Chương 6
Những vụn bụi màu vàng nhạt bay ra từ mẫu xương và rơi vào lòng bàn tay Lâm Diệp cho đến khi lớp bột vàng nhạt phủ đầy lòng bàn tay hắn. Sau đó, Lâm Diệp dừng lại và cẩn thận cất mẫu xương đi.
Tiếp đó, hắn hít một hơi sâu, rồi ngồi xổm trên mặt đất, dùng đầu ngón tay nhúng vào lớp bột kim sắc, liên tục vẽ trên nền đất ẩm ướt.
Khoảng cách nơi Lâm Diệp ngồi khá xa, thế nên dân làng không thể nào nhìn rõ được những gì hắn đang làm.
Chỉ thấy khuôn mặt hơi tái nhợt của Lâm Diệp vẫn luôn tập trung, ánh mắt trong veo bình tĩnh đến lạ kỳ. Đầu ngón tay giống như một cây bút thần kỳ, họa lên mặt đất nét vẽ dày đặc. Động tác vô cùng thành thục, từng nét vẽ tuồng ra như nước chảy mây trôi, sinh động như thật, vi diệu vô cùng.
Những dân làng gần đó ai nấy đều trợn mắt ngoác mồm, không chớp mắt quan sát từng cử chỉ, động tác của Lâm Diệp. Khi nhìn thấy những nét vẽ đầu tiên của bức họa, chứng kiến những luồng sáng bí dị màu vàng kim bay ra từ những nét vẽ của Lâm Tần, những dân làng gần đó ai ai cũng thấy kinh sợ.
Những dân làng trời sinh không thông minh, không có tư chất, cho dù nhìn thấy được những gì Lâm Diệp đang làm, thì điều đó cũng chỉ một chuyện rất kỳ bí, hoàn toàn ngoài sức tưởng tượng của họ.
Ánh mắt tập trung và kiên quyết, động tác thành thục gọn gàng và khéo léo, cùng bức họa hình chi chít phát ra thứ ánh sáng vàng kim đang hoàn thiện trên nền đất ẩm đã khiến Lâm Diệp vô hình trung tỏa ra vầng hào quang thần kỳ.
Sự nghi ngờ trong lòng dân làng dường như biến mất, thâm chí, sự thể hiện của Lâm Diệp đã hoàn toàn chinh phục trái tim của nhiều dân làng.
Họ không tài nào lí giải cảnh tượng đang diễn ra trước mắt, nhưng điều đó không ngăn cản họ nhận ra được vẻ đẹp mỹ mãn đầy ấn tượng, một sức mạnh kỳ diệu ẩn chứa sâu trong con người chàng thiếu niên Lâm Tần.
Lúc này, trưởng thôn cũng khó khăn lắm mới hiểu ra được những chấn động trên mặt đất, cuối cùng ông cũng khẳng định được một điều, hóa ra cậu thiếu niên có vẻ ngoài yếu ớt non nớt, đang miệt mài khắc ấn chú trên mặt đất, đích thị là linh văn sư!
Khắc họa hoa văn chính là dấu hiệu riêng độc quyền chỉ hoa văn sư mới có.
Vị tộc trưởng cao lớn này tên gọi Tiêu Nhậm Thiên, ông rất rõ ràng điều này.
Hồi nãy do quá nhiều năm chưa được nhìn thấy hoa văn sư, nên trong lúc nhất thời trông thấy động tác của Tiêu Trần trong lòng có chút hốt hoảng, thậm chí không dám tin vào mắt.
Hoa văn…
Chẳng lẽ thiếu niên gầy yếu này là một vị hoa văn sư sao?
Chắc chắn không phải!
Hoa văn sư chân chính ai mà không phải người cao quý, được khắp nơi tôn sùng, cho dù ở các thành thị lớn cũng được coi là người có địa vị cao.
Mà thiếu niên trước mắt này xem chừng chỉ có mười ba mười bốn tuổi, quần áo trên người mộc mạc đến mức keo kiệt. Tựa hồ không có chút nào ăn khớp với hình tượng hoa văn sư trong truyền thuyết.
Tiêu Thiên Nhậm hít sâu một hơi, cố gắng xoa dịu xúc động trong lòng, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn xem.
Nhìn thấy động tác Lâm Diệp thành thạo, vẻ mặt chuyên chú mà ung dung, sự hiếu kỳ của Tiêu Nhậm Thiên đột nhiên sinh ra không kìm nén được. Thiếu niên xa lạ này đến từ đâu? Hắn có thế hóa giải nguy cơ của thửa ruộng này sao?
Không khí yên tĩnh, chỉ có Lâm Diệp đang cúi người trong thửa ruộng, ngón tay không ngừng phác họa lên mặt đất ướt át phì nhiêu của thủa ruộng từng đường vân chằng chịt mà sống động.
Cử chỉ thiếu niên ưu nhã phiêu dật như linh xà khởi vũ, thiên mã hành không.
Những thôn dân này đã xem đến ngây ngẩn, nghi ngờ trong lòng dần biến mất, thay vào đó dâng nên một loại chờ mong không hiểu được.