Thiên Kim Báo Thù - 金墩墩

Chương 6: Phiên ngoại Tô Trạch Vũ




Tôi rất yêu mẹ tôi, nhưng bà chỉ có thể ở bên tôi vài giờ vào buổi tối.

Ban ngày bà ấy luôn bận rộn với công việc.

Tôi quấn lấy bà ấy bảo bà ấy dẫn tôi đi chơi, mỗi lần đều mới chơi một lát bà ấy đã bị điện thoại công ty gọi đi, đi xử lý chuyện công ty.

Ba luôn nói với tôi, trong mắt mẹ chỉ có tiền, ông mới là người yêu tôi nhất.

Mỗi ngày ông ấy còn lặp đi lặp lại, nói Tô Miên là em gái của tôi, muốn tôi xem cô ấy còn quan trọng hơn cả tính mạng của mình.

Tôi dần dần lớn lên, chuyện đối tốt với Tô Miên đã khắc sâu vào trong xương tủy.

Tuy rằng ba mẹ không thân thiết lắm, nhưng gia đình tôi coi như hạnh phúc.

Cho đến khi Tần Tuế xuất hiện.

Thân phận của con bé thật bất ngờ, làm cho tôi không thể tiếp nhận.

Rõ ràng Tô Miên mới là em gái ruột của tôi!

Từ nhỏ tôi đều đi theo quyết định của ba và Tô Miên, lần này cũng giống như vậy, tức giận tôi quyết định cùng bọn họ vặn thành một sợi dây thừng, ý đồ dùng cách này bức Tần Tuế đi.

Nhưng tôi không nghĩ tới, mẹ lại không chọn tôi.

Hình như... bà ấy không yêu tôi nhiều như vậy.

Tôi có chút tức giận, nhưng khi tôi thấy Giang Tuyết Ngôn muốn đánh bà ấy, vẫn theo bản năng ngăn cản.

Không ai được bắt nạt mẹ tôi!

Hành động bảo vệ bà ấy của tôi đã làm dịu thái độ của bà ấy đối với tôi, và bà ấy nói với tôi một sự thật tàn nhẫn.

Thì ra người tôi luôn cho rằng là người ba tốt, em gái tốt đều là sói đói, muốn hãm hại mẹ tôi cùng Tần Tuế, mà tôi chỉ là quân cờ trong tay bọn họ, mặc cho bọn họ bài trí.

Tôi không thể chấp nhận và tự nhốt mình trong phòng.

Mẹ mang tư liệu về Tần Tuế tới.

Tôi chưa từng nghĩ tới, một người lại có thể sống khổ như vậy.

Trong tài liệu kia, tùy tiện đem ra vài chuyện đặt ở trên người tôi, chỉ sợ tôi cũng không thể tiếp nhận.

Nhưng nhiều cực khổ như vậy, Tần Tuế đều phải trải qua.

Tôi nghĩ, tôi không nên tiếp tục chạy trốn sự thật.

Tôi gõ cửa phòng Tần Tuế, xấu hổ xin lỗi con bé.

Con bé lại vô cùng tiêu sái.

Thậm chí còn nói với tôi, mẹ cũng rất đau khổ.

Tôi càng cảm thấy xấu hổ vô cùng.

Đúng rồi!

Tôi cùng lắm chỉ là bị lợi dụng, nhưng mẹ cùng Tần Tuế mới thật sự là bị thương tổn.

Nhưng hai người bọn họ đều không có bị đánh ngã.

Điều tôi cần là phải phát triển thật nhanh.

Tôi vẫn quyết định tiếp tục ra ngoài gây dựng sự nghiệp.

Sở dĩ bày hàng vỉa hè, là bởi vì tôi trước kia nghe mẹ nói qua, ông bà ngoại của tôi lúc trước chính là bày hàng vỉa hè làm giàu.

Tiền tài trước kia có được quá dễ dàng, cho nên tôi chưa bao giờ nghĩ tới kiếm tiền lại khó như vậy.

Có người khách dễ tính, nhưng cũng có người cố ý gây chuyện.

Bọn họ phát tiết cảm xúc với tôi nhưng tôi chỉ có thể cúi đầu khom lưng cười lấy lòng, nếu không đơn hàng này sẽ không thành công.

Tôi chỉ là bày hàng vỉa hè, nhưng mấy lần thiếu chút nữa tâm tình sụp đổ.

Còn mẹ tôi thì sao?

Bà quản lý một doanh nghiệp lớn như vậy, sẽ khó khăn đến mức nào?

Tôi luôn than phiền mẹ không đủ yêu tôi, nhưng thật ra thì sao?

Trong trí nhớ, khi tôi khóc, bà ấy sẽ một tay ôm tôi một tay làm việc.

Khi tôi quấn lấy bà ấy, bà ấy sẽ đưa tôi đến công ty, bận rộn đến sứt đầu mẻ trán cũng không quên thay tã cho tôi.

Mọi thứ tôi muốn bà ấy đều nhớ.

Từ nhỏ đến lớn, tôi muốn gió được gió, muốn mưa được mưa.

Bà ấy làm sao mà không yêu tôi chứ!

Rõ ràng là do tôi được mẹ cưng chiều quá mức, ngay cả thị phi thiện ác cũng phân không rõ.

Hốc mắt không khống chế được chua xót, lúc tôi cúi đầu lau nước mắt, liền chú ý tới mẹ và em gái Tần Tuế cách đó không xa.

Nhìn kìa!

Tôi đã hai mươi mấy tuổi, ngay cả bày hàng vỉa hè hai người họ cũng không yên lòng, lén lút đến thăm tôi.

Thật sự là không tin tưởng tôi như vậy sao?

Nội tâm mạnh miệng như vậy, nhưng hốc mắt lại càng thêm ướt át.

Mẹ, Tuế Tuế, con sai rồi!

Tôi thật sự sai rồi.

Tôi sẽ không ngừng cố gắng, về sau đổi lại là tôi bảo vệ hai người.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.