————————————
6.
Lời nói của con bé khiến tôi rất sốc.
"Cho nên, con mới biết con là con gái của mẹ?"
“Vâng. "
Con bé gật đầu, lập tức tự giễu nhếch môi," Chỉ là một giấc mơ, nếu mẹ không tin cũng không sao.”
Con bé ra vẻ thoải mái nhưng lúc này, bi thương bao phủ quanh thân Tần Tuế khiến tôi cảm thấy đó có lẽ không phải là mơ, mà là... con bé thật sự đã trải qua.
Nếu như tất cả những thứ kia đều là chuyện con bé đã trải qua, vậy phải chịu bao nhiêu khổ sở!
Tôi căn bản không dám nghĩ, hốt hoảng hỏi: "Trong giấc mộng của con, ánh trăng sáng của Tô Chấn Nam là ai?"
“Không biết, sau khi Tô Miên nói xong những lời đó với con, con liền...”
Lời nói của con không tiếp tục.
Tôi lại hiểu trong giây lát.
Liền...... đã chet.
Nước mắt trong mắt không khống chế được mà rơi xuống, tôi gắt gao ôm con bé lại, khóc không thành tiếng.
Thân thể Tần Tuế vẫn cứng đờ như cũ, nhưng tôi có thể cảm nhận được con bé đang run rẩy, đang yên lặng rơi lệ.
Không biết qua bao lâu, con bé mới động đậy.
Tay con bé đặt lên lưng tôi và vỗ.
“Chỉ là một giấc mộng thôi! "Thanh âm nghẹn ngào.
Như là đang an ủi tôi, lại như là đang an ủi chính mình.
"Mẹ có thể hỏi, trong mơ con chet như thế nào không?"
“Bị ép đến đường cùng nên tự s.át.”
Bị ai ép buộc, cũng đã rõ ràng.
Nếu như trong mộng tình hình chân thật phát sinh, như vậy vì phòng ngừa chuyện tráo đổi con bị bại lộ, phương pháp hoàn mỹ nhất chính là: Diệt khẩu!
7.
Nước mắt khô khốc của tôi lại rơi xuống.
Không muốn Tần Tuế cả đêm không ngủ được, tôi cố nén khóc đi ra khỏi phòng ngủ của con bé.
Đến thư phòng, không cho mình quá nhiều thời gian khống chế cảm xúc, tôi dùng tốc độ nhanh nhất điều chỉnh tốt cảm xúc của mình.
“Cho người điều tra Tô Chấn Nam.”
Tôi không liên lạc với trợ lý.
Trong công việc trợ lý rất có năng lực, trong phương diện điều tra này rốt cuộc không phải chuyên nghiệp.
Tôi bỏ ra một số tiền lớn, bảo thám tử tư điều tra toàn bộ tin tức từ nhỏ đến lớn của Tô Chấn Nam cho tôi.
Giấc mộng của Tần Tuế rất hoang đường, nhưng không biết có phải trực giác mẹ con liền tâm hay không, khiến tôi không thể khống chế mà tin tưởng.
Vì vậy tôi sẽ dùng bằng chứng để chứng minh giấc mơ đó là thật hay giả.
Rồi tôi quay lại phòng ngủ.
Tô Chấn Nam đang ngủ say, tiếng ngáy rất lớn.
Một cái giường, hai cái chăn.
Tôi trở về chỗ nằm của mình đắp chăn lên, hắn tỉnh giấc chui vào trong chăn của tôi, ôm lấy tôi.
Hắn muốn làm gì rất rõ ràng.
Từ rất lâu trước đây, về mặt đó giữa chúng tôi không có tình yêu, chỉ đơn giản là giải quyết nhu cầu sinh lý.
Và bây giờ, sau tất cả những gì đã xảy ra, sự đụng chạm của hắn chỉ khiến tôi buồn nôn.
Cho nên, tôi hờ hững đẩy hắn ra.
Sự từ chối của tôi khiến hắn không vui.
Hừ lạnh một tiếng, hắn trở lại chăn của mình, đưa lưng về phía tôi.
Cho dù như thế nào, trước khi có kết quả điều tra, tôi và Tô Chấn Nam vẫn là một đôi vợ chồng bình thản ở chung mấy chục năm.
Tôi rốt cuộc vẫn mở miệng nói:
“Chấn Nam, tôi hiểu anh thương Miên Miên, nhưng Tần Tuế cũng là con của chúng ta, là con gái ruột của chúng ta.”
“Cái gì mà con gái ruột? Cái rắm!”
