Thiên Kim Bất Hoán

Chương 10: Thiên kim bất hoán




Chuông điện thoại vang lên, Dương Giản ngẩn người, không nhấc máy.

Cho đến khi vang thêm vài tiếng, hắn mới quệt mồ hôi trên trán, nghe điện thoại.

“A lô, Dương Giản đây.” Tiếng người trong điện thoại đắc ý lại thích thú, Dương Giản cảm thấy buồn cười, liền hỏi: “Làm sao, tôi lập tức tới bệnh viện đây.”

Vương Cẩm Trình cười nói: “Thế nên mới gọi cho cậu, để cậu mang chút đồ ăn ngon vào đây.”

Dương Giản giễu cợt: “Chỉ nghĩ đến ăn thôi.”

“Được rồi được rồi, anh trai ở cạnh người, quả thực là địa ngục, việc này không thể cứ để như vậy được, cậu qua giải cứu tôi đi.”

“Vết thương của cậu còn chưa khỏi hoàn toàn, đương nhiên phải ăn kiêng, đừng có như con nít nữa.”

“Tôi sẽ giống con nít, sẽ làm nũng với cậu!”

“… Để tôi đi tìm bác sĩ, kiểm tra xem não bộ của cậu có còn lại di chứng không.”

Lại chuyện trò linh tinh một lát, Dương Giản rốt cục dứt ra, để hắn còn mang canh vào, Vương Cẩm Trình mới vui sướng bye bye.

Dương Giản cúp điện, thở dài. Trong khoảng thời gian này hắn luôn sợ nghe tiếng chuông điện thoại, sợ rằng lại nhận điện thoại như ngày đó, có một thanh âm nghẹn ngào, nói với chính gã, Vương Cẩm Trình đã xảy ra chuyện.

Sự sợ hãi trong thóang đó còn là ký ức mới mẻ, giống như nhớ tới trước đây, hắn đang đi học, đột nhiên có người đến lớp gọi hắn ra ngoài, sau đó đứng ở hành lang báo với hắn, cha mẹ gặp nhau rồi tai nạn xe, tử vong tại chỗ.

Thực cảm thấy được cả bầu trời sụp đổ xuống, có lẽ hắn không nghĩ rằng bản thân sẽ lại trải qua lần nữa.

Nếu lúc ấy Vương Cẩm Trình xảy ra chuyện gì không hay, chính mình chỉ sợ sẽ điên mất.

Thế nhưng hắn vẫn nắm được một tia hi vọng. Người báo tin cũng không nói Vương Cẩm Trình đã chết, hắn tự nhủ với bản thân, phải bình tĩnh, còn chưa tới lúc tuyệt vọng.

Hắn không biết làm sao mình đến được bệnh viện, hắn cảm giác khi đó bản thân tách thành hai nửa. Một nửa bình tĩnh chạy tới bệnh viện, hỏi thăm thương thế của Vương Cẩm Trình, cùng bọn Tạ Khánh nói chuyện.

Còn một nửa khác bất lực ngồi trong góc tối âm u của cõi lòng, ôm đầu, tan vỡ… Bật khóc.

Nghiêm Tích trách mắng bình tĩnh của hắn. Nhưng nếu nói không biểu hiện bình tĩnh, cái nửa bị che giấu bí mật kia sẽ bộc lộ ra ngoài. Một nửa yếu đuối, mẫn cảm, mong ngóng Vương Cẩm Trình.

May thay hắn vẫn còn lý trí mà hắn luôn tự kiêu nhất, lẳng lặng chờ đợi trước cửa phòng phẫu thuật, tự nói với chính mình, không được hoảng sợ, không sao đâu, nếu lúc này hắn suy sụp, Vương Cẩm Trình tỉnh lại sẽ cười nhạo hắn.

Khi tin Vương Cẩm Trình thoát hiểm truyền đến, bước chân hắn nhẹ bẫng, vô tri vô giác, nhưng thật là tốt quá…

Hắn không kìm được mà cảm tạ ông trời, không đoạt lại điều quan trọng của hắn.

