Thiên Kiếp Mi

Quyển 3 - Chương 22: Rồng chiến đồng hoang 01




Trong phòng Đường Lệ Từ.

Một tiếng "ầm" vang lên, Đường Lệ Từ và Tây Phương Đào tiếp nhau một chưởng, mỗi người lùi lại một bước. Thế chưởng của Đường Lệ Từ rất ác liệt, sau khi song chưởng va nhau lập tức tung ra chưởng thứ hai, chỉ dựa vào sức lực cuồn cuộn dạt dào, không hề bận tâm đến chiêu thức chương pháp. Tây Phương Đào đỡ xong chưởng thứ nhất, khí huyết trong ngực đã dâng lên ào ào, trong lòng thoáng lo sợ. Truyền Công đại pháp quả nhiên là kỳ công hàng đầu trong thiên hạ, chưởng lực của Đường Lệ Từ không thua kém gì người luyện đan có tu vi sáu mươi năm, đáng tiếc nhân tài như vậy nàng lại không dùng được.

Trong đầu vừa nảy ra suy nghĩ, chưởng thứ hai thứ ba đã nhắm ngay vào ngực. Tây Phương Đào phất ống tay áo, hùng tâm nổi lên, trở tay dốc thêm lực nghênh đón. Đường Lệ Từ thấy nàng lại đưa tay ra đỡ chưởng, tay trái liền dồn thêm sức, hai người lại tiếp thêm một chưởng nữa. Chợt nghe có tiếng vật gì nổ tung, chiếc lò đốt hương bằng đồng trong phòng đột nhiên đổ xuống, rèm cửa tung bay, sau đó bàn ghế giường tủ xung quanh không ngừng rung lên cành cạch, nứt ra vài vết nhỏ. Sau ba lần đối chưởng, gương mặt Đường Lệ Từ đã cận kề trước mắt, y lập tức vận kình phun ra một ngụm máu tươi. Tây Phương Đào vội vàng quay mặt né tránh, gương mặt này tiêu tốn của nàng bao nhiêu công sức, không thể bị một ngụm máu tươi của Đường Lệ Từ phá hủy được. Chỉ trong một tích tắc ấy, Đường Lệ Từ đã lướt ra khỏi cửa, nghênh ngang rời đi.

Trong phòng vẫn còn những hạt máu li ti chầm chậm rơi xuống, Tây Phương Đào đứng ở cửa nhìn theo bóng lưng Đường Lệ Từ, đôi mày nhướn lên, trong lòng dâng lên cảm giác giận dữ hòa lẫn với vui mừng. Vui vì một chưởng giao nhau này Đường Lệ Từ đã dốc hết mười thành công lực, kết quả mình vẫn nhỉnh hơn chút ít. Giận vì người này tiếp chưởng rơi vào hạ phong lập tức ngậm máu phun nàng, tuy bại mà như thắng, vẫn để cho y thoát thân rời khỏi đây. Chưởng này của nàng cũng dốc toàn lực, Đường Lệ Từ dẫu bị thương nhưng rốt cuộc vết thương thế nào, thương nhẹ hay thương nặng? Trong lòng nàng không nắm chắc, đôi mắt xoay chuyển, bỗng thu tay áo lại rồi chạy tới chiến trường ở Vấn Kiếm Đình.

Bên ngoài Vấn Kiếm Đình, trống trận bi tráng vẫn chưa ngưng, người trong Kiếm hội trung nguyên bị người của Hỏa Vân Trại bao vây trùng trùng điệp điệp. Đao kiếm sáng loang loáng, tiếng hô giết không ngừng vang lên, mọi người gắng gượng chống đỡ nhưng lại đưa mắt nhìn nhau, không dám đả thương người khác. Dư Phụ Nhân chặn Hiên Viên Long mặt mũi hằm hằm lại, cõi lòng nóng như lửa đốt, đưa mắt nhìn Trì Vân. Trì Vân máu nhuộm đỏ vạt áo trắng, tới lui thoăn thoắt giữa biển người, đi dến đâu máu đổ đến đó! Ân Đông Xuyên rút đao ngăn Trì Vân lại, nhưng mà thân pháp lẫn ngân đao của Trì Vân đều mau lẹ, Tam Đao Đoạt Hồn làm sao ngăn nổi? Cố gắng ngăn hắn lại là chuyện vô cùng nguy hiểm.