Cũng giống như ban ngày, mỗi lần nhắc đến vấn đề này, phản ứng của hắn dị thường mãnh liệt.
Hắn mạnh mẽ từ trên giường ngồi dậy, quay đầu nhìn về phía tôi:
“Loại con gái như Tần Tuế không xứng làm con gái của tôi!”
Ánh trăng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, chiếu lên mặt Tô Chấn Nam.
Tôi thấy rõ sự ghê tởm trong mắt hắn khi hắn nhìn tôi chằm chằm.
Chán ghét nồng đậm đến mức khiến tôi giật mình cảm thấy hắn không phải chán ghét Tần Tuế, mà là bởi vì chán ghét tôi, mới chán ghét tôi sinh ra một cô gái có diện mạo thập phần giống tôi.
Nhưng...... không nên như vậy.
8.
Tôi không khỏi nhớ tới quá khứ với Tô Chấn Nam.
Thân là con gái duy nhất nhà hào môn, từ nhỏ tôi đã nhìn quen các thủ đoạn đối đầu với nhau.
Tôi luôn theo khuôn phép cũ, đi theo kế hoạch của cha mẹ.
Chuyện phản nghịch duy nhất trong đời, chính là gả cho Tô Chấn Nam.
Sau khi hắn nói yêu tôi ngay từ cái nhìn đầu tiên, hắn đã theo đuổi tôi một cách mãnh liệt.
Hôn nhân nhà hào môn cho tới bây giờ đều là cân nhắc lợi hại, nhưng hắn làm cho tôi cảm nhận được cảm giác được kiên định lựa chọn.
Vì vậy, trái với mong muốn của cha mẹ, tôi khăng khăng muốn kết hôn với hắn.
Nhưng theo thời gian trôi qua, tình yêu của hắn đối với tôi càng ngày càng ít.
Tình cảm của chúng tôi dần dần nảy sinh rạn nứt.
Cho tới bây giờ, chúng tôi tương kính như tân*, nhưng không có bất kỳ tình cảm nào.
*Nghĩa câu này là kính trọng nhau như khách.
Tôi vẫn luôn nhớ rõ, trước kia khi hắn nhìn thấy tôi trong mắt đều là vui mừng, chỉ cho rằng từ nhiệt tình yêu thương đi tới bình thản, tất cả đều là phát triển theo chiều hướng bình thường của hôn nhân.
Hiện tại xem ra, cũng không chỉ đơn giản như vậy.
Cả đêm, tôi trằn trọc, cũng bởi vậy ngày hôm sau dậy sớm một chút.
Sau khi rửa mặt xong, tôi muốn đi xem hai cô con gái tối hôm qua ngủ có ngon không.
Lúc đi tới chỗ rẽ cầu thang, bỗng nhiên nghe thấy dưới lầu truyền đến giọng nói của Tô Miên và Tần Tuế, liền dừng bước.
"Tần Tuế, tôi đã sống ở đây 20 năm rồi, tôi mới là con gái của gia đình này, cô có thể rời khỏi đây không?"
Ánh mắt nó tràn đầy cầu xin nhìn Tần Tuế.
"Không thể, muốn đi cũng là cô đi."
Tần Tuế hờ hững cự tuyệt: "Tôi không chỉ không rời đi, còn có thể lấy lại tất cả thuộc về tôi!"
Nghe vậy, tay Tô Miên đặt ở bên người siết chặt.
Lúc mở miệng, lời nói của nó mang theo uy hiếp, "Tần Tuế, cô đấu không lại tôi đâu, tôi khuyên cô không nên không biết tốt xấu!"
Từ nhỏ đến lớn, trong mắt tôi Tô Miên vẫn luôn dịu dàng nhu thuận, thỉnh thoảng nhỏ nhắn yếu ớt cũng được cưng chiều, không ảnh hưởng đến chuyện gì cả.
Nó nói chuyện luôn mềm mại, đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy giọng điệu công kích của nó.
Nhịn không được cúi người nhìn xuống dưới lầu, lại vừa lúc nhìn thấy trên mặt Tô Miên lộ ra nụ cười âm trầm.
Tôi chỉ cảm thấy cả người tóc gáy đều dựng thẳng lên.
Còn chưa hoàn hồn, chỉ thấy nó đột nhiên kéo tay Tần Tuế.
Lúc Tần Tuế chưa kịp phản ứng thì buông ra, sau đó thân thể nó trực tiếp ngã xuống dưới lầu.
9.
“Miên Miên!”
Khi nhìn thấy Tô Miên lăn xuống cầu thang, trong nháy mắt tôi khẩn trương.
