xoa mạt chược. Vừa xoa vừa khoe khoang công việc hiện tại nhàn rỗi cỡ nào, béo bở ra sao. Bà ta đang chăm sóc thằng nhóc tàn phế không ai đau lòng chẳng ai yêu thương, bị bà ta bắt nạt thì cũng không có ai để mách lẽo, bà ta muốn gây khó dễ nó kiểu nào cũng được.
Khi Ung Dập đi về phía bà đã nghe được hết những lời bà ta nói, sau đó đi đến trước mặt người phụ nữ, tiện tay lật bàn lên, trong tiếng thét chói tay của mọi người cậu xách cổ áo lôi bà ta ra ngoài.
Thiếu niên trùm trường cá biệt* có một nguyên tắc cũng cá biệt nốt---không đánh con gái.
(*) 中二 (trung nhị): Từ này bắt nguồn từ Nhật Bản, có nghĩa là những suy nghĩ, hành động, giá trị đặc biệt của tuổi dậy thì.
Nhưng hôm nay cậu phá lệ rồi.
Cậu để cho bảo mẫu kia ngoan ngoãn nói ra sự thật, sau đó kêu bà ta nhả ra hết đồ mà bà đã lấy của Ung Ân.
Nếu không nhả ra nguyên vẹn thì gấp đôi vậy.
Dám khi dễ em trai của cậu.
Muốn chết.
——
Thời gian trở về nhà ba mẹ ruột của Điềm Điềm và thiên kim thật đã được quyết định. Nhưng Điềm Điềm vẫn nhịn không được, khi nói cho Vạn Vạn Tuế biết thì khóc ôm lấy cô:
"Vạn Tuế, sau này Điềm Điềm không ở đây nữa, cậu nhớ phải chăm sóc tốt bản thân, ăn ít một tí..." Đã giản lược một ngàn chữ tràn đầy quan tâm nhung nhớ của bạn nhỏ Điềm Điềm.
"Ừm." Vạn Vạn Tuế cũng rất buồn, cô bé ôm thật chặt Điềm Điềm.
Một màn sinh ly tử biệt của hai bánh bao nhỏ làm cả nhà trẻ cảm động, nhất là cô giáo Hoa Hoa, cô khóc còn to hơn Điềm Điềm.
Điềm Điềm ôm tạm biệt từng bạn nhỏ, nghi thức chào tạm biệt diễn ra trong một tiết, bầu không khí rất nặng nề. Ngay cả công chúa nhỏ kiêu ngạo Hạ Vị Mãn cũng đỏ mắt, bất quá cô bé kiên trì nói đó là do đôi mắt trí tuệ nhân tạo to tròn xinh đẹp đúng giờ thải độc thôi.
Kết quả là chuyện xấu hổ đã xảy ra.
Ngày hôm sau, Điềm Điềm được vợ chồng nhà họ Cố nguyên vẹn đưa đến nhà trẻ Đế Quốc, đôi vợ chồng này có khá ngượng ngùng xoa xoa cánh tay nở nang của mình: "Tuy chúng tôi không có nhiều tiền như các phụ huynh khác, nhưng vẫn có ít tiền gửi tiết kiệm. Điềm Điềm đã quen chơi với các bạn ở đây, nếu chuyển đi tôi sợ con bé sẽ không vui."
Vì thế, Điềm Điềm đã về với các bạn nhỏ mới ngày hôm qua còn khóc như thể cả đời này không còn gặp lại cô.
Hơn nữa các bạn nhỏ không thầy dạy cũng có thể biết được gói biểu cảm: Tôi không xấu hổ, mọi người mới xấu hổ.jpg.
Hôm nay, cô giáo Miêu Miêu cho các bạn nhỏ bài tập gia đình, mời các bạn nhỏ về nhà chuẩn bị thật tốt cây mình yêu thích nhất. Có thể là hình ảnh, đương nhiên cây thực tế thì tốt hơn, hôm sau đem đến lớp học, mọi người cùng nhau quan sát trao đổi.
Bạn nhỏ Hạ Vị Mãn đứng thẳng người: Đã đến lúc bổn công chúa thể hiện bản thân rồi.jpg.
"Ngày mai cây tớ mang đến nhất định tuyệt nhất*!" Hạ Vị Mãn tự tin nói.
Cây béo nhất*, bệnh lãng tai của Ung Ân tái phát, cậu âm thầm bổ não ra hình ảnh Hạ Vị Mãn mang theo một chậu cây mập mạp nhiều thịt đến nhà trẻ.
(*): 最棒的 (tuyệt nhất) đồng âm với 最胖 (béo nhất)
"Không, không." Bạn nhỏ Thâm Thâm bình thường nói chuyện luôn chậm rì vậy mà giờ đây lại phản bác lại lời nói của Hạ Vị Mãn, giọng điệu còn nhanh hơn trước rất nhiều, "Thâm Thâm mới tuyệt nhất."
Bạn nhỏ Hạ Vị Mãn thích nhất là có ai đó tranh giành vị trí đứng đầu với cô bé. Cô bé ngẩng cằm nhỏ lên, nhìn các bạn nhỏ khác một vòng: "Vậy thì, ngày mai chúng ta thi đấu. Không phải cô giáo nói là sẽ để tụi mình phát biểu vì sao thích cây đó nhất à? Vậy thì thi ai nói hay nhất, ai mang cây tuyệt nhất đến, được không?"
Cô tin chắc rằng chỉ cần mang cây quý trong nhà đến, còn có cái tài hùng biện đáng tự hào của mình, cô nhất định sẽ làm cho mấy đứa nhỏ ba tuổi rưỡi này gào khóc.