"Hiên Viên tiên sinh, xin hãy ra lệnh ngừng tay, bằng không Kiếm hội trung nguyên sẽ không nương tay nữa đâu!" Dư Phụ Nhân cao giọng hét lên: "Trong chuyện này có nhiều điều hiểu lầm, xin hãy dừng tay nghe ta từ từ giải thích. Mọi chuyện tuyệt đối không như ngươi nghĩ đâu, chúng ta tuyệt đối không định làm hại Trì Vân..."

Hiên Viên Long lạnh lùng đáp: "Hắn đã ra nông nỗi này, ngươi còn dám nói láo rằng mình không định làm hại, ngươi cho Hỏa Vân Trại là một lũ đần độn hay sao? Không đốt trụi Kiếm hội trung nguyên thành đất bằng thì không bù đắp được nỗi khổ mà trại chủ ta phải chịu, không tiêu tan được mối hận trong lòng bang hội chúng ta!"

"Aaa..." Tiếng kêu thảm thiết vẫn không ngừng vang lên, Dư Phụ Nhân nóng lòng muốn cứu người, nổi giận quát: "Nếu ngươi không dừng tay lại thì chỉ chết những huynh đệ vô tội của Hỏa Vân Trại thôi! Trì Vân trúng phải kỳ độc, thần trí không tỉnh táo, mau dừng tay hợp lực ngăn hắn lại!"

Hiên Viên Long âm trầm đáp: "Chờ ta giết ngươi đã!"

Dư Phụ Nhân nổi giận đùng đùng: "Ngươi đúng là hồ đồ ngu xuẩn hoang đường vô lý..."

Trong lúc hai người vừa đấu võ tay chân vừa đấu võ mồm, chợt nghe có tiếng kêu thảm thiết vang dội của Ân Đông Xuyên. Hiên Viên Long quay phắt lại, đập vào mắt là bàn tay máu tươi đầm đìa của Trì Vân đang rút ra từ lồng ngực Ân Đông Xuyên, thì ra hắn vừa đánh một quyền xuyên thủng trái tim Ân Đông Xuyên! Dư Phụ Nhân trợn mắt há mồm, Hiên Viên Long mặt mũi tái mét, trong nháy mắt người của Hỏa Vân Trại lẫn đệ tử Kiếm hội trung nguyên đều rơi vào im lặng chết chóc. Mọi người ngây ra như phỗng nhìn Trì Vân, trong giây lát không ai dám tin mình lại chứng kiến cảnh tượng thê thảm cỡ này.

"Trại..." Một đao vừa rồi của Ân Đông Xuyên còn chưa dám chém xuống người Trì Vân, Trì Vân lại nhân lúc hắn do dự mà đánh một quyền xuyên thủng ngực hắn. Ân Đông Xuyên há miệng nghẹn ngào, máu tươi trước ngực phun đầy đầu đầy mặt Trì Vân. Trì Vân cười gằn nhìn hắn, tựa như rất vui vẻ khi thấy hắn thê thảm cỡ này. Sắc mặt Ân Đông Xuyên nháy mắt trở nên nhợt nhạt, thần sắc dở khóc dở cười, hạ giọng thì thào, "Trại chủ..." Còn chưa dứt lời đã tắt thở, đôi mắt trợn trừng, đột nhiên hai hàng lệ chảy ra, chết không nhắm mắt.

"Lão Ân..." Hiên Viên Long run rẩy cả người, gần như không giữ được thanh kiếm trong tay. Dư Phụ Nhân nắm chặt Thanh Lạc, trong lòng khổ sở. Trì Vân ơi là Trì Vân, nửa đời hiệp nghĩa anh hùng can đảm của ngươi sẽ hoàn toàn vùi lấp nơi đây sao? Trời ơi! Đây là lỗi của ai? Lỗi của ai chứ?

