Chương 67
Một con sói to lớn toàn thân đỏ rực như lửa, biến thành một dư ảnh, dùng hết tốc độ để chạy trốn, thậm chí nó còn không kịp né tránh, mạnh mẽ lao thẳng một đường đến, vượt núi xô ngã cây, trông vô cùng điên cuồng.
Nếu như Lâm Diệp vẫn ở đây, hắn nhất định có thể sẽ nhận ra đây là con “Dung nham cự lang” trưởng thành!
Những hung thú này không chỉ có trí khôn mà còn biết hấp thụ tinh hoa của nhật nguyệt để tu luyện, có thể dễ dàng giết chết các cường giả Chân Võ cửu trọng cảnh giới!
Nhưng mà lúc này, con Dung nham cự lang này lại có vẻ rất sợ hãi, dường như ở phía sau của nó, có một đối thủ cực kỳ đáng sợ đang đuổi theo nó vậy.
Keng!
Đột nhiên, một đường sáng trắng giống như ánh sáng tàn dư của ngôi sao xuất hiện, tựa như cầu vồng lướt qua bầu trời, dùng một tốc độ không thể tưởng tượng nổi xé rách không khí, chợt lóe lên rồi biến mất trong nháy mắt.
Rống ~~
Con Dung nham cự lang kia đang phi hết tốc lực chạy như điên, chợt gầm lên một tiếng vô cùng thảm thiết, lập tức toàn thân nó đập mạnh xuống đất. Xung quanh người nó phát ra ngọn lửa, khiến cho toàn bộ cây cối trong bán kính mười mét bị thiêu rụi, mặt đất cháy đen.
m thanh nhanh chóng biến mất, con dung nham cự lang bị giết chết ngay tại chỗ. Cẩn thận nhìn lại, thì chợt thấy một cây Bạch Cốt Trường Mâu dài hơn một trượng đâm xuyên qua lưng của nó, khiến cả cái xác bị ghim chặt trên mặt đất.
Chợt, một bóng dáng nhỏ nhắn đi ra khỏi chỗ sâu trong rừng, là một cô bé chỉ mới sáu bảy tuổi.
Nàng có mái tóc dài đen nhánh xõa ngang vai, thân hình gầy nhỏ quấn một chiếc váy bằng da thú cũ kỹ, một đôi chân trần trắng nõn như ngọc, trông nàng giống như con cháu của một bộ tộc hoang dã nào đó.
Khuôn mặt nàng trong sáng, trắng nõn, thanh tú . Đôi mắt cong cong như trăng lưỡi liềm, sâu thẳm đen kịt, mỗi một động tác đều lộ ra khí chất điềm tĩnh, nhẹ nhàng không hợp với tuổi tác của nàng.
Nàng đi thẳng đến bên cạnh con Dung nham cự lang, thân hình gầy gò trông thật nhỏ bé so với con Dung nham cự lang kia.
Nhưng nàng chỉ nhảy lên, giẫm lên trên lưng con dung nham cự lang, vươn bàn tay trắng nõn như ngọc nhẹ nhàng nhấc lên, rút cây Bạch Cốt Trường Mâu dài hơn một trượng ra, khiến bên trong bắn ra tung tóe.
Toàn thân cây Bạch cốt trường mâu trắng tinh, xung quang lấp lánh từng tia ánh bạc, giống như các ngôi sao dày đặc, càng tăng thêm khí chất thần bí của cô bé sáu bảy tuổi.
Rõ ràng con dung nham cự lang trưởng thành kia chính là bị cô bé này giết chết!
Nếu một vài vị tu giả nhìn thấy cảnh này,
Cũng không biết sẽ bị kinh ngạc thành dáng vẻ gì.
Cô bé cúi người xuống, lần mò tìm chỗ vết thương của con Dung nham cự lang, rồi nhanh chóng lấy ra một viên tinh thể to bằng quả trứng chim bồ câu, toàn thân màu đỏ rực như lửa.
Cô bé nhìn thấy vậy, khóe môi không khỏi nở một nụ cười, nụ cười hiện lên giống như nụ hoa nở sau cơn mưa, có một loại vẻ đẹp tuyệt mỹ, khiến trời đất đều phải buồn bã.
Sau khi cô bé cầm lấy khối hỏa tinh, vốn định rời đi, nhưng lúc này nàng dường như lại nhận ra cái gì đó, đôi lông mày đen nhánh thẳng tắp cau lại, ánh mắt nhìn xa xăm vào phía khu rừng rậm.
Nàng cảm giác được ở một nơi rất xa đó, có một hơi thở đặc biệt, khiến tâm hồn nàng có chút gì đó khác lạ.