Thiên Kiều - Đổng Vô Uyên

Chương 218: Đi Xa




Tiểu Tần tướng quân vốn ở bên ngoài truy kích phục binh của Ích Vương, Lục Trường Anh ra lệnh một tiếng thế là có một vạn truy binh khác không hề cố kỵ nhanh chân tiến vào địa bàn của Trần gia. Bọn họ vây thành, kêu gào, chẳng chẳng đánh nhau được bao nhiêu, cũng chưa thấy máu. Đại để bọn họ chỉ muốn vây quanh ngoài thành và lên án Trần gia bất trung bất nghĩa. Đợi lên án một hồi Tiểu Tần tướng quân mới lãnh binh công thành. Cửa thành mở ra cứu viện quân của Ích Vương, Tiểu Tần tướng quân bày kế dựa gió đông mà phá cục, dũng mãnh đánh vào thành. Ai biết trong thành đã chẳng còn Trần gia, hỏi tù binh mới biết tháng trước Trần gia đã dời cả nhà đến thành Kiến Khang. Bá tánh trong thành đói đã lâu, những người trẻ tuổi có sức đã bỏ ra ngoài thành tìm đường sống, hiện tại trong thành chỉ còn phụ nữ và trẻ em. Ngoài 3000 lính thủ thành thì đây vốn là một tòa thành trống. Mà đã là thành không thì lương thực, vũ khí, dược liệu đều không có, trống không, chỉ có phụ nhân ôm con trẻ vùi đầu đi vội.

Ve sầu thoát xác.

Trường Đình thầm khen Trần gia có quyết đoán, lại mơ hồ cảm thấy việc này ắt có sự phía sau.

Trần gia có thể trốn, nhưng vừa trốn thì thanh danh đã mất một nửa, sĩ tộc dựa vào thanh danh mà Trần gia vốn chưa từng có người ra làm quan lại càng phải dựa vào thanh danh mới sống được. Nếu hai nhà Lục và Trần xé rách mặt, Lục gia còn dám chính diện nghênh chiến mà Trần gia lúc này lại chọn co đầu rụt cổ thì bọn họ sẽ chỉ có thể làm rùa đen cả đời này. Cho nên lúc này Trần gia trốn đến Kiến Khang chịu sự che chở của Phù Kê chính là quyết định an toàn nhất, nhưng không sáng suốt chút nào.

Quả nhiên chưa đến ba ngày lại có người ra roi thúc ngựa tới báo cửa thành bị người ta đóng lại ở bên ngoài, lại có binh sĩ cường tráng từ trong thành nhảy ra tụ tập thành hành ngũ luồn lách qua ngõ hẻm. Vì Tiểu Tần tướng quân không quen thuộc đường đi trong nội thành nên bị đánh không kịp trở tay, lập tức thiệt hại cả ngàn binh.

Bắt ba ba trong rọ.

Đây mới là thủ đoạn của sĩ tộc.

Trường Đình thở dài, Trần gia bắt lấy tâm lý của Lục Trường Khánh mà xúi giục nàng ta độc sát anh nàng, một nước cờ này tuy nguy hiểm nhưng tiền lời lớn. Cho nên người của Trần gia nguyện ý làm. Một bước gậy ông đập lưng ông lúc này cũng cao tay. Bọn họ đoán chắc Lục Trường Anh sẽ xuất binh, cũng đoán được khi nào sẽ xuất binh. Vì thế bọn họ bày tòa thành không ra dụ dỗ Tiểu Tần tướng quân chui đầu vào, cuối cùng ra một chiêu giết sạch, như thế không khác gì đánh Lục gia một cái thật mạnh. Đồng thời Trần gia cũng trở nên nổi bật.

Nếu tứ đại gia tộc đã không có vậy thì mạnh ai nấy chiếm núi, làm theo ý mình đi.

Ve sầu thoát xác, rồi tới không thành kế, bắt ba ba trong rọ… Chỉ có sĩ gia căn cơ thật sâu mới làm được thế này. Mà ở tòa thành kia cũng chỉ có Trần gia làm được việc này. Trường Đình trầm mặc không lên tiếng đợi chiêu tiếp theo của Lục Trường Anh. Trong lòng nàng không phải không lo cho Tiểu Tần tướng quân nhưng nếu anh nàng đã bỏ được mà phái cả hai vị tướng là Tiểu Tần tướng quân và Hoàng tham tướng ra ngoài thì chẳng lẽ lại không chuẩn bị sẵn đường lui ư?

Liên tiếp ba ngày không có một chút tin tức nào của Tiểu Tần tướng quân, có lẽ là chiến loạn, thành bị phong tỏa. Ngọc Nương ở Phật đường cầu ba ngày. Tần Đổ loanh quanh ở cửa thành ba ngày, Trường Đình đi chính viện thăm Lục Trường Anh. Ai biết Tạ Chi Dung lại nói, “… Ca ca muội mấy ngày nay đều ở Vô Tự Trai, ta sai người mang canh gà và đồ ăn tới nhưng chỉ thấy người vào chẳng thấy người ta. Vô Tự Trai đã phong, chỉ có người vào không cho người ra.”

Đây rõ ràng là gặp địch lớn!

Nếu anh trai nàng chưa từng nghĩ tới sẽ xuất hiện tình huống này thì chuyện này phức tạp rồi đây. Một vạn người ở trong thành, Trần gia đã sớm có chuẩn bị mà đâm một kích. Lục gia tài đại khí thô, binh mã trên tay không 10 vạn thì cũng có 8 vạn. Từ con số mà xem thì một vạn người này cũng không quá quan trọng, dù mất thì Lục gia cũng không bị động căn cơ. Nhưng đó là một vạn người… Là một vạn cái mạng đó!