Truyện được đăng tải tại watpad ChangChangyq và trang thuynguyetvien.wordpress.com

"Dừng tay!" Giữa lúc bốn bề vắng lặng, có người bình tĩnh quát lên. Trì Vân lập tức ngẩng đầu rồi đẩy tay, Ân Đông Xuyên liền ngã phịch xuống đất. Trì Vân không thèm nhìn hắn lấy một cái, đưa cặp mắt bình thản nhìn người vừa đến chậm. Người kia áo xám tóc bạch kim, đứng bên ngoài đống thi thể chồng chất.

Đường Lệ Từ! Trong lòng Dư Phụ Nhân mừng rỡ như điên, rốt cuộc y đã đến. Nhưng ngay sau đó lại rơi vào bi thương, y đến chậm một bước rồi, sai lầm đã xảy ra, giờ không thể vãn hồi được nữa. Trì Vân nghe tiếng y gọi thì dừng tay, ngửa mặt lên trời bật cười điên dại. Mọi người đều ngửi được một mùi hương ngọt ngào quái dị nồng nặc đến cay mũi, Dư Phụ Nhân bịt mũi tái mặt: "Độc Cổ Chu!" Độc Cổ Chu thế mà lại ăn sâu bén rễ cỡ này trong cơ thể Trì Vân, bây giờ nó phát tán ra ngoài, nếu mọi người cùng nhau trúng độc thì chẳng phải sẽ chém giết lẫn nhau đến chết ở chỗ này sao?

Hiên Viên Long hoảng sợ tái mặt: "Sao lại thế này?"

Dư Phụ Nhân bình thản đáp: "Đây là độc Cổ Chu, độc tính trên người Trì Vân vốn đã bị ép xuống, nếu không chịu thêm kích thích... có thể kết cục sẽ khác xa thế này..."

Hắn cố gắng kiềm nén giọng nói lạnh lùng, Hiên Viên Long lảo đảo bước đi, cảm thấy trời đất quay cuồng, lẽ nào Hỏa Vân Trại đã hại Trì Vân? Hắn ôm đầy bụng trung nghĩa, lẽ nào đây lại là nguyên nhân làm hại Trì Vân đánh mất tỉnh táo, hại Kim Thu Phủ trọng thương, hại Ân Đông Xuyên chết thảm? Máu nóng bốc lên, hắn rút kiếm đưa lên cổ muốn tự vẫn, Dư Phụ Nhân liền giữ tay hắn lại: "Bình tĩnh nào! Đừng để hắn chịu kích thích thêm nữa, Trì Vân... không chừng vẫn còn thuốc chữa."

Hiên Viên Long bật cười thê thảm, không nói được lấy nửa câu. Còn thuốc chữa ư? Làm sao còn thuốc chữa cho được? Hắn chỉ cảm thấy mình cũng sắp điên theo Trì Vân luôn.

Gió núi lồng lộng thổi qua, thổi bay mùi hương nồng nặc tỏa ra từ trên người Trì Vân. Tóc hắn tung bay rối bời, đôi mắt sắc lẻm hung ác cùng cực như mắt báo trợn lên nhìn Đường Lệ Từ. Áo bào của Đường Lệ Từ bay phần phật trong gió, ánh mắt vô cùng bình thản.

"Ngươi...." Ngân đao nhỏ máu ròng ròng của Trì Vân vung lên thẳng tắp, mũi đao sáng như tuyết nhắm thẳng vào Đường Lệ Từ, "Ngươi..."

Đường Lệ Từ chắp tay sau lưng nghiêng người, đao trên tay phải Trì Vân vẫn không hề nhúc nhích, "Ngươi..."

Không ai biết rốt cuộc Trì Vân muốn nói "ngươi" cái gì. Dư Phụ Nhân chỉ thấy ống tay áo Trì Vân ngày càng tung bay dữ dội, đao trong tay dần dần rời ra, bay lên không trung từng tấc từng phân như cánh bướm trắng mỏng manh trong cơn gió dữ, chậm rãi bay về phía ngực Đường Lệ Từ. Thế đao kỳ lạ này, Dư Phụ Nhân chưa bao giờ gặp. Hiên Viên Long đương nhiên biết đây là chiêu "Độ Âm Hồn" trong câu "Hồng liên vì nghiệp nghiệt mà nở, độ sinh độ mạng độ âm hồn", là chiêu biến ảo khó lường nhất trong Độ Tự Thập Bát Trảm. Không biết đã có bao nhiêu kẻ gian tà ác độc bị chém làm bốn dưới chiêu này, nhưng...

