Thiên Kiếp Mi

Quyển 1 - Chương 3: Tà Ma Ngoại Đạo




Truyện được đăng tải tại wattpad Changchangyq và trang thuynguyetvien.wordpress.com

Mấy ngày sau.

Chuyện trúng độc trong tiệc rượu ở Họa Mi quán dần dần lan truyền ra ngoài, người trong giang hồ vô cùng hăng hái bàn luận về hung thủ bịt mặt thường xuyên ra giá vạn lượng bạc trắng để mua mạng người, mà tin chủ nhân Vạn Khiếu Trai không ngờ lại trẻ tuổi như vậy cũng gây xôn xao lớn. Dư Khấp Phượng ngậm miệng không hề nhắc đến chuyện hôm đó, mà sau khi hai người Đường Lệ Từ rời đi, người trong Nhạn Môn cũng chẳng phát hiện ra có điều gì không ổn. Họ vẫn hết lời khen ngợi Đường công tử là một vị quân tử khiêm tốn, thân là chủ nhân Vạn Khiếu Trai cao quý vẫn nguyện ra tay giúp đỡ vì đại cục giang hồ.

Cỏ xanh trải dài trên con đường mọc đầy hoa tím, cuối con đường hoa tím này là một tòa lầu đá do những tảng đá trắng lớn chồng lên nhau mà thành, bên trên khắc rất nhiều đầu người thần thái như thật, nhìn vô cùng quỷ dị đáng sợ. Đường Lệ Từ đứng chờ ở bên ngoài cùng với Trì Vân, năm vạn lượng vàng vừa được chuyển từ tiền trang ở Điện Thành đến, mới khiêng vào trong tòa lầu, Đường Lệ Từ mở lời hỏi mua Thẩm Lang Hồn tròn một năm, lâu chủ Lạc Phách đã đồng ý ngay, bây giờ chỉ đợi người nữa thôi.

"Lão tử thấy kiểu mua người của ngươi y như bao tiểu thiếp." Trì Vân lười biếng vừa nói vừa ngẩng đầu nhìn tòa lầu đá của Lạc Phách Lâu, "Tòa lầu đá bé thế này sao chứa nổi nhiều người như thế?" Đường Lệ Từ mỉm cười nhìn tòa lầu đá kia một lượt từ trên xuống dưới, "Trong đó ắt hẳn có bí mật khác." Đang nói chuyện, chợt thấy cửa lầu đá từ từ mở ra, một người thong thả đi từng bước ra ngoài.

Trì Vân phì cười, thầm nghĩ hóa ra trên đời này có người trông như vậy thật. Người này ước chừng chưa đầy ba mươi tuổi, sắc mặt nhợt nhạt, không cao không thấp không gầy không béo, nhìn vẻ ngoài hết sức bình thường. Nếu bên gò má phải của hắn không xăm một con rắn hình dáng kì lạ màu sắc đỏ tươi thì có thể coi là ứng cử viên tuyệt vời cho nhiệm vụ gián điệp ẩn thân, vì dù gặp hắn mười lần đi chăng nữa cũng không nhớ nổi mặt. Có điều con rắn đỏ trên mặt Thẩm Lang Hồn cực kỳ đặc biệt, không uốn lượn ngoằn ngoèo hay cuộn tròn lại, mà là một con rắn nhỏ màu đỏ tự cắn vào đuôi mình tạo thành một vòng tròn. Đường Lệ Từ vừa thấy con rắn này đã hơi biến sắc, ánh mắt hiện lên vẻ phức tạp kì dị khó tả, khựng lại một lát rồi mỉm cười, "Thẩm huynh tiếng tăm lừng lẫy, tại hạ ngưỡng mộ đã lâu."

"Chuyện gì?" Thẩm Lang Hồn mở miệng nói chuyện, giọng nói cũng bình thường y như gương mặt hắn, đôi mắt ảm đạm không hề có ánh sáng nhìn thẳng vào Đường Lệ Từ.

