Nghe thấy tiếng hát trong phòng trong dừng lại, Vạn Vạn Tuế cũng ngừng, nâng lên cánh tay béo nhỏ vỗ tay cho mình và người hát chính bên trong phòng trong.
“Oa!” Hugo cũng vỗ tay nhỏ bôm bốp theo đại ca cậu, “Thật là êm tai!”
Thâm Thâm cũng như vậy, chậm chạp gật đầu: “Êm tai.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ung Dập cạn lời nhìn ba túi sữa nhỏ này, rất có thể con ma kia đang ở phòng trong bên cạnh, nói cách khác bọn họ rất có khả năng sắp ở trong cảnh phim kinh dị, kết qua ba túi sữa nhỏ chẳng những không sợ, còn vui như tổ chức concert.
Cậu còn muốn thay ma nói một câu.
Có thể tôn trọng ma một chút được không?
Con ma này cũng thật là. Ung Dập nhíu mày nhìn cánh cửa mở rộng của phòng trong, sân thượng nhà vệ sinh nữ hay phòng học, mấy địa điểm trong phim kinh dị thường dùng nó không đến, lại trốn đến văn phòng phó hiệu trưởng thích trừ tà nhất để hát.
Chẳng lẽ đoán ra cậu sẽ dắt theo túi sữa nhỏ đến chỗ này để tránh nguy hiểm, cho nên đã mai phục trước ở chỗ này để chờ họ?
Thật đúng là một con ma nham hiểm xảo quyệt, tâm tư kín đáo.
Lại còn dự đoán được phán đoán của cậu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chuông cảnh báo trong lòng Ung Dập rung mạnh, định dắt ba túi sữa nhỏ rút lui, cậu thì không sợ cái gì, nhưng hiện giờ cậu còn dẫn theo ba đứa nhóc, không thể làm bừa.
Cậu nghĩ như vậy, cúi đầu nhìn túi sữa nhỏ, lại phát hiện ba túi sữa nhỏ đã không còn đứng tại chỗ, ba cục bột nếp trắng trắng tròn tròn dưới sự dẫn dắt của Vạn Vạn Tuế mà dán lên tường, cong cái cơ thể béo tròn trùng trục, di chuyển cái chân vừa ngắn vừa nhỏ, lấy tư thế của đặc công chuyên nghiệp đi về phía cửa của buồng trong.
Vạn Vạn Tuế vừa giữ chức trong đội đặc công túi sữa nhỏ, song song đó còn kiêm thêm công việc phát nhạc nền cho đội bọn chúng, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc hát khẽ tiếng nhạc 007 kinh điển, khuếch đại không khí căng thẳng đến cùng cực.
“Mày…” Ung Dập muốn gọi ba túi sữa nhỏ quay về, lại bị ba túi sữa nhỏ động tác nhất trí quay đầu lại, thống nhất mà đặt tay nhỏ trước môi.
“Suỵt!” Trừ Vạn Vạn Tuế còn đang ngân nga nhạc nền, hai túi sữa nhỏ còn lại đều nghiêm túc cảnh cáo cậu đừng phát ra tiếng mà phá hỏng hành động của chúng, Vạn Vạn Tuế còn vươn cánh tay béo nhỏ vẫy vẫy Ung Dập đang không đuổi kịp đội, ý bảo cậu đi theo.
Ung Dập muốn từ chối, nhưng ánh mắt của bạn nhỏ Vạn Vạn Tuế là thứ người bình thường từ chối nổi sao? Chờ đến khi cậu khôi phục ý thức, cậu đã khom lưng đi theo sau ba túi sữa nhỏ.
Rất nhanh đã đến cửa phòng trong, Vạn Vạn Tuế giơ cánh tay nhỏ, trong ánh mắt trợn mắt há hốc mồm của Ung Dập mà lăn tại chỗ một cái, lăn đến bên kia cửa.
Thâm Thâm và Hugo cũng giống như cô, lộc cộc mà lăn đến phía sau cô.
Ba đặc công túi sữa nhỏ thành công di chuyển vị trí cùng nhau nhìn về phía Ung Dập.
Ung Dập:…
Cậu tuyệt đối sẽ không lăn.
Vạn Vạn Tuế nhìn chăm chú Ung Dập một lúc, phát hiện anh chàng vẫn không đi đến, hiểu rõ mà gật đầu.
Anh Áo Tắm sẽ không lăn.
