Thiên Kiêu Ngạo Thế - Lâm Diệp

Chương 29




Chương 29

Lâm Diệp bỗng nhiên nhớ đến, lúc sáng khi thấy Liên Như Phong, trên người hắn đeo dây chuyền có mặt làm từ “Tử Đàn Vân Hương Mộc” đắt đỏ, giá trị ngang với mười ngân tệ của vương quốc.

Mười ngân tệ tương ứng với một ngàn đồng tệ.

Hơn thế nữa, dưới chân Liên Như Phong còn đeo một đôi “Linh Văn Trường Ngoa” giá trị còn cao hơn “Tử Đàn Vân Hương Mộc” rất nhiều.

Lúc ấy hắn đã cảm thấy kì quái, một thôn dân nghèo ở vùng rừng sâu núi thẳm mà thôi, cho dù tu vi đạt đến tầng bốn cảnh giới Chân Võ – Khai Khiếu, cũng không có khả năng có được đồ vật sang quý như thế này.

Nhưng bây giờ Lâm Diệp hiểu được, những năm nay Lâm Như Phong lợi dụng chức vụ mà vơ vét, âm thầm ăn bớt lượng lớn tiền tài.

Tiêu Thiên Nhậm bỗng nhiên thở dài: “Ta nhắc nhở Liên Như Phong nhiều lần, bảo hắn thu liễm bớt, chỉ cần không quá khó coi, không uy hiếp đến cuộc sống của thôn dân ta cũng sẽ không can thiệp. Nhưng đáng tiếc, hắn bị tiền tài che mắt, đã không quay trở về như xưa được nữa.”

Lâm Diệp hỏi: “Hôm nay ngài cãi nhau trong từ đường với hắn cũng vì vấn đề này?”

Tiêu Thiên Nhậm gật đầu nói: “Đúng vậy, hàng hóa hắn mang về lần này là ít nhất trong mấy năm gần đây, đã ảnh hưởng cuộc sống của toàn bộ thôn dân. Từ giờ trở đi, mọi người phải ăn uống tiết kiệm mới có thể cầm cự được qua đoạn thời gian này.”

Trên gương mặt già nua đã nhuốm vẻ bi phẫn và đau lòng.

“Đúng là quá đáng!”

Lâm Diệp nhíu mày, cũng không tiện nói gì thêm nữa.

“Nhưng dù như vậy thì cũng có cách nào đâu? Trong thôn tu vi của hắn cao nhất, cũng chỉ có hắn quen thuộc con đường và nhân mạch tiến về bộ lạc Thanh Dương. Nếu không có hắn, thôn dân muốn sống sót càng khó khăn hơn.”

Tiêu Thiên Nhậm bất đắc dĩ thở dài.

Lâm Diệp trầm ngâm nói: “Như vậy Lâm Như Phong nhìn trúng thôn Phi Vân không thể rời khỏi hắn cho nên mới dám lớn lối không kiêng nể gì như thế.”

Tiêu Thiên Nhậm âm trầm gật đầu.

Lâm Diệp suy nghĩ một hồi lâu nói: “Cho dù như vậy, vì sao đêm nay hắn phải sai người đến đối phó ta? Hay có liên quan đến việc hắn đầu nhập vào bộ lạc Thanh Dương?”

“Đây cũng là điều mà ta không rõ.”

Tiêu Thiên Nhậm lo lắng nói: “Ta có cảm giác Liên Như Phong đang âm thầm trù tính kế hoạch gì đó có thể gây bất lợi với thôn Phi Vân. Nếu để cho hắn thực hiện được, chỉ sợ tất cả thôn dân sẽ bị liên lụy.”

Lâm Diệp đã có thể xác định phỏng đoán trong lòng mình, nói: “Hóa ra là vậy, có lẽ việc ta xuất hiện đột nhiên khiến cho Liên Như Phong cố kỵ, nên phái người đến thăm dò nội tình của ta, phòng ngừa phá hỏng kế hoạch của hắn?”

“Ngươi đoán không sai.”

Tiêu Thiên Nhậm kinh ngạc nhìn thoáng qua Lâm Diệp, giống như không nghĩ đến một thiếu niên mười hai mười ba tuổi như hắn có thể suy nghĩ nhìn nhận rõ vấn đề như vậy.

“Vậy thì được rồi.”

Trên gương mặt thông tuệ có chút tái nhợt của Lâm Diệp hiện nên một tia thoải mái: “Chỉ cần biết được nguyên nhân vậy thì không cần lo lắng nữa.”

“Ngươi không sợ Liên Như Phong tiếp tục phái người đến đối phó người sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.