Chăm sóc Vương Cẩm Trình thì nhìn thấy gương mặt ngủ say của gã, nắm lấy ngón tay gã lộ ra. Dương Giản vùi mặt trong lòng bàn tay gã, yên lặng mà đôi mắt ươn ướt. Thế nên hắn mới biết bản thân yêu người này đến cỡ nào.

Cái gì là dò xét, cái gì là kiêu ngạo đều đi chết đi, chỉ có người này ở bên cạnh thì tốt rồi, nếu người ấy không còn tin tưởng thì tự mình sẽ giải thích cho người ấy nghe là được, về điểm này lòng tự trọng của bản thân thực rất ngu ngốc. Không có Vương Cẩm Trình quan trọng, hắn có thể chấp nhận bị nghi ngờ, cũng có thể chấp nhận lời đồn đãi nhảm hí, thậm chí không được yêu cũng không sao cả, đúng là không cách nào tha thứ.

Dương Giản day day huyệt thái dương, vào phòng bếp xem canh trong nồi hầm, nghĩ thầm hẳn là không tệ lắm đâu.

Vẫn có thể có cơ hội đưa canh cho tên ngu ngốc kia, thực là một loại ân huệ.

Dương Giản dùng bình giữ nhiệt đựng canh, xách đến bệnh viện, vừa lúc anh trai Vương Cẩm Trình ở đó.

“A Giản, vất vả cho cậu rồi.” Vương anh áy náy nói.

“Không sao đâu không sao đâu, cậu ấy cam tâm tình nguyện mà.” Vương Cẩm Trình nằm trên giường bệnh lên tiếng.

Dương Giản cười híp mắt: “Dù sao hiện tại em cũng không đi làm, rảnh rỗi nên không sao cả.”

Vương Cẩm Trình trở mình mắt trợn trắng.

Dương Giản nói tiếp: “Em tới là ổn rồi, anh về nghỉ ngơi đi.”

Vương anh đứng dậy, nói: “Vậy được, thằng nhóc này cũng nhanh khỏe thôi, nếu cậu không có thời gian thì cũng không cần đến.”

“Này này, nói cái gì cơ, anh không đến cũng được, cậu ấy thì không được thế.” Vương Cẩm Trình ở một bên nói.

Vương anh trừng gã liếc mắt một cái: “Tiểu tử thúi.” Sau đó anh quay lại bảo Dương Giản, “Dù sao cậu còn phải dây dưa cả một đời cùng nó, mấy ngày nay cũng không cần vội.”

Dương Giản: “…”

Vương anh đi rồi, Dương Giản đến bên cạnh giường, từ trên cao nhìn xuống Vương Cẩm Trình, hỏi: “Cậu cùng anh trai nói những chuyện gì?”

Vương Cẩm Trình khinh thường đáp: “Còn muốn tôi kể sao? Người nào có mắt đều thấy được, là ai muốn sống muốn chết khi tôi gặp tai nạn.”

Dương Giản cười: “A? Là ai đó?”

Vương Cẩm Trình có ngu nữa cũng biết sắc mặt Dương Giản không tốt, vội vàng chỉ chỉ bình giữ ấm: “Vậy cái gì đây? Ăn ngon không?”

Dương Giản thở dài: “Chờ đến khi cậu xuất viện có lẽ đã biến thành heo.”

Vương Cẩm Trình nổi giận: “Đây còn không phải là do cậu ép!”

“Hả?” Dương Giản nhíu mày, lấy lại bình giữ ấm, “Vậy cậu đừng ăn nữa.”

“Đừng đừng, cứ để tôi biến thành heo đi.”

Vương Cẩm Trình tha thiết mong chờ nhìn bình giữ nhiệt, Dương Giản đến gần gã, cười lạnh một tiếng, đưa tay sờ xuống dưới gối gã.

Vương Cẩm Trình lập tức trắng mặt, vội vàng ngăn cản hắn, nhưng vẫn chậm một bước.

Dương Giản lấy ra một gói thuốc lá, nói: “Vừa đi vào đã ngửi thấy mùi thuốc lá, anh trai cậu rất chiều cậu rồi.”

Vương Cẩm Trình cười hì hì, nói: “Không nhịn được.”