Lấy một vạn người đi thử Trần gia thì dù Lục Trường Anh có xuống hoàng tuyền cũng chẳng thể nhắm mắt. Huống chi, Tiểu Tần tướng quân còn ở bên trong!

Trường Đình lập tức lo lắng, lại thêm hai ngày nữa nàng luôn sống trong tâm trạng bất an. Nàng cảm thấy trên đời này vĩnh viễn không thiếu người thông minh, Thạch Mãnh có tài trí, Trần gia có mưu lược, thậm chí Ích Vương Phù Kê cũng có tính toán trong lòng. Lần này nếu anh nàng mắc mưu thì một vạn người kia sẽ táng mệnh, lại còn một Tiểu Tần tướng quân luôn trung liệt với Lục gia.

Tần Đổ đã đỏ mắt vì suốt ruột. Trường Đình thì chỉ biết trấn an Ngọc Nương là không có việc gì nhưng lòng nàng lại rõ ràng lần này thực sự là bọn họ bị Trần gia hố rồi!

Dù thế thì việc cấp bách bây giờ cũng là phá giải tình huống.

“… Ta sẽ thân chinh.”

Lục Trường Anh thong dong mở miệng, “Ta đi, cửa thành nhất định sẽ mở, một khi như thế Tần tướng quân sẽ có cơ hội thở dốc. Trần gia ở gần Dự Châu gần, ta có thể đi và về nhanh chóng. Hiện tại chỉ có ta thân chinh thì mới giải được cảnh nước sôi lửa bỏng này.”

Chân Định đang lần tràng hạt cũng đờ người, bà ta và Trường Đình còn chưa nói chuyện Tần Đổ đã nắm chặt nắm tay buồn bực mở miệng, “Không thể! Nếu đây là mục đích của Trần gia vậy tính mạng Đại lang quân sẽ gặp nguy hiểm!”

Chân Định nhìn về phía phụ tá đang khoanh tay đứng bên phải Lục Trường Anh và nói, “Vì sao Trương Lê đại nhân không khuyên?” Giọng bà ta rất không tốt, “Ngươi đã là phụ tá của Đại lang quân thì phải giúp Lục gia. Hiện tại Đại lang quân thành thân chưa lâu, dưới gối còn chưa có con nối dõi, nếu hắn có việc gì thì chẳng lẽ không phải như ý nguyện của kẻ xấu ư? Nếu ngươi trung nghĩa thì phải lấy chết can dán chứ?”

Thái độ của người đương thời đối với phản thần hàng tướng còn không bằng khất cái. Chân Định luôn không thích Trương Lê này nhưng lại ngại bộ dạng hắn văn nhã, thư sinh, không phải kẻ vớ vẩn.

Trường Đình nhìn Trương Lê một cái, đang muốn mở miệng giải vây thì ai ngờ hắn lại cúi đầu trầm giọng đáp, “Thần đã lấy chết khuyên can nhưng đó là khuyên Đại lang quân thân chinh xuất binh.”

Sắc mặt Chân Định nghiêm lại, Trường Đình không nhịn được nhìn Trương Lê kỹ hơn và nghe thấy hắn nói, “Hai nhà Lục và Trần giờ đối đầu, đánh thanh thế, nhìn xem ai là người đứng đầu đám sĩ tộc. Dù Thạch gia Nhị lang quân gởi thư ngỏ ý xuất binh giúp đỡ nhưng nếu Thạch gia xuất binh thì Lục thị sẽ kém hơn Trần gia. Cái này ở trong mắt sĩ tộc xem ra Lục gia chỉ là cái gối thêu hoa —— vì sao Lục gia muốn bắt Đại cô nương liên hôn với Thạch gia? Bởi vì Lục gia muốn tự bảo vệ mình mới không màng thân phận mà kết thân sao?”

Sắc mặt Chân Định càng lúc càng trầm, Trương Lê nói đúng, nhưng lại không hề xuôi tai.

Lục Trường Anh phất tay và mở miệng chen ngang, “Trương tiên sinh, được rồi.”

Trương Lê lập tức im miệng đứng lui về phía sau hắn còn Lục Trường Anh thì nói tiếp, “Như Trương tiên sinh nói, về công về tư, về danh và lợi thì ta đều phải đi. Tần tướng quân và 1 vạn người kia không thể bị bỏ mặc, nếu muốn có người tiếp ứng thì ta sẽ phải phái người, nhưng phái ai đây? Phái ai đi Lục gia đều thua trận, chỉ có ta đi cửa thành của Trần gia mới có thể mở.”

Lục Trường Anh nhướng mày cười, trầm giọng nói, “Cũng chỉ có ta tự mình đi thì Thạch Nhị Lang quân mới có cớ xuất binh, Mông Thác mới có thể danh chính ngôn thuận đi theo bên người ta.”

Trường Đình lập tức hiểu. Lục gia đã không còn người có thể lĩnh quân, nếu muốn xuất binh cứu viện thì chỉ có thể mượn binh nhà họ Thạch. Nhưng theo lời Trương Lê thì làm như thế “Lục gia sẽ thành kẻ không màng địa vị”. Còn nếu anh nàng thân chinh thì Mông Thác có thể theo hỗ trợ, cái này hết sức bình thường.

Người ta ra trận còn muốn cha con đều đi, em rể đi theo anh vợ đánh trận thì hợp quá còn gì!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.