Bước nhanh xuống lầu.
Tô Chấn Nam và Tô Trạch Vũ bị kinh động ngay cả giày chưa mang cũng bất chấp đi xuống.
Thấy quản gia đi gọi bác sĩ gia đình, tôi mới nhìn về phía Tô Miên đang nằm trong lòng tôi.
Trán nó bị trầy, rách da chảy m.áu, sắc mặt trắng bệch.
Tôi nâng nó lên nhẹ dỗ dành: "Đừng sợ, có mẹ ở đây."
“Hu hu hu...... Mẹ ơi, là chị ấy, là chị Tần Tuế, chị ấy đẩy con, chị ấy còn nói..."
Nói xong, thân thể Tô Miên run lên, giống như là cực kỳ sợ hãi, lại mở miệng lúc thanh âm đều phát run,"Chị ấy còn nói nếu con còn tiếp tục ở lại cái nhà này, chị ấy sẽ khiến con chet không tử tế, hu hu hu..."
Nó khóc thê thảm, trong lòng tôi lại không cách nào dâng lên nhiều cảm xúc đau lòng hơn.
Vừa rồi tôi tận mắt nhìn thấy, là chính nó tự ngã xuống lầu!
Chỉ trong nháy mắt, tôi liền hiểu được, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
Tôi nhìn đồng hồ trên tường, bây giờ là bảy giờ ba mươi mốt phút.
Quản lý một doanh nghiệp lớn như vậy cũng không dễ dàng, cho nên đồng hồ sinh học của tôi luôn cực kỳ ổn định, ngủ đúng giờ, thức dậy đúng giờ, nghỉ ngơi dưỡng sức cho công việc ban ngày.
Tôi sẽ xuống lầu mỗi sáng lúc 7h30.
Nếu như không phải tôi hiếm khi dậy sớm như hôm nay, như vậy khi tôi từ trên lầu đi xuống, sẽ nhìn thấy cảnh tượng Tần Tuế đẩy Tô Miên xuống lầu!
Trong lòng tôi chấn động, Tô Miên vẫn tiếp tục thêm mắm dặm muối.
“Lần này vận khí của con tốt không bị ngã chet, vậy lần sau thì sao? Con sợ!”
Tô Trạch Vũ lập tức tỏ thái độ: "Mẹ! Con chỉ có một em gái là Miên Miên, nó đi đâu con đi đó!”
Tô Chấn Nam ngay sau đó cũng uy hiếp: "Cố Từ, nếu như cô kiên trì giữ lại Tần Tuế, vậy tình nghĩa vợ chồng của chúng ta liền chấm dứt!"
Không cho ta cơ hội nói, bọn họ từng bước ép sát, bức thiết muốn tôi lập tức đuổi Tần Tuế đi.
Tôi yên lặng nhìn Tô Miên, "Con xác định, là Tần Tuế đẩy con xuống lầu?”
10.
Ánh mắt Tô Miên lóe lên, khóc thành tiếng:
"Rõ ràng chính là chị ấy đẩy con đấy, mẹ ơi, mẹ rõ ràng thấy được, vì cái gì còn không tin con?"
Tiếng khóc tuyệt vọng khiến tôi thất vọng đến cực điểm, đồng thời cũng khiến Tô Chấn Nam và Tô Trạch Vũ nóng nảy.
“Cô đã không muốn đuổi Tần Tuế đi, vậy chúng ta đi thôi!”
Nói xong, bọn họ liền kéo Tô Miên lên lầu.
Vài phút sau, bọn họ mỗi người kéo một cái vali xuống.
Không thèm nhìn tôi một cái, trực tiếp đi ra ngoài.
Bước chân bọn họ kiên định, chắc chắn tôi sẽ luyến tiếc không để bọn họ rời đi.
Đúng rồi!
Dù sao trong mắt bọn họ.
Chọn ba hay một, câu trả lời rất rõ ràng.
Khi bọn họ sắp ra khỏi đại sảnh biệt thự, tôi mở miệng gọi: "Chờ một chút.”
Tô Chấn Nam bất động thanh sắc, Tô Trạch Vũ một bộ dáng quả nhiên như thế, trong mắt Tô Miên cũng có thêm một tia mừng thầm.
“Thế nào? Mẹ muốn để Tần Tuế đi đúng không? "
Tô Trạch Vũ nâng cằm.
“Không phải. "Tôi lắc đầu," Tôi chỉ muốn nói, rời đi thì có thể nhưng những thứ đáng giá đều phải để lại!”