Dương Giản trầm ngâm. Hắn biết, kiêng kị nhất khi cai thuốc là hút lại, muốn bỏ thuốc sẽ càng khó, miễn bàn đến loại hút thuốc nhiều năm như Vương Cẩm Trình.

Song hắn vẫn bảo: “Bỏ đi… Một lần cuối cùng thôi.”

Vương Cẩm Trình trông thấy dịu dàng trong mắt hắn, nghĩ thầm, nếu cậu thường xuyên nhìn tôi như vậy, hơn cả bỏ thuốc, muốn mạng của tôi cũng được.

Chẳng qua Vương Cẩm Trình ngoài miệng sẽ không tỏ ra yếu thế, làm bộ như chẳng bằng lòng: “Vậy cậu cần cho tôi nhiều đồ ngon.”

Dương Giản thấy Vương Cẩm Trình vui mừng khấp khởi ôm lấy cái bình, ngồi xuống mép giường bệnh.

“Oa, đậu tương hầm chân giò.” Vương Cẩm Trình lấy muôi múc chân giò lên gặm, sau đó say sưa hứng thú húp canh, vừa húp vừa hỏi: “Mua ở hàng nào vậy, mùi vị không tệ.”

Dương Giản cười nói: “Chính là cửa tiệm ở tiểu khu.”

“Hở? Sao ngày trước thấy không có ngon như vậy.”

“Hiện tại cậu thành heo, đương nhiên cảm thấy cái gì ăn cũng ngon.”

Vương Cẩm Trình xù lông.

Dương Giản ngồi trên ghế, hơi hơi híp mắt xem, cười khẽ một tiếng.

Vương Cẩm Trình trực ngoắc ngoắc mà nhìn vào hắn.

Dương Giản nghiêng đầu một chút, hỏi: “Nhìn cái gì?”

Vương Cẩm Trình cười: “Nhìn cậu. Mắt kính của cậu sẽ phản quang.”

Bởi vì như vậy, diện mạo xinh đẹp này càng thêm chói mắt. Vương Cẩm Trình hướng Dương Giản vươn tay, Dương Giản nhấc kính, để sang bên. Dương Giản nhẹ rũ mắt xuống, khóe miệng nhếch lên, Dương Giản kiểu này thật sự khiến người ta khao khát.

Vương Cẩm Trình cắn lên khóe miệng của hắn, hàm hàm hồ hồ nói: “Khi nào mới có thể ra viện, thực là chết ngạt tôi rồi.”

Dương Giản cười nhẹ: “Không ra viện cũng được mà.”

Vương Cẩm Trình hơi hơi mở to hai mắt. Dương Giản cười đẩy gã nằm lại trên giường, sau đó đứng dậy, bước ra cửa, khóa lại, sau đó lại chậm rãi quay về.

Thần thái Dương Giản tự nhiên, trước sau đều cười, tao nhã khiến Vương Cẩm Trình có ảo giác hắn cùng gã không chung một thế giới.

Đáng giận, rõ ràng là cùng nhau lớn lên, nhưng bất luận là khi chất hay suy nghĩ của người này đều không giống mình.

Dương Giản bước tới giường bệnh, hướng Vương Cẩm Trình cười: “Cậu đã bình phục đến mức có thể vận động mạnh chưa?”

Vương Cẩm Trình ôm lấy eo hắn, cũng cười: “Vẫn chưa đâu, làm sao giờ, vậy phải làm phiền cậu rồi.”

Ánh mắt Dương Giản đảo qua quần áo bệnh nhân rộng rãi của gã, cúi xuống áp môi lên cổ gã, thở dài nói: “Đôi khi thực muốn cắn đứt cổ của cậu.”

Vương Cẩm Trình cả kinh, bảo: “Ghét tôi như vậy sao.”

Không phải ghét, chỉ là không biết nên làm thế nào bây giờ, nghĩ nếu cắn đứt cổ gã, sẽ không phiền lòng như vậy.

Dương Giản hừ một tiếng, dù sao hắn chính là loại người kỳ quặc lại lập dị, kiểu suy nghĩ này cũng chẳng có gì lạ.

