Thiên Kiều - Đổng Vô Uyên

Chương 26: 26: Chạy Trốn Thượng




Trong thâm cốc u tĩnh, gió lùa từ bắc đến nam tới đây lại bị nén lại, vì thế nó cứ rít lên như khóc như than.

Trường Đình vẫn luôn thở dốc, khí từ lồng ngực của nàng dâng lên khiến cả người đau đớn, cổ họng như bị ai đó siết lấy, miệng há to cũng không nói được lời nào.

Phù thị và Trường Ninh không thấy được cảnh bên ngoài.

Lúc này Phù thị duỗi một tay đỡ lấy Trường Đình, ánh mắt nôn nóng tìm kiếm biểu tình trên mặt nàng.

Đợi móng tay bà ta cào lên cánh tay nàng mới hoàn hồn quay lại nhìn.

Nhưng lúc này ánh mắt nàng trống rỗng, hai mắt đỏ ngầu.

Làm sao vậy?

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!?

Phù thị há mồm muốn hỏi nhưng lại bị Trường Đình lập tức bịt kín miệng.

Bà ta nhìn Trường Đình, ánh mắt tiểu cô nương lúc này dần có hồn, nhưng khuôn mặt lại trắng bệch, sắc mặt trầm trọng ra hiệu yên lặng.

“… Đại nhân, có cần các huynh đệ lục soát không? Đám nữ nhân Lục gia đều ở trong xe ngựa, chỉ thiếu hai nha đầu và Lục gia đại phu nhân là không thấy đâu!”

Tiếng của đám người bên ngoài cực kỳ thô ráp, nhưng lại rõ ràng vang khắp sơn cốc, tạo thành từng tiếng vang.

Giọt nước từ nhũ đá rơi xuống nhỏ trên mặt đất.

“Tí tách… Tí tách… Tí tách…”

Từng giọt rơi xuống, giống như đang đòi mạng.

Trong chớp mắt Phù thị đã hiểu ra, hai hàng nước mắt bà ta cứ thế rơi xuống.

Bà ta ngẩng đầu nhìn Trường Đình, đôi môi ngập ngừng, bàn tay run rẩy đỡ lấy vai nàng.

Trường Đình cũng lật tay đỡ lấy bà ta, một tay che miệng, một tay lại chỉ ra bên ngoài.

Kẻ địch ở bên ngoài còn chưa đi, bọn chúng muốn đuổi tận giết tuyệt Lục gia, mà những người khác của Lục gia đều đã chết.

Tần phó tướng luôn dùng chén sứ uống rượu, Chu quản sự luôn tính toán tỉ mỉ, Bách Tước mềm mại cười nhẹ gọi nàng “Cô nương, trà của ngài được rồi nè”, và cả Trần Ẩu mặt đầy nếp nhăn lúc nào cũng nghiêm túc…

Có cả cha nàng, người cha cao lớn phong hoa tuyệt đại của nàng vừa bị người ta đâm một kiếm bỏ mạng nơi đất khách quê người.

Trường Đình cắn chặt răng, nhắm mắt nghiêng người dựa vào vách đá.

Sau đó nàng khom người ôm lấy ngực.

Nàng không khóc, Phù thị cũng chưa từng lên tiếng nhưng mọi người đều hiểu người kia chẳng thể trở về được nữa.

Phụ thân, ngài có thể mở mắt nhìn A Kiều, nhìn nữ nhi đáng thương của ngài được không… Con đau, A Kiều đau quá, phụ thân… Phụ thân…

“Lục soát! Tìm hết mấy con điếm đó ra đây! Phải nhổ cỏ tận gốc, vĩnh tuyệt hậu hoạn!”

Bên ngoài vang lên tiếng huyên náo, xuyên qua khe đá ánh lửa càng ngày càng gần.

Kẻ địch sắp xuyên qua rừng cây đi tới đây, khoảng cách có khi chưa tới một cây số.

Trường Ninh dùng cả hai tay che miệng, mặt giàn giụa nước mắt nhìn mẹ và chị gái.

Thân thể đứa nhỏ mềm ấm, đầu vai run lên, lưng dựa vào người Phù thị như con thỏ con run rẩy rúc trong lòng mẹ.

Trong nháy mắt Phù thị nín khóc, bà ta phát hiện đời này chưa có lúc nào bà ta tỉnh táo như bây giờ.

