Thiên Kiêu Ngạo Thế

Chương 152




Chương 152

Lúc này, điều thật sự thu hút sự chú ý của hai người họ chính là “Lực sĩ Vu Man” trong miệng của Lâm Diệp.

“Không ngờ cường giả Vương Đình hắc ám cũng chạy đến Tam Thiên Sơn rồi. Chẳng lẽ bọn họ cũng điều tra tin tức hiện tượng kỳ lạ có liên quan đến ‘Tuyệt thế bảo vật’?

Đại công tử chau mày, vẻ xơ xác nghiêm nghị hiện trên hàng lông mày.

Vương đình hắc ám sừng sững dưới vực sâu của vùng đất hoang vu rối ren, là kẻ thù truyền kiếp của vương quốc Tử Diệu.

“Nếu Tạ Ngọc Đường đã nói như vậy thì cũng không có gì sai, chỉ là không ngờ Vương Đình hắc ám lại bắt đầu rục rịch sau hàng ngàn năm.”

Mộ Vãn Tô nhếch miệng, trong ánh mắt hiện ra vẻ lo lắng.

“Không nói chuyện này nữa, chỉ là ta tò mò về chuyện Tạ Ngọc Đường đã tìm ra ‘Tuyệt thế bảo vật’ mà Thiên Hiến Tế đã nói đến hay chưa?”

Vẻ lạnh lùng hiện lên trong ánh mắt Đại công tử.

Mộ Vãn Tô không biết trả lời thế nào, manh mối thì quá ít, trừ khi nàng ta đích thân tìm ra Tạ Ngọc Đường để hỏi cho ra lẽ, nếu không thì mọi suy đoán đều không đáng tin cậy.

Đại công tử cũng hiểu rõ điều này, hắn ta lắc đầu rồi đưa ánh mắt nhìn về phía Lâm Diệp đang ngồi dưới đất vận công.

Mộ Vãn Tô cũng nhìn sang, nàng ta không kìm được hỏi nhỏ: “Đại công tử! Sao ngài lại lấy bảo vật như rượu hiếm Tứ Quý ra để chiêu đãi người này? Phải chăng là đã quá lãng phí rồi.”

Đại công tử lắc đầu tỏ ý nàng ta không cần hỏi nhiều.

Thấy vậy, mặc dù Mộ Vãn Tô nghi ngờ trong lòng nhưng cũng không hỏi gì thêm.

Sau khi thưởng thức trà xong.

Lâm Diệp đang ngồi thiền thì chợt mở mắt ra, cơ thể tràn đầy linh lực. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, khí chất toàn thân đã thay đổi rất nhiều, nghiêm túc hơn nhiều so với trước đây, tựa như mũi kiếm bay ra khỏi vỏ kiếm.

Trong cơ thể hắn, linh lực thuần túy dày đặc đi khắp toàn thân kinh mạch và huyệt đạo, đi qua “Tâm mạch tứ huyệt”, lưu thông tuần hoàn theo “Ngũ tạng” rồi trở về kinh mạch.

Và cứ như vậy, từng huyệt đạo trong cơ thể hắn đều thấp thoáng có ánh sáng lưu chuyển, khiến cho khí huyết toàn thân cũng dâng trào theo.

Đây chính là “Thông Khiếu” Chân Võ tứ trọng cảnh.

Cái gọi là khiếu thông và thần thánh, thần thánh và khí huyết đủ, đạt tới cảnh giới này tương đương với khí cơ và sức mạnh của toàn thân tu giả lại một lần nữa biến đổi.

“Chúc mừng tiểu huynh đệ đã tiến thêm một bước trên con đường tu luyện.”

Đại công tử chắp tay và cười.

Lâm Diệp vội đứng dậy hành lễ vá nói: “Cũng nhờ có công tử đã ban rượu, nếu không thì sao tại hạ có thể có được phúc duyên như vậy?”

Đại công tử cười ha ha, khua tay nói: “Không cần khách sáo, chỉ có một ly rượu nhỏ mà thôi, mau ngồi đi.”

Lâm Diệp vui vẻ nghe theo.

Lần này thăng cấp quá bất ngờ, khiến hắn cảm thấy không biết làm thế nào, nhưng suy nghĩ kỹ lại thì hắn biết bản thân đã vô tình nợ đối phương một ân tình lớn.

Nhưng Lâm Diệp sẽ không nói ra, ai mà biết đối phương cố ý hay vô tình? Sau này nếu có cơ hội thì trả là được rồi, nếu không có có hội thì xem như chưa từng xảy ra chuyện gì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.