Thiên Kiều - Đổng Vô Uyên

Chương 210: Ân Ái




“Chờ A Dung tỷ cũng đâu có vất vả.”

Trường Đình cười và khom người làm động tác mời. Các vị nữ quyến đổi kiệu mềm đi tới biệt quán. Nơi ấy cách Quang Đức Đường nửa thành, ở Tứ Hỉ Hồ, trên danh nghĩa là sản nghiệp của tổ tiên nhà họ Lục, nhưng trên thực tế là nhà riêng của Lục Trường Anh —— Lục Xước trước đây về nhà cũ thì Quang Đức Đường lâu không có người ở nên bọn họ tạm thời ở biệt quán này. Lâu ngày rồi ông đơn giản bỏ tiền ra giao cho quỹ chung để mua đình viện này làm chỗ ở lâu dài.

Chút tâm tư nho nhỏ của Lục Trường Anh nàng biết tỏng. Nam nhân dù có ôn nhuận như ngọc, lại giống trích tiên thì kỳ thật đều là kẻ lòng dạ hẹp hòi, vợ nhà mình ở đâu cũng phải nằm trong vòng kiểm soát của mình…

Biệt quán là dạng nhà tam tiến, đoàn xe của Tạ gia bận rộn trong ngoài mới dàn xếp xong. Tiểu nha hoàn chải tóc trái đào hai bên bận rộn ôm lư hương, chậu đồng, chăn lụa ra vào. Trường Đình dẫn Tạ Chi Dung tới phòng chính, lại nghiêng người vén mành tạ lỗi, “… Thời gian thu dọn có chút khẩn cấp nên rất nhiều chỗ còn chưa được thỏa đáng. Ca ca vốn định tự mình tới xem nhưng chuyện công quá bận rộn phiền phức, huynh ấy không thể có chút thời gian nào nên chỉ viết một danh sách để muội làm theo.”

Tạ Chi Dung liếc mắt một cái chỉ thấy nhà không lớn nhưng mới tinh, chỗ nào cũng lộ ra phong nhã, mấy chậu lan quân tử đặt trong phòng đã ra nụ, cành hoa màu xanh lá nở một hai nụ hoa vàng nhạt pha trắng. Gỗ đều là gỗ nâu thẫm, mang hoa văn được đánh bóng loáng. Vì căn nhà không lớn nên bàn ghế, bàn tròn, mấy giá gỗ cao cao đều vô cùng đơn giản, có thể thấy người chuẩn bị cực kỳ để ý —— trên tường treo một bức họa theo phái thanh lưu, trên bàn vuông gác hai cuốn sách của Thẩm Ngọc Khê, đó chính là người đứng đầu trường phái thanh lưu…

Nàng ta chỉ ở đây có 2 ngày mà Lục gia lại để ý như thế.

Tạ Chi Dung đường xa mà đến lại mang theo thấp thỏm nhưng lúc này tất cả đều tiêu tan.

Trường Đình cười chỉ chỉ cái giường gỗ nam sơn hồng và được chạm rỗng hình hai con phượng châu đầu về một mặt trời và nói: “Đây là của hồi môn của mẫu thân, ca ca cho người mang từ nhà kho ra.”

Đồ của người làm cô nay giao trả hoàn chỉnh cho cháu gái ruột, cái này khiến Lục Trường Anh cảm thấy có chút xin lỗi em gái nhưng Trường Đình lại chẳng quá để ý, “Ngủ ở cái giường nào chẳng được, muội gả xa, đi lâu như thế mang theo giường làm gì?”

À, có người chịu mang một cái giường đi xa như thế, Tạ Văn Tích chính là người đó.

Nhưng khi ấy không có nhiều kẻ hung hăng ngang ngược như bây giờ.

Tạ Chi Dung duỗi tay chạm lên đầu giường, lá vàng dán lên gỗ vẫn chặt chẽ. Nàng ta xúc động, mặt mày rũ xuống nhẹ giọng nói lời cảm tạ, “… Cảm ơn muội muội đã cẩn thận như thế.”

“Đâu phải do muội.” Trường Đình cười trêu chọc, “Là ca ca cẩn thận, trong ngoài đều nói rõ ràng. Trước khi tỷ tới huynh ấy còn tới xem một chuyến, thêm bớt thứ nọ thứ kia.” Càng nói tiếp nàng càng cười tươi hơn, “Nếu tỷ muốn cảm ơn thì cảm ơn ca ca ấy.”