Hệ thống Nhân vật phản diện nhìn lén bạn nhỏ Hạ Vị Mãn mà rớt nước mắt chua xót:
Ký chủ của nó bây giờ chẳng những không học nhiệm vụ Nhân vật phản diện mà lại tự chế ra nhiệm vụ Nhân vật phản diện khác.
Như vậy thì Thống phải làm cái gì đây?
Thống mất đi ý nghĩa cuộc sống đào một cái hố bên trong kho dữ liệu của Hệ thống Nhân vật phản diện, lấy số liệu làm mộ bia, an yên nằm trong lòng hố, đắp chăn nhỏ "bùn đất" lên, cuối cùng cắm mộ bia nhỏ lên đỉnh đầu.
Thống chết rồi.
Đừng nhớ Thống nữa.
Các bạn nhỏ khác nghe đề nghị của bạn nhỏ Hạ Vị Mãn cũng cảm thấy thú vị, nhao nhao bày tỏ đồng ý, hơn nữa đều quyết tâm nhất định phải tranh cái vị trí nhất bảng.
Với tư cách là người đề xuất, bạn nhỏ Hạ Vị Mãn rất chi thỏa mãn. Đương nhiên cô bé cũng không quên đối thủ cạnh tranh lớn nhất lớp Cua Nhỏ. Cô nhìn về phía Vạn Vạn Tuế đang ngồi một bên, nhận ra cô bé ngồi đó mà không nhúc nhích, dường như đã đánh mất ý chí chiến đấu. Điềm Điềm ngồi kế bên cô bé, nhìn rất giống an ủi cô.
Đôi mắt bạn nhỏ Hạ Vị Mãn sáng ngời.
Rất tốt, xem ra lần này cô bé có thể thắng Vạn Vạn Tuế một lần rồi.
Bạn nhỏ Hạ Vị Mãn rón rén bước qua, chuẩn bị đứng ở khoảng cách gần thưởng thức vẻ mặt thất bại của đối thủ cạnh tranh.
Nhất định là rất đẹp, be be ha ha ha.
Sau đó cô bé nhìn thấy, Vạn Vạn Tuế ôm lấy chân ngắn, cúi thấp cơ thể, trên bụng nhỏ thịt bị dồn lại nảy ra. Cô đè áo cho nó ép vào người, sau đó để cho Điềm Điềm nhìn từng ngấn thịt của mình.
Cô bé giới thiệu với Điềm Điềm: "Đây là chú vịt hạnh phúc của tớ."
"Vịt hạnh phúc là cái gì á?" Điềm Điềm cẩn thận nhéo nhéo, cảm thấy cảm giác này rất được thế là cười ngây ngô nhéo nhéo tiếp.
"Là thịt trên bụng." Vạn Vạn Tuế giải thích cho Điềm Điềm.
Điềm Điềm cũng giật mình kích động: "Ba ba Cố cũng nói với Điềm Điềm ba có gà hạnh phúc đó, ba nói ba có..." Tật xấu không đếm được của Điềm Điềm lại tái phát, dứt khoát tùy tiện nói ra một con số may mắn, "38 cục gà hạnh phúc."
Bởi vì cô mới về nhà của ba ba Cố nên chưa thể thích nghi kịp, vì vậy cô bé tạm thời gọi là ba Cố, mẹ Cố.
Điềm Điềm ở chung với họ một thời gian, cô bé phát hiện họ thoạt nhìn hơi đáng sợ vậy thôi.
Chứ thật ra rất thú vị.
Nên cô bé cảm thấy ba Cố sẽ không so đo một hai cục gà hạnh phúc đâu, cho dù ít đi hay nhiều thêm mấy cục thì hẳn ba cũng không tức giận.
"Oa." Vạn Vạn Tuế tưởng tượng ba Cố lớn lên rất giống cây ngô nên phát ra âm thanh thán phục.
Sau đó cô bé tiếp tục giới thiệu thịt trên bụng của cô: "Ba ba tớ cũng dạy tớ gà hạnh phúc là cái gì rồi, ba cũng cho Vạn Tuế nhìn một cục gà hạnh phúc quý báo của ba nữa."
"Chỉ có một cục thôi hả?" Điềm Điềm sợ ngây người, "Đỉnh ghê."
"Cậu có biết là vịt mập hơn gà một tí không?" Vạn Vạn Tuế hỏi Điềm Điềm.
Điềm Điềm không biết nhưng lại gật đầu.
Vạn Vạn Tuế cũng gật đầu, "Thịt trên bụng của tớ mập hơn bình thường, cho nên thịt của người ta gọi là gà hạnh phúc, còn của tớ gọi là vịt hạnh phúc."
"Oa!" Điềm Điềm lại kinh ngạc đến ngây người.
"Tớ có bốn cục vịt hạnh phúc." Vạn Vạn Tuế lại nói ra một tin tức cực sốt dẻo, "Nếu mà dồn lại với nhau thì có lẽ là bốn cục thừa ra một cái răng."
"Oa!" Điềm Điềm càng khoa trương oa lên.
Bạn nhỏ Hạ Vị Mãn cho rằng tâm trạng cả hai đứa nhóc này đang chán nản:...
Cô bé giận dữ rời đi, sau đó kêu Hệ thống Nhân vật phản diện ra: "Chú biết vịt hạnh phúc không?"
Hệ thống Nhân vật phản diện cho rằng mình có thể hồi sinh nhưng hóa ra là suy nghĩ nhiều đã lặng thầm nằm về phần mộ nhỏ.
Bạn nhỏ Hạ Vị Mãn không có vịt hạnh phúc đang dốc lòng ngày mai phải dùng cây tuyệt nhất, diễn thuyết giỏi nhất để thắng Vạn Vạn Tuế.