Nhưng Trì Vân đã nổi điên rồi, người mà hắn đối mặt lúc này, là Đường Lệ Từ.

Gió nhẹ thổi tới từ sau lưng Đường Lệ Từ, cuốn lên ngàn vạn sợi tơ bạc. Dư Phụ Nhân nhìn Đường Lệ Từ không chớp mắt, chợt nhận ra ống tay áo của y nhuốm máu, giật mình hoảng hốt: Lẽ nào y bị thương? Mọi người nín thở nhìn hai người đối đầu, Đường Lệ Từ sắc mặt bình tĩnh, thanh ngân đao của Trì Vân cưỡi gió lướt đi, giữa cơn gió lại càng lộ ra vẻ nóng giận, nhẹ nhàng bay phất phơ, chầm chậm nhích lại gần ngực Đường Lệ Từ.

Mọi người nín thở mà nhìn, chợt có ánh bạc lóe lên, ai nấy đều cảm nhận được hai mắt đau nhói, buộc phải nhắm mắt lại. Bên tai vang lên tiếng đao rít như gió thốc quỷ gào, tiếng ngân đao xé gió thế mà lại thê lương như tiếng trẻ con khóc. Kế đó là một tiếng "keng" trầm đục, mọi người còn chưa mở mắt đã biết đao gãy rồi.

Mở mắt ra, quả nhiên Nhất Hoàn Độ Nguyệt của Trì Vân đã gãy làm hai nửa, rơi sang một bên. Mà Đường Lệ Từ rốt cuộc đã phá giải thế đao quỷ dị khó lường kia như thế nào, thì không một ai biết. Hiên Viên Long hít vào một hơi lạnh buốt, Trì Vân đưa tay lên thắt lưng, rút thanh Nhất Hoàn Độ Nguyệt thứ hai ra, trong mắt tràn ngập vẻ cao ngạo, thậm chí nơi đáy mắt còn có ý cười mừng rỡ như điên. Đây là Trì Vân ư? Đây là một con quỷ giết người không biết từ chốn nào lạc vào nhân gian thì đúng hơn...

"Ngươi..." Trì Vân lại gầm lên một tiếng nữa, đao thứ hai nắm trong lòng bàn tay, đao thức như mây bay thác chảy, phóng khoáng tự nhiên khác thường, ánh đao lóe lên như cầu vồng treo trên thác nước. Đao phi ra, cái lạnh thấm vào da từng chút một, như gió thoảng mưa phùn phất qua mặt, đao này chém ra như cầu vồng trên nước, ý xuân bồng bềnh! Dư Phụ Nhân thoáng biến sắc, tinh túy ẩn chứa trong đao này đã vượt xa tu vi bình thường của Trì Vân. Đường Lệ Từ cho hắn ăn thêm một viên Tinh Quỷ Cửu Tâm Hoàn, tăng cường công lực của hắn, cộng thêm tâm trí cuồng loạn đã khiến hắn đột phá giới hạn đao pháp! Lúc này Trì Vân chẳng khác nào con ngựa thoát cương, vô cùng đáng sợ.

Đao tới khí thế cuồn cuộn như tuyết lở, Đường Lệ Từ thò tay vào trong ngực áo nắm lấy một vật, vung tay lên tạo ra ảo ảnh lấp loáng chồng lên nhau, chính là cây sáo đồng kia. Mọi người thấy y rút sáo đồng ra thì mừng thầm trong lòng, Đường Lệ Từ có tuyệt học Âm Sát, cho dù đao thức của Trì Vân xuất quỷ nhập thần cũng khó chống cự được thuật này, xem ra Trì Vân được cứu rồi.