Trong phút chốc mọi suy nghĩ đều rõ ràng, trong lòng cũng quả quyết.

Bà ta nhanh chóng khom người rồi duỗi tay đẩy mạnh Trường Đình vào bên trong.

“Đi vào… Trốn…”

Phù thị nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Trường Đình sau đó đẩy Trường Ninh vào lòng nàng, miệng lại há ra dùng khẩu hình nói, “Trốn!”

Kẻ địch sắp tới, cửa động này tuy có mấy đường rẽ nhưng chỉ cầm chậm rãi tìm thì hẳn sẽ tìm thấy.

Đến lúc đó cả ba người đều sẽ không thể sống sót! Không, làm nữ nhân thì điều khó chịu đựng được nhất không phải chết mà là lăng nhục! Con gái bà, con gái của Lục Xước, Lục gia cô nương cần phải sống sót, cần phải mang theo tôn nghiêm của Lục gia mà sống sót.

Sau lưng có đường thủy thông ra bên ngoài, chỉ cần bà ta có thể giữ chân kẻ địch, chỉ cần hai đứa nhỏ có thể bình an bơi ra ngoài…

Bọn họ sẽ sống sót!

Trường Ninh bị đẩy mạnh thì ngã trong lòng Trường Đình.

Bản thân Trường Đình cũng ngã ngồi, trong nháy mắt nàng hiểu Phù thị muốn làm gì vì thế vội duỗi tay ôm lấy Trường Ninh thật chặt.

Nàng khóc như mưa, vừa khóc vừa lặng lẽ lắc đầu, cố gắng dùng sức mà xua tay.

Chỉ vô dụng thôi, chỉ phí công thôi, Phù thị chỉ là một nữ nhân, một người muốn giữ chân cả trăm kẻ địch thì làm sao được?!

Chỉ hy sinh vô ích mà thôi!

Trường Đình kiên quyết không đi, Phù thị thì cực kỳ nôn nóng nhìn ra bên ngoài, sau đó lại quay đầu xô đẩy hai đứa nhỏ đi mau.

Trường Đình kéo tay Phù thị lặng lẽ khóc, nước mắt rơi không ngừng lên tay bà.

Mắt thấy ánh lửa ngày càng dày đặc, Phù thị cắn răng lấy từ trong tay áo ra một cục đá lửa và một cái bình men sứ màu xanh.

Bà ta vừa mở nút gỗ thì mùi hoa quế đã tỏa ra.

Đây là dầu hoa quế để bôi tóc mà ngày ấy bọn họ mua ở chợ đêm Dịch thành!

Bà ta mang theo đá lửa là để lấy thêm can đảm, còn dầu là để chỉnh sửa dung nhan, nhưng lúc này chúng chính là để cứu mạng.

Trường Đình vội vàng quay đầu nhìn về phía cửa động, để che đậy nơi này Chu quản sự đã chất rất nhiều cỏ tranh và nhánh trúc phía trước.

Nàng vừa nhìn đã biết Phù thị định làm gì, thế là nàng càng không chịu buông tay để bà ấy đi.

Nếu Phù thị cũng đi thì Trường Ninh sẽ không cha không mẹ!

Trường Đình lặng lẽ khóc, tay lại vẫn bướng bỉnh túm chặt lấy Phù thị.

Tiếng động bên ngoài ngày càng lớn, Phù thị cũng khóc nước mắt đầy mặt, ánh mắt nhìn từ Trường Ninh tới Trường Đình.

Sau đó bà ta nhẫn tâm kéo tay Trường Đình ra, lại dùng sức lực mạnh mẽ đẩy mạnh hai chị em nàng vào sâu bên trong động.

Sau đó bà ta nói cực nhỏ: “Trưởng tỷ như mẫu, A Ninh phải giao cho ngươi.

Lúc trước ta có đối xử với ngươi không tốt chỗ nào thì kiếp sau ta sẽ trả lại.”

Trường Đình lập tức khóc thảm thiết, răng cắn đến rách môi bật máu.

Vị ngọt tanh này không khác gì mùi dầu hoa quế.

Nàng vừa khóc vừa lắc đầu không nói nên lời.

Cả người nàng run lên, một tay ôm chặt lấy Trường Ninh, một tay liều mạng kéo Phù thị nhưng lại bị đẩy ra.