Đường Lệ Từ đáp, "Nhờ Thẩm huynh ra tay giúp ta bắt sống một người." Thẩm Lang Hồn hỏi lạnh tanh, "Ai?"

"Dư Khấp Phượng." Đường Lệ Từ khẽ cười, "Thẩm huynh nếu có hoài nghi..."

Thẩm Lang Hồn thản nhiên đáp, "Không có."

Đường Lệ Từ tiếp, "Vậy là rất tốt, chúng ta lên đường luôn, bắt đầu từ hôm nay mọi người đều là bạn bè, vị này là 'Thiên Thượng Vân' Trì Vân."

Trong mắt Thẩm Lang Hồn chợt lóe lên tia sáng, chỉ kéo dài trong tích tắc nhưng chói mắt vô cùng, "Hóa ra là Trì Vân." Trì Vân ra tay nhanh như chớp, bổ thẳng một chưởng lên cổ Thẩm Lang Hồn. Thẩm Lang Hồn hơi né, đưa tay lên đỡ, hai người đều cảm thấy cổ tay tê dại. Trì Vân cười lên ha hả, Thẩm Lang Hồn vẫn không hề biến sắc, hai người giao thủ một chiêu đã âm thầm sinh lòng kính trọng với đối thủ, đều thầm khen người kia thân thủ tốt.

Đường Lệ Từ vỗ hai tay, phía sau có người khiêng lên ba cỗ kiệu lớn. Thẩm Lang Hồn hơi ngẩn ra, hắn làm sát thủ lâu năm, kiểu người quái gở lập dị cỡ nào cũng đã gặp, nhưng dùng kiệu lớn tám người khiêng đưa hắn đi làm nhiệm vụ thì đây là lần đầu. Thấy hai người Đường Trì lên kiệu, hắn cũng bước vào theo, vừa ngồi xuống thì kiệu lập tức được nâng lên một cách vững chãi, tiến về phía trước. Phu kiệu có lực tay rất khỏe, bên trong kiệu tơ lụa xanh biếc, còn treo cả ngọc ngà vô cùng xa hoa.

Kiệu lớn từ từ rời khỏi con đường hoa tím, chuyển hướng đi về phía Điện Thành.

Điện Thành có một tiền trang tên là "Vạn Hâm". Chữ Hâm ghép lại từ ba chữ Kim, trang chủ tiền trang này họ Hoàng, tên là Tam Kim. Tiền trang của Hoàng Tam Kim không thuộc quyền sở hữu của Vạn Khiếu Trai, nàng là bạn làm ăn với Đường Lệ Từ. Cái tên Hoàng Tam Kim này tuy thô tục, nhưng nàng lại là một phụ nữ không hơn không kém.

Bên trong Vạn Hâm tiền trang, ba người Đường Lệ Từ đang ngồi uống trà với Hoàng Tam Kim. Nữ nhân danh tiếng lẫy lừng ở Điện Thành này có dung mạo kiều mị, làn da trắng nõn, quần áo trên người thuần một màu vàng giống như tên gọi của nàng. Chỉ nghe nàng cười khanh khách: "Đường công tử lấy tiền ở chỗ ta là vinh hạnh cho ta, sao lại coi là làm phiền? Chỉ e Đường công tử uống không quen trà nước tầm thường chỗ ta thôi."

Đường Lệ Từ mỉm cười, "Hoàng cô nương khách khí rồi, cho dù trà nước tầm thường nhưng có cô nương ngồi cạnh thì chẳng khác nào tắm trong gió xuân."

Hoàng Tam Kim nhoẻn miệng cười, "Chàng hư thật đấy, rõ ràng chàng chê trà của ta không ngon, nhưng lại vòng vo khen ta xinh đẹp, chỉ tội ta cứ đâm đầu đi thích kiểu đàn ông hư như chàng, ha ha ha..."