Không sao. Vạn Vạn Tuế cho hai túi sữa nhỏ khác một ánh nhìn, bọn chúng tuyệt đối sẽ không bỏ rơi bất kỳ một đồng đội nào, cho dù ngay cả lăn anh ấy cũng không biết.
Vì thế… ba túi sữa nhỏ lại còn lăn trở về vị trí cũ.
Lúc đầu Ung Dập còn không hiểu đội cục bột trắng này lăn về để làm gì, vào lúc cậu nhìn thấy ba túi sữa nhỏ vây quanh mình, che chắn cho cậu di chuyển về phía trước, cậu mới hiểu ra, là bọn chúng về “chi viện” cho cậu.
Ung Dập dở khóc dở cười, cũng không từ chối dụng tâm lương khổ của ba túi sữa nhỏ, đành phải theo bọn chúng lén lút mà di chuyển ngoằn ngoèo, con đường vốn vài bước là có thể đến, bọn họ lại đi đủ năm phút.
Ung Dập rất là nghi ngờ, có thời gian như vậy con ma cũng đã chạy rồi.
Nhưng ba túi sữa nhỏ không nghĩ như vậy, một đứa còn nghiêm túc hơn một đứa, lưng dựa lên cạnh cửa trên tường, ba cái bụng nhỏ hiện ra hình ((C, Ung Dập không phản ứng lại, bị đội trưởng Vạn Vạn Tuế đích thân nhấn lên tường, sau đó bản thân con nhóc thì bước cái chân vừa ngắn vừa nhỏ trở về chỗ.
Ba túi sữa nhỏ hiển nhiên là có chuẩn bị mà đến, từng người lấy một cái ly giấy ở nhà trẻ từ chiếc cặp sách nhỏ ra, đặt trên tường, nín thở nghe động tĩnh trong phòng trong.
Ung Dập không có trang bị hiện ra vẻ xấu hổ, hơn nữa rất nhanh đã bị ba túi sữa nhỏ phát hiện, dưới ánh mắt đồng nhất của bọn chúng, Ung Dập câm nín mà dán mặt lên tường, cũng cùng nghe với nhau.
Nghe một lúc, ba túi sữa nhỏ ngồi dậy, trao đổi với nhau một ánh mắt “Tớ không nghe được cái gì hết”.
Ung Dập không hiểu được ánh mắt của đám túi sữa nhỏ, chỉ có thể giả vờ như đã hiểu.
Vạn Vạn Tuế giơ cánh tay nhỏ mập mạp, giọng nói còn hôi sữa nói khẽ lại: “Tớ đếm tới một chúng ta lập tức xông vào nhé!”
“Ừ!’
“Được!”
Thâm Thâm và Hugo đều cực kỳ nghiêm túc, dùng sức gật gật đầu nhỏ.
Ung Dập cũng tỏ ra là nghe hiểu.
Cánh tay béo nhỏ của Vạn Vạn Tuế dao động mà ra hiệu: “Ba! Hai!”
Ba túi sữa nhỏ nhanh chóng chạy ào vào cửa, chỉ chừa lại Ung Dập thành thật chờ Vạn Vạn Tuế đếm tới một:…
“Á!” Phòng trong truyền ra tiếng hét của Hugo, Hugo hét được vài giây, Thâm Thâm cũng chậm rãi hét một tiếng, “A –––”
Ung Dập cho rằng ba túi sữa nhỏ gặp bất trắc thì lập tức bước chân dài vào phòng, sau đó liền nhìn thấy Vạn Vạn Tuế đang bị Thâm Thâm và Hugo co kéo, khuôn mặt nhỏ hoảng sợ nhìn bức tranh chân dung nửa người trên tường mà phó hiệu trưởng luôn lấy làm tự hào.
“Quá, quá là kinh khủng!” Bạn nhỏ Hugo vẫn luôn hưng phấn đi tìm ma lộ ra biểu cảm sợ hãi đầu tiên trong đêm nay.
Thâm Thâm cũng bị dọa tới mức cơ thể nhỏ bé cũng cứng lại.
Chỉ có Vạn Vạn Tuế nghiêm túc nhìn chằm chằm cái bụng bia của phó hiệu trưởng trong tranh, sau đó lén lút hít khí, nỗ lực vào lúc mọi người đều không để ý tới cô mà thu lại cái bụng bia nhỏ của mình.
