Chương 19
Tuy nhiên nhìn một hồi, Lâm Diệp vẫn có thể phát hiện ra một chút bất đồng, đám trẻ này đang tập luyện Quyền Hành Quân, đích thực là có trình tự, nhưng là ở kỹ xảo phát lực có chỗ thiếu hụt tựa hồ không hề ít, uy lực được phát ra tuy mạnh, nhưng lực trong chiêu thức lại có chút phân tán.
Thứ gọi là ‘Hình tán thần không tiêu tan’ trong Quyền Hành Quân cũng như vậy, quyền này coi trọng súc tích như một, phát ra như sấm đánh, như vậy mới có thể thể hiện ra một ‘thiết kỵ đạp sơn hà, đại quân phá Thiên hạ’. Phát ra thở uy mãnh, mạnh mẽ.
Trước mắt những đứa trẻ này diễn luyện Quyền Hành Quân, nhưng kỹ xảo lực phát ra cũng xuất hiện một chút sai sót, không thể khiến cho quyền kình cô đọng như một, cho nên không có cái khí thế uy mãnh, uy lực như sấm đánh.
Nếu đám trẻ đó vẫn luyện tập như thế, tuy nói có thể khí lực cường kiện, nhưng đối với võ đạo lại cũng tai hại vô ích.
Lâm Diệp nghĩ một chút, cuối cùng vẫn là lắc đầu ngán ngẩm, hắn cũng không rõ là ai đã giáo thụ cách tu luyện này cho bọn trẻ, cũng không thể tự nhiên tiến lên sửa thành đúng cho chúng.
“Thế nào, ngươi cũng có chút hiểu biết về Quyền Hành Quân ư?”
Không biết từ khi nào, thôn trưởng Tiêu Thiên Nhậm đã đi tới bên cạnh, có chút đăm chiêu nhìn Lâm Diệp.
“À, khi còn bé ta cũng từng luyện tập.” Lâm Diệp thản nhiên gật đầu, như thể không có gì giấu diếm.
“Vậy ngươi cảm thấy những đứa trẻ đó tu luyện như thế nào?”
Tiêu Thiên Nhậm có chút hứng thú nói, ông ta đột nhiên nhận ra mình không hiểu được người thiếu niên trước mặt, hắn không chỉ có thể hiểu được phương pháp khắc dấu hoa văn, mà còn có thể biết được về Quyền Hành Quân, thực sự vượt ngoài dự đoán của mọi người.
Lâm Diệp thoáng nghĩ một lúc, nói rằng: “Nếu mục đích là để cơ thể khoẻ mạnh thì tu luyện như vậy cũng được.”
Tiêu Nhậm Thiên nheo mắt lại rồi nói: “Vậy nếu dùng để chém giết quái thú, hoặc chiến đấu với cường địch thì sao?”
Lâm Diệp im lặng một lúc rồi nói: “ Chú à, không giấu gì chú, nếu những đứa trẻ này muốn tu đạo như vậy, ắt hẳn sẽ lầm đường lạc lối.”
Tiêu Nhậm Thiên giật mình, cũng không biết là đã nhớ ra chuyện gì, khuôn mặt già nua khẽ biến đổi. Qua một lúc, ông ta hít sâu một hơi rồi nói: “Lâm Diệp, ngươi chắc chứ?”
Lâm Diệp gật đầu, hắn hoàn toàn không cần phải lừa gạt đối phương làm gì cả.
Thấy vậy, Tiêu Nhậm Thiên lại rơi vào im lặng, sắc mặt vô định.
Cùng lúc này, trước cổng thôn đột nhiên vang lên tiếng ồn, mặt đất chấn động, bụi đất tung bay.
“Là Liên đại thúc, bọn họ quay về rồi!”
Ở xa xa, còn nghe được những tiếng hoan hô.
Đột nhiên, Lâm Diệp nhìn thấy một đội nhân mã lao nhanh đến cửa thôn. Đi đầu là một gã trung niên khoác tấm da thú, tóc dài xõa đến vai, tướng mạo uy nghiêm, toàn thân giống như khối nham thạch đang sục sôi, tỏa ra sức mạnh bùng nổ.
Hắn ta ngồi trên lưng một con ngựa có cái đầu to như voi và khí chất của một con tuấn mã. Ánh mắt của hắn lạnh lùng như dao, khí thế phi phàm.
Đi sau hắn là một nhóm người, nhưng bọn họ đều cưỡi trên lưng một con ngựa hoặc một con hươu không được tốt cho lắm. Có người vác thương, có người dắt đao sau lưng. Những con hươu hoặc con ngựa nào còn thừa ra thì vác hết đống da thú còn lại.