Nàng liếc nhìn hai người Trì Vân Thẩm Lang Hồn bên cạnh, ánh mắt phong tình vạn chủng, khóe miệng khẽ cong, cười mà như không cười, "Mới đây Tuyết lang đến chỗ ta mượn năm trăm lượng bạc, nói là đang tìm tiểu cô nương nào đấy. Sau này ta nghe nói hắn theo đến tận nhà Dư Khấp Phượng, hắn chết cũng chẳng sao nhưng bạc của ta thì nhất định phải trả."

Đường Lệ Từ đặt chén trà xuống, "Khi hắn đến mượn tiền có nói gì nữa không?"

"Đương nhiên là có, hắn nói tiền hắn mượn chàng sẽ trả thay." Hoàng Tam Kim cười khúc khích, "Hắn nói chàng nợ hắn sáu ngàn lượng vàng, người chàng đang tìm ở trong xe ngựa gì đấy, ta nghe không hiểu, mà hắn cũng không đủ kiên nhẫn nhắc lại."

Trì Vân chợt nhướn mày, "Lão háo sắc kia rốt cuộc đã nói gì?"

"Tuyết lang" trong miệng Hoàng Tam Kim hiển nhiên chính là Tuyết Tuyến Tử, "Hắn nói người mà Đường công tử muốn tìm đang ngồi trên một chiếc xe ngựa đi từ hướng đông về hướng nam, trong xe toàn là rắn rết xanh đỏ sặc sỡ. Chẳng qua trong xe ngựa quá nhiều rắn độc, hắn ngại đánh chết mấy con này thì phiền phức quá nên không mang người về cho chàng được, bảo chàng tự đi mà tìm."

Ngón tay trắng nõn của Đường Lệ Từ khe khẽ gõ lên chén trà, "Nếu Tuyết Tuyến Tử chê người kia không đủ xinh đẹp, lại nổi tính lười như mọi khi không đưa nàng ấy về, vậy hắn chạy đến nhà Dư Khấp Phượng làm gì? Chẳng lẽ..." Y khẽ mỉm cười đầy ý vị sâu xa.

Hoàng Tam Kim bật cười khanh khách, "Chẳng trách hắn luôn miệng nói đời hắn chỉ có một tri kỷ duy nhất là chàng. Không sai, hắn đột nhiên để mắt đến tiểu cô nương nào đó trong nhà Dư Khấp Phượng, mượn năm trăm lượng bạc của ta để mua phấn thơm cho người ta."

Đường Lệ Từ lắc lắc đầu, "Tiểu cô nương trong nhà Dư Khấp Phượng? Dư Khấp Phượng đến giờ vẫn độc thân, theo ta điều tra được thì trong nhà còn không có tỳ nữ."

Ánh mắt Hoàng Tam Kim long lanh đưa tình, nhìn y hết sức dịu dàng, "Ta thấy chàng cũng không cần phải giả bộ nữa đâu. Không sai, đúng như chàng đoán, trong nhà Dư Khấp Phượng dạo gần đây đột nhiên xuất hiện một tiên nữ xinh đẹp như hoa. Tuyết lang khen tiểu cô nương kia xinh đẹp thế này xinh đẹp thế kia, thấy nàng chim cũng phải sa hoa cũng phải héo gì đó. Chàng cũng biết ta ít đọc sách, thơ Tuyết lang làm ta nghe đâu có hiểu... Ha ha... nói tóm lại là hắn u mê tiểu cô nương kia, mấy ngày nay đang làm đầy tớ ở nhà Dư Khấp Phượng ấy. Có chuyện gì thì chàng đến tìm hắn đi, miễn là ba người xông vào được Dư Gia kiếm trang và Tuyết lang còn chưa thay lòng đổi dạ thì kiểu gì cũng gặp được."

Đường Lệ Từ mỉm cười ôn hòa, "Vậy à? Xem ra gần đây Tuyết Tuyến Tử làm việc hiệu quả thật đấy, ngoài mỹ nhân ra thì còn nhớ kể cho nàng nhiều chuyện vụn vặt như vậy."