Vương Cẩm Trình nghĩ nghĩ, kéo hắn qua, hôn hắn. Cắn chết gã cũng được, dù sao hiện tại gã chỉ muốn hôn hắn, và làm tình.

Đầu lưỡi tiến vào trong miệng đối phương, mơn trớn hàm răng, sau đó quấn lấy đầu lưỡi đối phương. Tiếng nước dinh dính thực tình sắc, nhưng lại làm tâm tình Vương Cẩm Trình rất tốt.

Trong khi hôn Vương Cẩm Trình chiếm quyền chủ động, Dương Giản cũng không nghĩ tới việc đoạt lại, nhưng tay thì thăm dò dưới quần áo bệnh nhân của Vương Cẩm Trình, sờ soạng hai bên, nghĩ thầm mấy ngày này đồ tốt đổ vào không ít, rốt cuộc cũng mập lên, da dẻ cũng sờ rất thích.

Chỉ có điều tên ngốc này, mỗi ngày ăn đồ hắn nấu, còn hỏi mua ở đâu.

Dương Giản nghĩ đến đây thì tức giận, mò lên nụ hoa của gã, nhéo một cái.

“A!” Vương Cẩm Trình rời khỏi môi Dương Giản, kêu một tiếng.

Dương Giản mỉm cười: “Kêu lên cũng giống làm thịt heo.”

Vương Cẩm Trình một phen vén quần áo Dương Giản lên, nói: “Kêu thế nào cơ? Cậu làm mẫu cho tôi nghe.”

Bắt đầu từ bả vai, từng chút từng chút lộ ra, lồng ngực trắng trẻo điểm xuyết hai chấm nhỏ, thực là mê người. Vương Cẩm Trình cũng không còn bình tĩnh, giữ chặt mông hắn áp vào người gã, môi cắn cắn đường nét mềm mại bờ vai của hắn.

Dương Giản rốt cuộc chăm sóc cơ thể hắn, chủ động nâng eo, tự mình vươn ngón tay ra giúp mở rộng thân thể.

Vương Cẩm Trình trông thấy hắn nhẹ nhàng nhíu mày, đôi mắt rũ xuống, phía dưới lay động, cảm giác chỗ kia của mình muốn bùng nổ.

Dương Giản đỡ lấy tính khí của Vương Cẩm Trình, tự mình ngồi xuống. Khoảnh khắc kết hợp, hai người đều bật ra một tiếng thở kinh ngạc.

“Mẹ nó, thực thích.” Vương Cẩm Trình thở gấp.

Dương Giản trừng mắt liếc gã một cái, đồ dã man này, thực sự là giảng viên đại học sao?

“Tự mình chuyển động, được không?” Vương Cẩm Trình xoa nắn mông và eo hắn, đúng là yêu không buông tay. Cậu nhỏ của gã cứng rắn chôn trong thân thể hắn, dường như muốn hòa tan, nghĩ đến người này từ nay về sau là của mình, nửa dưới càng thêm hưng phấn.

Cảm giác được vật trong cơ thể càng thêm lớn, Dương Giản rên rỉ một tiếng, một tay vịn chặt vai Vương Cẩm Trình, một tay chống xuống giường, eo chuyển động lên xuống. Vương Cẩm Trình mê đắm ngắm nhìn ánh mắt Dương Giản dần dần ướt át, làn da cũng dần dần nhiễm hồng. Gã nắm lấy phân thân của Dương Giản, khuấy động, hài lòng nghe thấy tiếng rên rỉ không thể kìm nén của hắn.

Động tác Dương Giản càng ngày càng vô lực, không thể duy trì bản thân mà ngã xuống người Vương Cẩm Trình, Vương Cẩm Trình đỡ lấy hông hắn, dồn sức thẳng tiến về phía trước.

“A…” Dương Giản vùi chặt vào cổ Vương Cẩm Trình, ghé vào bên tai gã thở gấp rên rỉ: “Đáng chết… Uhm…”

Vương Cẩm Trình cúi đầu, thấy hắn nhấp nhô vai trần sáng lấp lánh theo chính mình, nhịn không được gia tăng lực đẩy, nhìn đường cong phập phồng kia càng thêm kịch liệt.

