Thiên Kiêu Lộ - Thất Thủy

Chương 12: Chương 12




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); 32

Có người nói, ta tác chiến đa phần ở ngoài quan ải, không giỏi đánh trận trong thành, không đánh lại được thân binh của Vương bảo vệ kinh thành quanh năm.

Nhưng bọn họ đã nhầm.

Ta mới vào nước Tần, Dương Công Chúa đã tặng ta bản đồ chi tiết nhất thiên hạ.

Đặc biệt là kinh thành, chỗ nào có một con hẻm, chỗ nào có thêm một căn nhà, đều khắc sâu trong đầu ta.

Cho dù địch đông ta ít, ta cũng có thể chống đỡ.

Đêm đó, ta đã đánh trận chiến khốc liệt nhất trong đời mình.

Trận chiến trong thành.

Ta đích thân xông pha ở tuyến đầu, tự tay g.i.ế.c c.h.ế.t từng người, từng người một, những người từng cùng ta triều bái.

Vì ta biết, nếu ta không g.i.ế.c bọn họ, ngày mai, những người cùng phục vụ dưới trướng của Công Chúa sẽ chết.

Ta nghe thấy bọn họ trước khi c.h.ế.t tuyệt vọng gào thét tên ta.

“Vệ! Nhuận! Nguyệt!”

Ta chinh chiến nhiều năm, chưa từng có giây phút nào cảm thấy, đêm nay ta có thể sẽ chết.

Cũng chưa từng có lúc nào, so với giây phút này, càng khiến ta tin chắc rằng, ta đã thuộc về thời đại này.

“Chủ soái!” Vân Chinh toàn thân đầy m.á.u chạy đến.

Ta quay đầu nhìn hắn, nhiều năm ăn ý khiến ta biết bên hắn đã xảy ra chuyện.

Hắn nói: “Trong thành ẩn nấp rất nhiều mật thám của nước khác, có lẽ cải trang thành tiểu thương và bá tánh, chỉ đợi đến ngày hôm nay. Chủ soái, giờ địch ta lẫn lộn, càng đánh càng loạn, phải làm sao!”

Nghe vậy ta chỉ cười lạnh một tiếng.

“Giết những kẻ dùng đao sắt.”

Cái gọi là mật thám nước khác, chỉ có thể là đến từ nước Ngụy.

Tôn Viêm dùng binh quý ở chỗ tinh, nghĩa là tổ chức số người ít nhất, huấn luyện ra binh lính mạnh nhất, trang bị vũ khí tốt nhất.

Đồ sắt trong thời đại này vẫn là vật xa xỉ, những binh lính đó yêu quý đao như mạng, căn bản không nỡ bỏ xuống.

Buồn cười thật, lừa người khác thì được, sao lại nghĩ có thể lừa được ta.

33

Trời sắp sáng, Bạch Vị trong trận doanh của địch đã phản.

Thực ra hắn cũng không tự nguyện đứng về phía Tần Vương, mà là cha hắn Bạch Phụng Thường là tổng chỉ huy cuộc binh biến này.

Đọc xong nhớ phô lô cho tuiii nha, phô lô ở web hoặc Page Liễu Như Yên đều được, iuu, chúc mn đọc triện zui zẻ.

Bạch Vị ẩn nấp suốt một đêm, cuối cùng cũng trộm được binh phù.

Hắn mặt mày xám xịt chạy đến tìm ta, quỳ xuống chân ta, khóc nói: “Chủ soái, mạt tướng đến muộn rồi!”

Ta bất lực đá hắn một cái.

Tiểu tử này khác hẳn so với năm năm trước, dần dần trở nên… khúm núm.

Hắn đưa tay sờ vào m.á.u trên chân ta, lại bắt đầu la lớn: “Chủ soái, người bị thương rồi!”

Ta không nhịn được nữa, mắng lớn: “Cút!”

Vân Chinh lập tức chạy đến lôi hắn đi, tiện thể cướp lấy binh phù trong tay hắn.

Ta quả thật bị thương, bị c.h.é.m không biết bao nhiêu nhát.

Nếu hắn không đến kịp, ta cũng sắp không chống đỡ nổi rồi.

Bạch Vị đá Vân Chinh một cái, lại chạy đến ôm lấy chân kia của ta.

Ta: “…Ngươi có phải muốn cầu xin cho cha ngươi không? Yên tâm, có công lao của ngươi, Công Chúa nhất định sẽ không g.i.ế.c ông ta.”

Bạch Vị nhìn ta chằm chằm, nói: “Chủ soái có nghĩ là ta sẽ đến không? Ta thấy cách đánh của Chủ soái, hoàn toàn là hạ sách liều chết, thực ra là đang kéo dài thời gian cho ta đúng không?”

Ta im lặng một lúc, nói: “Phải, ngươi là một mắt xích trong kế hoạch của ta.”

Bạch Vị cuối cùng cũng hài lòng, cười rất vui vẻ: “Ừm, ta cũng là một mắt xích trong kế hoạch của Chủ soái.”

Ta lại đá hắn một cái, dặn dò Vân Chinh: “Kéo tên ngốc này lại, đợi ta vào cung rồi tính sau.”

34

Có binh phù, ta rất nhanh đã dẹp yên binh loạn trong thành, đồng thời đi mời Dương Công Chúa.

Nàng nói: “ Ta đã ngủ một giấc thật ngon.”

Ta nói: “Thần cũng vừa tận hứng.”

Sau đó hai chúng ta nhìn nhau.

Nàng dùng phấn che đi vẻ bệnh tật, chân ta vẫn còn run.

Hai chúng ta ngầm hiểu, không ai vạch trần ai, cùng nhau khí thế hừng hực tiến vào cung.

35

Khi Dương Công Chúa vào cung, ta toàn thân đầy máu, mặc giáp đứng bên cạnh nàng…

Tần Vương sợ vỡ mật, trốn dưới gầm bàn.

Dương Công Chúa không nể mặt hắn, sai người trực tiếp bê bàn đi.

Nàng mắng: “Nhìn ngươi kìa, thật là vô dụng!”

Tần Vương chắc cũng biết mình đã thua, bèn mặc kệ tất cả.

Hắn đỏ hoe mắt mắng: “Loạn thần tặc tử! Các ngươi đều là loạn thần tặc tử! Vệ Nhuận Nguyệt, nếu ta có cơ hội trở mình, nhất định sẽ xé xác ngươi!”

Ta lạnh lùng nhìn kẻ ngu ngốc này.

Dương Công Chúa cười lạnh: “ Ta là loạn thần tặc tử, vậy ngươi chẳng phải là quốc tặc! Ngươi thật ngu xuẩn, sao dám cấu kết với ngoại bang để mưu hại quốc đô? Rước sói vào nhà, muốn mang đến họa diệt vong cho nước Tần sao?”

Tần Vương vừa khóc vừa gào thét: “Là, là các ngươi ép ta! Ai làm quốc quân mà ra nông nỗi này…”

Dương Công Chúa chán ghét phẩy tay: “Tự mình xuống dưới, giải thích với liệt tổ liệt tông đi.”

Ta hơi kinh ngạc, nàng thật sự muốn g.i.ế.c cháu trai mình sao?

“Ngươi, ngươi dám…” Tần Vương run rẩy.

Ánh mắt Dương Công Chúa rất lạnh.

Nàng nói: “Trước khi đến, ta vốn cũng không định g.i.ế.c ngươi. Nhưng ngươi nói đúng, dù sao ta là loạn thần tặc tử, sao lại cho ngươi cơ hội trở mình, xé xác ái khanh của ta”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.