Mặt Hoàng Tam Kim chợt ửng đỏ, nàng cười rộ lên vô cùng xinh đẹp, "Thôi thôi, cái tên đáng chết nhà chàng... Người ta lo chàng đi tìm Dư Khấp Phượng lỡ gặp phải chuyện gì xui xẻo sẽ chịu thiệt thòi nên mới hỏi hộ chàng chút manh mối. Ta sợ chàng không vui còn không dám nói thẳng là mình làm, đành phải gán công lao cho cái lão háo sắc Tuyết lang kia. Chàng đã hiểu tấm lòng của người ta rồi mà còn không cảm kích, nhất định phải nói toạc ra trước mặt mọi người à, ta thấy trên đời này không còn ai hư hơn chàng đâu!"

"Là Đường Lệ Từ không dám nhận tấm chân tình của Hoàng cô nương mà," Đường Lệ Từ khẽ thở dài, "Có điều nàng ra tay mà rước họa vào thân thì đúng là ta sẽ tức giận đấy." Y nhấc tay trái, tay phải nhẹ nhàng gẩy gẩy bụi bặm vương trên tay áo, "Nếu nơi này gặp chuyện thì phải báo ngay với ta."

Hoàng Tam Kim nhấc tay lên chống vào gò má, "Có nghiêm trọng đến thế không? Ta vẫn không hiểu, người lanh lợi tháo vát lại độc địa xấu xa như Đường công tử đây, sao lần này lại cố chấp với chuyện kia như thế? Không giống với tác phong bình thường nha."

Đường Lệ Từ khẽ cười, "Con người ta ai mà chẳng có một vài chuyện không buông bỏ được, ví dụ như Hoàng cô nương, ví dụ như ta."

Đôi mắt Hoàng Tam Kim long lanh như nước, đột nhiên thở dài buồn phiền, "Không sai... Người ta không buông bỏ được chính là chàng, còn chàng... không bỏ được thứ gì vậy?"

Đường Lệ Từ đáp, "Nếu nàng không ngại thì cứ coi người ta không bỏ được chính là nàng đi."

Hoàng Tam Kim mỉm cười yêu kiều lại xen lẫn chút cay đắng, "Nếu chàng muốn lừa gạt ta thì cũng nên diễn cho giống một chút."

"Thời gian tới cô nương cẩn thận hơn nhé, năm trăm lượng bạc của Tuyết Tuyến Tử thì ta dùng hạt châu này trả." Đường Lệ Từ lấy từ trong ngực áo ra một hạt ngọc trai. Hạt ngọc kia tròn xoe bóng loáng, sáng rực lấp lánh, to gần bằng ngón tay cái, đương nhiên giá trị không chỉ có năm trăm lượng bạc, "Nếu Tuyết Tuyến Tử đã tìm được cỗ xe ngựa kia thì chúng ta cũng nên đi, hôm nay đã làm phiền cô nương phải tiếp chuyện, Đường Lệ Từ vô cùng cảm kích."

Hoàng Tam Kim đứng dậy, "Phải đi luôn sao?" Nàng khẽ thở dài, "Ta không cần chàng cảm kích, nếu năm nào chàng cũng đến đây lấy tiền một lần thì hay biết bao nhiêu." Đường Lệ Từ chỉ khẽ mỉm cười, hành lễ từ biệt rồi đưa Trì Vân và Thẩm Lang Hồn rời đi.

Hoàng Tam Kim nhìn ba người đàn ông lên đường, lại nhìn xuống chén trà Đường Lệ Từ đã uống, trên gương mặt xinh đẹp yêu kiều lúc này tràn đầy vẻ lạnh lẽo thê lương. Nàng thích người này ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, nhưng cũng từ khi ấy nàng đã biết người này bạc tình... Nhưng đàn bà chung quy vẫn là đàn bà, thích thì vẫn cứ thích thôi, mà kẻ bạc tình trước sau vẫn là kẻ bạc tình.