Trong phòng bệnh hết thảy đều không khống chế được, có thể đã lâu lắm chưa được gần gũi, hơn nữa lần này vừa xuất hiện chuyện như thế, hai người đều khao khát đối phương, muốn đem đối phương lẫn vào máu thịt mình, muốn khiến đối phương vì chính mình mà điên cuồng.

Thời điểm tính khí Dương Giản rốt cục đầu hàng phun ra tinh khí, Vương Cẩm Trình đồng thời cũng hung hăng xuất tinh trong thân thể hắn. Hai người yên tĩnh hít thở, một lát sau, Vương Cẩm Trình muốn rút ra, bị Dương Giản ngăn lại. Hắn lấy giấy ở đầu giường, lau sạch sẽ dịch trắng trên người Vương Cẩm Trình, tự mình đứng dậy xử lý phía sau thật cẩn thận.

Vương Cẩm Trình có chút đau lòng: “Rất muốn ra viện mà.”

Dương Giản nói: “Vậy mau dưỡng lành cơ thể đi.”

“Kỳ thật hiện tại đã bình phục tương đối tốt rồi.”

“Còn phải kiểm tra một lần cuối nữa.” Dương Giản nói.

Vương Cẩm Trình không cam lòng ôm lấy Dương Giản, vùi đầu trước ngực hắn nói: “Thật là rất muốn trở về, muốn cùng cậu trải qua thế giới của hai người.”

Khóe miệng Dương Giản nâng lên. Người này, từ sau khi thổ lộ, không hề tiếc việc bày tỏ tình yêu của bản thân, trong lúc vô tình sẽ nói ra những lời ngọt ngào, mặc dù có chút khó chịu, nhưng Dương Giản cũng rất thích.

Yêu tôi nhiều hơn một chút nữa đi, mang kiểu ý nghĩ học sinh tiểu học này, Dương Giản lại hôn lên môi Vương Cẩm Trình.

“A, vì sao hả, vì sao xuất viện vẫn không thể ở cùng cậu chứ.” Vương Cẩm Trình gãi gãi tóc.

“Bởi vì người nhà cậu muốn về nước.” Dương Giản mặt không đổi sắc giải đáp.

“Cậu đúng là vô tâm vô phế. Người nhà trước hết vì lo cho cậu mới về nước, còn oán hận này oán hận nọ.” Nghiêm Tích cười nhạo.

“Có đồng tính không nhân tính.” Vương Thủ Ninh phụ họa.

“Đúng mà, ngay cả người nhà cũng không cần.” Vương anh giả vờ lau lau nước mắt.

Vương Cẩm Trình bị nói đến không dám ngẩng đầu, chỉ có điều gã thấy đội ngũ khổng lồ bọn họ đều tới đón gã ra viện, Vương Cẩm Trình không khỏi tự sướng mà nghĩ, nhân duyên của gã thật tốt.

“A, phải đưa cậu ấy về thẳng sao? Tôi còn tưởng rằng cần đi ăn cơm nhỉ, không được ăn tiệc, chúng mình còn tới làm gì, Tiểu Đạt Đạt?” Tạ Khánh hỏi An Đạt.

An Đạt đáp: “Chúng mình về đi.”

“Này… này…” Vương Cẩm Trình khinh thường nhìn Tạ Khánh, “Không nên chẳng nể tình như vậy chứ.”

“Tiểu Trình vậy cậu cùng các bạn đi ăn cơm đi, anh mang đồ về nhà trước.” Vương anh đề cập đến đồ dùng mang vào bệnh viện trong tay.

Vương Cẩm Trình biết anh trai để bọn họ có thời gian riêng, liền gật đầu, nói: “Đợi chút để Dương Giản đưa em về là được rồi.”

Sau khi Vương anh tạm biệt, mấy người kia liền sôi nổi thảo luận xem đi nơi nào ăn cơm.

Vương Cẩm Trình giật giật khóe miệng, nói: “Còn nói tôi vô tâm vô phế…” Ném một người bạn vừa mới xuất viện qua một bên, đều chỉ lo ăn.