Đôi tay Phù thị nặng nề đặt lên vai nàng, gằn từng chữ một, “A Kiều, bình tĩnh một chút! Ba người cùng trốn thì không sống được đâu… Hai đứa có thể sống..

Ai cũng biết rõ chuyện này nên không cần phải do dự nữa!”

Một lời này nói xong bà ta lại nở nụ cười, ánh mắt trở nên cực kỳ ôn nhu, “Cầu ngươi để ta đi làm bạn với lão gia đi thôi.”

Một câu này như trống chiều, như chuông sớm, là phát ra từ đáy lòng.

Trường Đình ngửa đầu khóc, hai mắt đẫm lệ nhìn giọt nước trong thâm cốc chảy xuống từ thạch nhũ, nàng thấy như đã qua mấy đời.

Tiểu cô nương ngửa mặt mà khóc nhưng không có một tiếng động nào phát ra.

Tay nàng dần dần buông ra, Phù thị nhắm đôi mắt đẫm lệ, lại duỗi tay ôm Trường Ninh một lát sau đó quyết đoán buông ra, xoay người mà đi.

“Mẫu thân…”

Trường Đình cong người ôm lấy Trường Ninh, hai tiểu cô nương đột nhiên quỳ trên mặt đất dập đầu ba cái thật mạnh.

Lúc Trường Đình ngẩng đầu lên chỉ có nước mắt rơi như ngọc, nàng vừa khóc vừa thề, “Mẫu thân… A Kiều dùng mệnh của mình bảo hộ A Ninh.”

Phù thị ngây ra, sau đó bước chân lại nhanh hơn, tay bà xách tà váy đi ra ngoài.

Chỉ một lát sau đã không thấy bóng dáng bà ấy đâu nữa.

Trường Đình quỳ trên mặt đất, tàn nhẫn hít mấy hơi thật sâu sau đó đứng dậy, nửa quỳ gối trên mặt đất nhìn Trường Ninh chằm chằm.

Sau đó nàng nén nước mắt, ôm em gái vào lòng và đỡ vách đá đứng dậy đi nhanh vào trong động.

Tiếng nước càng ngày càng gần.

“Tí tách… Tí tách… Tí tách…”

Trường Ninh khóc thành tiếng, “Tỷ tỷ… có phải muội sẽ không còn được gặp mẫu thân nữa hay không?”

Một tay Trường Đình che miệng, lập tức khóc không thành tiếng.

“Oanh!”

Không khí như run lên, trong thâm cốc đột nhiên có mùi hoa quế lan ra, cửa hang động hừng hực ánh lửa.

Ngọn lửa vừa gặp dầu đã như pháo hoa bùng cháy rực rỡ.

Chỉ một lát toàn bộ cỏ khô đã cháy, đống cỏ tranh và thanh trúc khô dựng bên ngoài cửa động cứ thế cháy bùng lên cực cao!

Lấy lửa chặn cửa động, lấy mệnh bảo hộ con gái.

Trường Đình đỡ lấy vách đá ẩm ướt, lại thấy cách đó không xa có một đầm nước lấp lánh.

Nàng vững vàng cởi áo khoác trên người Trường Ninh ném vào đầm nước đánh lạc hướng sau đó lại dắt Trường Ninh đến dòng suối phía bên trong.

Nước rất sâu, dòng suối ngầm như con rắn lớn mang theo hơi lạnh thấu xương.

Trường Đình gian nan một tay ôm Trường Ninh một khua nước.

Nàng vừa bám vào vách đá vừa dốc hết sức bơi về phía trước.

Nàng chỉ có một mục đích duy nhất: sống sót.

Dù gian nan, dù cho hy vọng xa vời nhưng nàng và Trường Ninh cần phải sống sót, mang theo kỳ vọng của biết bao nhiêu người của Lục gia mà sống sót.

Gió bắc thổi tới, lửa càng ngày càng bốc cao hơn.

Trường Đình nhẹ nhắm mắt, nàng như thấy Phù thị đứng trong ánh lửa uyển chuyển cười nhạt với mình, giống như đóa hoa sen lửa, mặt mày rõ ràng như cũ.

Trường Đình ôm Trường Ninh, nhân lúc lửa bốc ngùn ngụt phát ra tiếng ầm ầm nàng rốt cuộc đã có thể khóc thành tiếng.

Thiếu nữ khóc cũng không dễ nghe, giống như một bài phúng điếu bi ai..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.