Tạ Chi Dung cười cực kỳ xinh đẹp, áo lông đỏ rực bao quanh cằm, cả người nhìn qua tuy mỏi mệt nhưng khí thế vẫn đầy đủ.

“Vậy phải nhờ muội giúp ta nói lời cảm ơn.” Tạ Chi Dung cười và nói cực kỳ ôn nhu, “Cảm ơn chàng nhưng vẫn phải cảm ơn muội nữa. Dù sao chàng cũng chỉ nói nói, còn người chạy tới chạy lui chính là muội.”

Hai vị cô nương nổi tiếng nhất Kiến Khang một là Lục Trường Đình hai là Tạ Chi Dung. Bọn họ xuất thân hiển hách, một người thanh cao nhưng ngạo nghễ, một người tự nhiên hào phóng, hiểu lý lẽ lại đa tài. Người khác cho rằng hai người này một cao một thấp, sợ là không thể hòa thuận. Nhưng kỳ thật đó là thế nhân lấy bụng tiểu nhân đo dạ quân tử, hai cô nương có chung quan hệ máu mủ thì đương nhiên phải thân thiết, hai nhà Tạ và Lục lại là thông gia vì thế tuy bọn họ khác tính nhưng trên thực tế vẫn ổn. Một người nhịn, một người quyết đoán, lúc ở chung không chỉ hòa thuận mà còn coi như hợp nhau.

Tạ Chi Dung gả vào Lục gia thì bọn họ chính là người một nhà. Trường Đình đối tốt với người chị dâu này một phân là hy vọng nàng ấy có thể đối xử tốt với anh trai mình.

Trường Đình cùng Tạ Chi Dung ăn xong bữa tối mới về Quang Đức Đường, thuận tiện tới Vô Tự Trai gặp Lục Trường Anh. Hắn cũng không rảnh, cả phòng toàn là người, có khoảng 5,6 nam nhân quấn khăn, mặc áo dài, nhìn qua chính là phụ tá của hắn.

Có một người lạ mặt trong số đó, người kia đứng dậy hành lễ rồi nói, “Hậu sinh Trương Lê bái kiến đại cô nương.”

Người nọ có khuôn mặt hào sảng, thân thể thon gầy, bộ dạng nho nhã, nhìn qua rất thanh tú. Lục Trường Anh không có nhiều phụ tá, những người đi theo hắn hiện tại đa số là sau khi hắn nổi lên mới tới phò tá. Bọn họ sẽ đưa thiếp, sau khi Lục Trường Anh xem xong mới quyết định giữ hay không. Nếu giữ thì Trường Đình sẽ phải sắp xếp chỗ ở, gã hầu, nha hoàn, cho nên nàng biết rõ những phụ tá bên cạnh hắn.

Lục Trường Anh ngồi trên ghế thái sư nhìn Trường Đình một cái, cũng không hề kiêng dè mà hỏi luôn: “Nàng ở có quen không?”

“Cũng tạm.” Trường Đình ôn nhu đáp, “Tỷ ấy nhờ muội cảm ơn huynh. Nhưng đội xe của Tạ gia gần như cạn kiệt lương thảo cho ngựa, muội phải lấy đậu này loại hai ra để cho ngựa nhà họ ăn.”

“Mang hai xe lương thảo qua đi, lại thưởng cho mỗi người trong đội ngũ đưa dâu một quả bạc hoa mai năm tiền…” Lục Trường Anh để sổ sách sang bên cạnh, giọng nhẹ nhàng nói, “Nếu gần đây muội không có việc gì thì cùng nàng ấy trò chuyện, bà nói nữ nhi xuất giá khó tránh khỏi khẩn trương, huống chi An Nguyên đang xảy ra bạo loạn, lòng nàng hẳn cũng lo lắng, nếu ngã quỵ thì ta tìm ai để cưới đây?”

Trường Đình thầm méo miệng.

Phải, nàng thừa nhận mình hy vọng anh trai và chị dâu hòa hợp, nhưng… có thể đừng đứng trước mặt nàng mà thể hiện tình cảm quá độ được không?!

Thật!

Nhức!

Mắt!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.