Nhưng cớ sao ánh mắt Đường Lệ Từ vẫn thâm trầm phức tạp như thế, trong đó xoay chuyển trăm ngàn loại cảm xúc và ẩn ý, nhưng từ đầu đến cuối không hề có ý cười? Sáo đồng rút ra nhưng không thổi, mà chỉ nghe một tiếng "keng" giòn giã, nó đã vung lên đỡ lấy Nhất Hoàn Độ Nguyệt, một cây sáo đồng bình thường không có gì khác lạ lại đỡ được thế đao như tuyết lở như nước lũ kia. Ánh mắt Trì Vân tràn đầy cuồng nộ, hắn gào lên một tiếng, vận kình ào ạt vào ngân đao, ép thẳng xuống sáo đồng trên tay Đường Lệ Từ. Lúc này nội lực của hắn vô cùng vô tận, căn bản sẽ không cân nhắc xem mình có kiệt sức gục ngã hay không.

"Phụt" môt tiếng, Đường Lệ Từ há miệng, một ngụm máu phun ra như sương, bắn đầy đầu đầy mặt Trì Vân. Y rút sáo đồng lại, thế đao của Trì Vân không hề chậm trễ, lập tức chém đánh phập vào vai Đường Lệ Từ, máu tuôn ào ào như suối. Nhưng sáo đồng của Đường Lệ Từ rút về rồi lại xoay một vòng, chọc thẳng về phía cổ họng Trì Vân nhờ vào độ dài hai thước của nó.

Vết đao kia chẳng qua là ngoại thương, tuyệt đối không chết người, nhưng sáo đồng đâm ra dù chỉ dùng đến ba phần công lực, thì cũng nhắm vào chỗ trí mạng! Mọi người còn chưa kịp kinh hoảng vì Đường Lệ Từ hộc máu dưới đao của Trì Vân, thì đã sợ hãi vì y ra tay không chút lưu tình, dù không ác liệt nhưng cũng chẳng hề nao núng chần chừ.

Cách y ra tay không chần chừ đó, giống như chưa bao giờ quen biết Trì Vân, cũng chưa từng dốc hết lòng hết sức cứu hắn.

Giống như dao chặt củ cải, không hề động lòng nao núng.

Giống như máu y lạnh lẽo giá băng.

Giống như một ván cờ, ngoài thành bại thắng thua ra thì chẳng còn gì đáng quan tâm nữa.

"Phụt" một tiếng, sáo đồng xuyên qua cơ thể, những hạt máu li ti phun ra như bụi, bắn lên gò má Đường Lệ Từ. Sau đó là một tiếng "phập", vẫn là âm thanh binh khí chém vào cơ thể người. Đường Lệ Từ mở to đôi mắt bình tĩnh khiến người ta phải rùng mình, nhìn Hiên Viên Long đứng chắn trước mặt Trì Vân. Vai trái Hiên Viên Long bị sáo đồng dâm xuyên ra một lỗ máu, cái lỗ đó vốn phải nằm trên cổ họng Trì Vân, nhưng Hiên Viên Long đã bất ngờ lao ra nhận thay đòn này. Sau lưng hắn, là một lỗ máu xuyên tim khác... Thứ đâm vào, là Nhất Hoàn Độ Nguyệt.

"Khoan...đã..." Hiên Viên Long chịu hai vết thương nặng một trước một sau, vẻ mặt dường như vô cùng đau lớn, cũng vô cùng khó tin, "Ngươi... Ban đầu ngươi nói là muốn cứu hắn..." Còn chưa nói hết câu, Nhất Hoàn Độ Nguyệt sau đưng đã đột ngột rút ra, máu tươi cuồn cuộn phun trào, Hiên Viên Long bổ nhào vào Đường Lệ Từ, tắt thở chết ngay lập tức!

Đường Lệ Từ đứng yên, mặc cho thi thể Hiên Viên Long đổ ập vào ngực mình, dòng máu nóng còn đang chảy kia nháy mắt đã nhuộm đỏ cả tấm áo bào. Phải, lẽ ra y nên dốc hết sức lực để cứu Trì Vân, tại sao vừa mới ra tay đã cạn tình cạn nghĩa? Tại sao y muốn giết Trì Vân? Có lẽ trước đó mọi người còn chưa hiểu được, nhưng nhìn vết thương đáng sợ sau lưng Hiên Viên Long, ai nấy đều hiểu rõ.

Trì Vân... đã hết thuốc cứu rồi.

Hắn buộc phải chết!

Không giết Trì Vân thì hắn sẽ giết thêm nhiều người hơn nữa, chỉ còn cách giết Trì Vân mới là sự cứu rỗi đối với hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.