Chương 17
Thấy vậy tất cả thôn dân lập tức hiểu rằng Lâm Diệp đã đồng ý, việc tiếp theo là xem trưởng thôn sắp xếp như thế nào nên họ vui vẻ rời đi.
Không lâu sau, trong sân chỉ còn lại Tiêu Thiên Nhậm và Lâm Diệp.
“Hơn một trăm năm trước, cái sân nhỏ này còn có một vị linh văn sư. Khi đó ta mới chỉ mười bốn tuổi…”
Hai tay Tiêu Thiên Nhậm chống lưng thong thả đi tới trước cây liễu đang đầy sức sống, vuốt ve thân cây rậm rạp, trong mắt hiện lên một sự hồi tưởng.
Tiêu Thiên Nhậm cũng không đề cập đến làm cách nào để loại trừ nạn sâu bọ trong vấn đề tâm linh, lại giống như từ trong hồi ức mà nói về những chuyện đã xảy ra một trăm năm trước.
Tuy rằng trong lòng Lâm Diệp cũng cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng vẫn yên lặng lắng nghe.
“Khi đó, nơi này vẫn còn là một mảnh đất hoang vu, căn bản không có người ở. Nhưng một ngày nọ, thời điểm một vị tu giả từ thành Đông Lâm đi ngang qua đây, tình cờ phát hiện trong một mạch khoáng nhỏ có chôn dấu Phi Vân Hỏa Đồng…”
Theo lời của Tiêu Thiên Nhậm, thời điểm một trăm năm trước, phía sau thôn Phi Vân mười dặm có một ngọn núi tên là ‘Liệt Yên Sơn’. Trong đó có một mạch khoáng giàu Phi Vân Hỏa Đồng, đây là một loại vật liệu tốt để chế tác ra các linh kiện cấp trung, giá cả đắt đỏ, được vận chuyển lên thành phố để bán, một khối Phi Vân Hỏa Đồng có kích thước bằng một nắm tay con nít cũng có thể đổi lấy ba khối bạc của đế quốc!
Không còn gì để nghi ngờ nữa, chính xác là có một khối tài sản thật lớn đang chôn dấu dưới mạch khoáng này.
Để khai thác được chỗ mạch khoáng này, một số tu sĩ quan trọng ở thành Đông Lâm đã được phái đến, họ đã bắt rất nhiều nô lệ đến để khai thác quặng mỏ.
Phải mất khoảng mười năm, mạch khoáng này mới được khai thác, sau đó hoàn toàn bị bỏ hoang, tất cả các tu sĩ của thành Đông Lâm đều hài lòng trở về.
Bởi vì không ưa phiền toái nên những tu sĩ có tiếng căn bản không quan tâm đến sự sống chết của những nô lệ khai thác quặng mỏ này, họ vứt bỏ toàn bộ tại một ngôi làng ở giữa núi sâu xa xôi, sau đó một mình rời đi.
Thôn trưởng Tiêu Thiên Nhậm, năm đó là một trong những nô lệ khai thác quặng mỏ may mắn sống sót, mà tất cả thôn dân trong thôn đều là con cháu của những người năm đó bị vứt bỏ lại quặng mỏ này.
Ngôi làng này có tên là Phi Vân bởi vì được đặt theo tên của Phi Vân Hỏa Đồng.
Lâm Diệp nghe xong tất cả mọi chuyện, trong lòng không khỏi có chút thổn thức, từ nhỏ hắn đã sống trong một nhà ngục tối tăm, đương nhiên có thể dễ dàng hiểu được tình cảnh của các nô lệ trong quặng mỏ, có thể nói rằng sinh mệnh như rơm rác, sinh tử không ai quản.
Mà trưởng thôn Phi Vân hiện giờ là Tiêu Thiên Nhậm, ông ta năm đó lại là một gã nô lệ khai thác quặng mỏ, quả thực khiến cho Lâm Diệp có một chút kinh ngạc xem lẫn khâm phục.
Năm đó bị vứt bỏ trong rừng núi hoang vắng, còn có thể xây dựng nên thôn Phi Vân như hiện tại, cho phép đời sau của những nô lệ khai thác quặng mỏ được sinh sống ở đây, đã cho thấy được bản lĩnh và sự quyết đoán mà không phải ai cũng có thể có được trong ông ta.
Giống như thấy được trong lòng Lâm Diệp đang nghĩ gì, Tiêu Thiên Nhậm phất tay, tự giễu nói: “Ta cũng không có năng lực như ngươi tưởng tượng đâu, sở dĩ thôn Phi Vân có được vận mệnh như ngày hôm nay, hoàn toàn là công lao của vị linh văn sư lúc trước ở chỗ này.”
Dứt lời, Tiêu Thiên Nhậm dường như có chút xúc động, nói: “Năm đó đúng là nhờ có vị linh văn sư kia, cho phép chúng ta mở ruộng, giảng cho chúng ta như thế nào để gieo trồng ngũ cốc, nếu không có chuyện đó, mọi người ở thôn Phi Vân của chúng ta chỉ sợ đều đã có thể sớm chết đói tại vùng đất hoang vu này rồi.”