Dương Giản cười: “Được rồi, cậu cũng chớ làm bộ, cậu cũng muốn đi mà.”

Vương Cẩm Trình đảo mắt: “Kiêng mới là đồ đần.”

Sau lúc tiệc tàn, đám khốn nạn kia không nể tình lập tức rã đám, Dương Giản vừa cười, vừa lái xe, Vương Cẩm Trình ngồi bên cạnh hắn cằn nhằn liên miên: “Vì sao phải tôi phải trả tiền? Tôi vừa mới thoát khỏi thân phận bệnh nhân mà.”

Dương Giản nói: “Đây là chi phí cậu khiến họ lo lắng.”

Vương Cẩm Trình liếc mắt một cái nhìn Dương Giản, nói: “Còn cậu? Cậu có lo không?”

Dương Giản hừ một tiếng: “Cậu cứ nói xem?”

Vương Cẩm Trình cười lên rồi áp sát: “Tôi biết, cậu lo đến muốn sống muốn chết, Dương Giản, cậu thừa nhận đi, cậu không có tôi không được.”

Dương Giản đẩy gã ra, nói: “Đừng có tự sướng, chớ chọc tôi, tôi còn lái xe.”

Mặc dù như thế, Vương Cẩm Trình vẫn đắc ý ngó ra ngoài cửa sổ khe khẽ hát.

Đồ ngốc… Dương Giản lặng lẽ mỉm cười.

Vương Cẩm Trình bởi vì nguyên nhân người nhà về nước, nên ở tại phòng nhỏ trong nhà. Lần này Dương Giản ném cho gã một hộp kẹo cao su, bảo, lúc muốn hút thuốc thì nhai kẹo.

Vương Cẩm Trình ôm “Kẹo cao su tình yêu”, cười nói: “Nhất định không phụ kỳ vọng, bỏ thuốc thành công.”

Dương Giản không phải chăm sóc gã, muốn đến nhà Vương Thủ Ninh đón cún con về.

Vương Thủ Ninh tự nhiên là luyến tiếc, vẻ mặt Quan An Viễn lại mang biểu tình để nó đi thôi, để nó đi thôi.

Dương Giản trong lòng buồn cười không chịu được, nhưng ngoài miệng vẫn nghiêm túc bảo: “Thủ Ninh thích như vậy, có muốn nuôi một con không?”

Ánh mắt Vương Thủ Ninh lập tức sáng lên, Quan An Viễn sắc mặt tối sầm.

Dương Giản trong lòng cười lớn, mang theo cún nhỏ kia nghênh ngang rời đi.

Cún nhỏ rời khỏi nhà Vương Thủ Ninh, cũng không có cảm xúc lưu luyến, chính là kì quặc như trước xoay tới xoay lui trong lòng Dương Giản. Dương Giản đem nó đặt vào thùng giấy, tiếp tục để trên ghế lái phụ, hung tợn nói với nó: “Dọc theo đường đi nếu mày gây chuyện nhất định phải chết.”

Cún con khinh thường chìa mông vào hắn. Dương Giản vỗ mông nó một cái, khởi động xe.

Hắn vừa lái xe, vừa liếc bên cạnh, sợ cún chạy mất. Có điều lại nhắc, rốt cuộc tên của nó là gì nhỉ…

Cuộc sống Dương Giản đồng dạng trôi qua, Vương Cẩm Trình mỗi ngày đều gọi điện thoại tới, nói mấy câu nhớ cậu muốn chết.

Dương Giản không hề ra ngoài ăn cơm hay gọi đồ ăn, hoàn toàn tự mình động tay nấu nướng, tay nghề thật ra đã càng ngày càng thuần thục.

Mỗi lần Vương Cẩm Trình trong điện thoại gào khóc muốn gặp hắn, hắn đã nghĩ nhanh dọn về đây đi, đồ ngốc, tôi nấu cơm cho cậu ăn. Đáng tiếc người nhà của gã vẫn đợi đến qua hết năm, Dương Giản cũng không thể quấy nhiễu người ta hưởng thụ hạnh phúc gia đình.