Ung Dập lại một lần nữa làm đại sứ giới thiệu tranh sơn dầu, biết được đó là tranh, không phải là ông chú bị đập bẹp lép treo trên tường, lá gan của Hugo và Thâm Thâm đều to hơn, bước đôi chân ngắn nhỏ nghiêm túc mà tìm kiếm chụy ma mới vừa hát cùng với Vạn Vạn Tuế.
Ung Dập cũng nhìn quanh phòng, tìm kiếm nơi phát ra tiếng hát ma mị vừa rồi, ánh mắt xẹt qua các loại pháp khí mà phó hiệu trưởng mê tín thỉnh về, không hề nhìn thấy thứ gì có thể phát ra thứ âm thanh bọn họ nghe thấy.
“Không có ai!” Hugo cũng thốt ra giọng nói thất vọng, “Có phải chị ma đi rồi không?”
Thâm Thâm cũng nhăn đôi mày nhỏ lại.
Chỉ có Vạn Vạn Tuế là không lộ ra biểu cảm nhụt chí, mà lấy một túi đồ từ trong cặp sách nhỏ ra.
“Đại ca, cái gì thế?” Hugo lộ ra biểu cảm tò mò.
“Gia vị các loại.” Vạn Vạn Tuế nghiêm túc trả lời, sau khi cô nói với Điềm Điềm rằng tỏi đen có thể khiến cho ma nữ không ăn cô bé được, Điềm Điềm được gợi ý, nhớ tới cô bé từng nghe người khác nói, dùng muối đánh ma có thể khiến ma hiện hình, cho nên, cô lập tức đến chỗ của bác căn tin của nhà trẻ, muốn có một ít muối, nhưng vì gia vị của căn tin hôm nay đã dùng hết rồi, bao gồm cả muối, bác trong căn tin thích Vạn Vạn Tuế, không muốn cô bé tay không trở về nên nhiệt tình dốc hết gia vị còn dư vào trong một cái túi cho cô, để cô cầm đi.
Vạn Vạn Tuế nói chuyện “dùng muối đánh ma có thể khiến ma hiện hình” với hai túi sữa nhỏ tin tưởng cô nhóc vô điều kiện đã không còn ôm hy vọng tìm thấy ma, đôi mắt sáng lên.
Ung Dập lại lắc đầu, cái gì mà dùng muối đánh ma là có thể khiến ma hiện hình, đều là lừa con nít. Hôm nay tám phần là bọn họ không tìm thấy ma rồi.
Con ma trốn ở một bên cũng nghĩ như vậy, sau khi cô chết mới phát hiện, truyền thuyết mà người sống tin là thật đều là giả, ví dụ như pháp khí mà phó hiệu trưởng chi một số tiền lớn để mua, với cô mà nói thì không xài được.
Cái câu dùng muối đánh ma có thể khiến ma hiện thân thì càng không khoa học.
Con ma nọ đắc ý mà ngồi xổm ở góc tường, vốn cô định chuồn, nhưng hiện giờ thấy đám người này cũng không phát hiện ra cô, ở lại coi bọn họ là TV cũng xem rất vui.
Con ma rất nhanh đã phát hiện ra mình sai rồi.
Vạn Vạn Tuế quyết định bắt đầu vẩy ở một góc phòng nên ưỡn bụng nhỏ mà đi về phía ma, một tay ôm gia vị, một tay khác cầm gia vị mà vẩy một cái, gia vị không rơi trên đất mà lại rớt trên đỉnh đầu cô, trong mắt đám túi sữa nhỏ đang không nhìn thấy cơ thể thật của cô chính là một dúm gia vị lơ lửng trong không trung.
“Oa!” Hugo phát ra tiếng hô ngạc nhiên.
Ung Dập cũng trợn to mắt.
Vạn Vạn Tuế vào lúc con ma nọ còn chưa kịp phản ứng lại, nhanh chóng dùng cánh tay béo nhỏ tiếp tục rắc gia vị, rất nhanh hình dạng của ma đã bị các loại gia vị màu sắc, hương vị hỗn tạp vẽ ra.
Ma sợ tới ngơ người, trăm triệu lần không ngờ tới còn có thao tác này.
Đội một đống gia vị, nhạc nền ma mị hốt hoảng vang lên bên tai khiến con ma cảm thấy rất có thể mình sẽ bị vào nồi ngay lập tức: Rải muối, đường, bột ngọt lên người ma, chờ gia vị đủ, trải đều, để yên vài phút, sau đó đổ dầu chiên đến khi có màu vàng óng, con nít nhà bên ngửi thấy phải thèm phát khóc.