Có lẽ là thực sự lớn tuổi rồi, trước kia cảm thấy không có gì, hiện tại lại cảm thấy có phần cô quạnh.

Chỉ tự trách mình cha mẹ đã qua đời quá sớm. Dương Giản thở dài, đeo vòng cho cún, xách dây thừng dẫn cún ra ngoài.

Đi xuống lầu, quả nhiên lại là một đống phụ nữ vây quanh: “Thật đáng yêu nha, cún con này.”

Dương Giản biết phục thiện đứng nguyên tại chỗ, xem cún nhỏ bị người ta trêu chọc.

Cún con ai oán nhìn Dương Giản, lên án hành vi phóng túng vô đạo đức của hắn. Dương Giản nhíu mày, không để ý tới đôi mắt nhỏ bi phẫn của nó.

“Tiểu Dương, tên con cún này là gì?” Một dì hỏi.

Dương Giản cười đáp: “Vẫn chưa nghĩa ra ạ.”

“Lớn như vậy mà vẫn chưa có sao.”

Vì người nào đó luôn luôn ấp úng thôi.

“Không bằng gọi Hao Thiên Khuyển đi, ha ha ha.” Có người lên tiếng, tất cả mọi người bật cười.

Chính là Dương Giản cảm thấy không đáng cười chút nào. Chờ các vị cô dì chị gái chơi đùa một lúc xong, hắn mới tiếp tục dắt cún tản bộ.

Nửa đường nhận được điện thoại của Vương Cẩm Trình.

“A lô, cậu đang ở đâu đấy?”

Dương Giản đáp: “Ở trong tiểu khu dắt chó.”

“A? Tôi đã về rồi, cậu lại đi vắng. Cụ thể ở nơi nào, tôi đi tìm cậu.”

Dương Giản nhìn đài phun nước trước mặt, nói: “Ở chỗ đài phun nước.”

“Ok, cậu chờ nhé.”

Một lát sau, Vương Cẩm Trình tới đây, gã vừa thấy Dương Giản dắt cún con, liền vui vẻ, chạy tới sờ sờ đầu, cùng nó nói chuyện: “Tên nhóc này lớn vậy.”

Cún nhìn Vương Cẩm Trình một lát, sau đó chạy đi, trốn sau Dương Giản.

“…” Vương Cẩm Trình thực sự chịu đả kích.

“Cậu sinh mà không nuôi, nó tự nhiên không thân với cậu.” Dương Giản lạnh lùng chỉ ra.

Vương Cẩm Trình há mồm, muốn nói cũng không phải tôi sinh, nhưng vẫn cảm thấy được có chút áy náy, đành bảo với nó: “Sau này tao sẽ cho mày ăn ngon.”

Dương Giản túm túm dây xích, nói: “Chúng ta trở về đi.”

Vương Cẩm Trình đứng thẳng người: “Được.”

Dương Giản vừa đi, vừa hỏi: “Sao lại rảnh mà qua đây? Không phải ở nhà tiếp cha mẹ sao?”

Vương Cẩm Trình cười hì hì đáp: “Chẳng phải vì nhớ cậu sao?”

Dương Giản hừ một tiếng.

“Cậu đừng nghi ngờ.” Vương Cẩm Trình nói, “Nghĩ đến lòng tôi đều đau mà.” Gã ôm tay Dương Giản, áp vào ngực chính mình, “Cậu sờ xem.”

Dương Giản khinh thường rút tay lại, nói: “Ban ngày ban mặt, tôn trọng chút coi.”

Vương Cẩm Trình cười ha ha, trang nghiêm một dáng địa chủ ác bá trêu chọc phụ nam đàng hoàng.

“Nói thực, cậu chuẩn bị ăn Tết thế nào rồi?” Vương Cẩm Trình hỏi.

Dương Giản lơ đãng trả lời: “Cũng giống mấy năm qua thôi.”

“Hả? Cái gì!” Vương Cẩm Trình quát to, “Không cho phép!”

Dương Giản hoảng sợ, mới hậu tri hậu giác nghĩ đến những năm trước bản thân đều là theo chân một đám người không có việc gì bước sang năm mới ở trong quán rượu. Đại khái là quá mức cô đơn, vì thế thời điểm đêm giao thừa càng điên cuồng, Dương Giản nhớ tới chuyện phóng đãng trước kia , lại cảm nhận được… Thực sự dường như đã qua mấy thế hệ.

Dương Giản cười cười nói: “Tôi quên rồi, thôi được, tôi thành thành thật thật ở nhà xem tiệc liên hoan cũng được.”

Vương Cẩm Trình nói: “Cậu không cần lừa tôi.” Gã do dự một lát, thật cẩn thận bảo, “Vậy đến nhà tôi đón năm mới đi.”

“Hả?” Dương Giản dừng bước.

Vương Cẩm Trình cũng dừng lại theo hắn.

“Tôi thay mặt cả nhà, mời cậu đến nhà tôi ăn Tết.” Vương Cẩm Trình cười nhẹ.

Dương Giản híp mắt, xuyên qua thấu kính nhìn Vương Cẩm Trình, tựa hồ có điểm không thực.

“Dù sao nhà tôi từ trên xuống dưới đều biết tôi là gay, hiện giờ ổn định, họ cũng vui vẻ đón nhận, hơn nữa vốn dĩ cậu cũng quen với họ rồi phải không, tốt rồi, qua đây đi qua đây đi.”

Người đối diện còn lải nhải linh tinh.

“Câm miệng.” Dương Giản.

Vương Cẩm Trình nghẹn họng mà câm miệng.

Dương Giản cúi đầu. Kỳ thật chẳng qua là vì ngực hắn nơi kia đột nhiên vỡ tung, trong lòng sợ hãi, hắn lấy đầu ngón chân nhẹ nhàng đá đá cún con bên cạnh, đáp: “Cũng được, khi nào đây?”

Vương Cẩm Trình cười ha hả: “Dương Giản, chừng nào thì cậu mới có thể không khó chịu như vậy.” Gã một phen giữ chặt cánh tay Dương Giản, nói, “Hiện tại thu dọn một chút, qua nhà của tôi ở đi.”

Dương Giản bị gã kéo đi.

Đột nhiên cảm giác bản thân có lẽ bắt đầu bị gã lôi kéo từ mười lăm năm trước. Gã luôn ở trước mặt mình, thoạt nhìn có chút lỗ mãng, nhưng thật ra là vì mình mà vượt mọi chông gai. Vương Cẩm Trình kéo Dương Giản, Dương Giản kéo cún con, một mạch chạy về đích.

“Gâu gâu ~” A, vẫn còn chuyện.

Dương Giản kéo Vương Cẩm Trình lại, hỏi: “Này tóm lại nó tên là gì?”

Vương Cẩm Trình đột nhiên nhăn nhó, ấp úng đáp: “Việc này, bởi vì đồng nghiệp đem chó cho tôi khăng khăng đòi nó phải mang họ của cô ấy, cho nên nó họ Mạc…”

“Sau đó thì sao?” Dương Giản có dự cảm không ổn.

Vương Cẩm Trình gãi gãi đầu, nói: “Gọi nó Hao Thiên đi…”

Tôi biết ngay mà. Dương Giản mang theo ý nghĩ như vậy, nhét cún thẳng vào tay Vương Cẩm Trình, lạnh lùng nói: “Sau này cậu nuôi đi.” rồi đi sải bước về đằng trước.

“Ấy ấy, chậm một chút, Dương Giản! Xứng với cậu hơn mà.” Vương Cẩm Trình một bên dắt con cún không nghe lời, một bên đuổi theo Dương Giản. Dương Giản xụ mặt, đi tới đi lui, lại thấy buồn cười.

Nhìn lại, rõ ràng cún kia chẳng mua nợ Vương Cẩm Trình, sống chết không đi theo gã. Vương Cẩm Trình một hồi luống cuống tay chân.

Dương Giản cuối cùng cười thành tiếng.

Mọi người thường nói, lãng tử hồi đầu* kim bất hoán (kẻ hư biết hối lỗi quý hơn vàng).

Dương Giản quay đầu lại, liền trông thấy tình yêu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.