"Cái lão già chết toi Tuyết Tuyến Tử kia, trên đời có bao nhiêu xe ngựa đi từ hướng đông về hướng nam, không lẽ lão tử phải chặn từng xe một để kiểm tra xem bên trong có rắn độc hay không à? Thiên hạ rộng lớn thế này, đi đâu để tìm đây?" Ra khỏi Vạn Hâm tiền trang, Trì Vân vẫn luôn cười nhạt, nhìn trời thì ngứa mắt trời quá trong, nhìn cây thì ngứa mắt lá quá xanh, nhìn Thẩm Lang Hồn thì ngứa mắt hắn câm, nhìn Đường Lệ Từ thì ngứa mắt y thả thính khắp nơi.

"Tuyết Tuyến Tử tìm được vợ chưa cưới của ngươi nhanh như vậy, chắc không phải do hắn thần thông quảng đại đâu, mà nhờ may mắn thôi." Đường Lệ Từ nói, "Ta đoán hắn bắt gặp vị tiểu cô nương xinh đẹp như hoa kia dọc đường, đi theo nàng ta đến tận Dư Gia kiếm trang của Dư Khấp Phượng, sau đó tình cờ thấy xe ngựa của Bạch Tố Xa nên mới biết tung tích nàng ta."

Trì Vân hừ một tiếng, "Lão tử mà tóm được ả đàn bà này thì nhất định phải vung đao chém chết ngay." Thẩm Lang Hồn không nói nửa lời, dường như những lời hai người kia đang nói chẳng hề khiến hắn tò mò. Ba người đến nhà người phụ nữ trong thành đang cho Phụng Phụng bú nhờ để đón nó về, sau đó Đường Lệ Từ thuê một chiếc xe ngựa đi về phương nam.

Bên trong xe ngựa, Thẩm Lang Hồn mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, ngồi xếp bằng ở một bên trông như một pho tượng gỗ. Trì Vân nằm dài ra ghế, hai cái chân còn gác lên người Thẩm Lang Hồn mà hắn cũng không giận. Đường Lệ Từ ngồi cạnh Trì Vân, cũng may xe ngựa rất rộng rãi, đầu Trì Vân vẫn còn cách y một khoảng. Xe ngựa dần dần đi xa khỏi Điện Thành, từ đây đi thẳng về phía trước hơn trăm dặm nữa là đến Quan An, Dư Gia kiếm trang nằm ngay bên ngoài Quan An.

"Thẩm huynh," Đường Lệ Từ bế Phụng Phụng, Phụng Phụng ngồi bên trong xe ngựa rung rung lắc lắc tỏ ra rất vui vẻ, hai tay nắm chặt cổ áo Đường Lệ Từ kéo quần áo y xộc xệch, lộ ra cả bả vai phải. Đường cong bả vai hoàn mỹ, mềm mại trơn bóng, y không để ý, bất ngờ quay sang nói với Thẩm Lang Hồn, "Ta có chuyện muốn hỏi." Thẩm Lang Hồn nhắm mắt không trả lời, Đường Lệ Từ lại tiếp, "Thẩm huynh có thể hỏi lại ta một câu." Vừa nói ra câu này, Thẩm Lang Hồn đột nhiên mở mắt. Ánh mắt hắn bình thường không có thần thái, nhưng một khi mắt sáng lên sẽ giống như viên minh châu rực rỡ, như kim cương tỏa sáng lấp lánh khiến người khác chấn động. Hắn hờ hững hỏi, "Chuyện gì?"

Đường Lệ Từ chỉ con rắn đỏ trên mặt hắn, "Hình xăm này từ đâu ra?"

Thẩm Lang Hồn không đáp, đôi mắt tràn đầy ánh sáng của hắn nhìn chằm chằm thành xe một lúc lâu mới nhàn nhạt hỏi, "Võ công của ngươi có được là nhờ Hoán Công Đại Pháp?"

Đường Lệ Từ mỉm cười đáp mà không hề chớp mắt, "Không sai."

Ánh sáng trong mắt Thẩm Lang Hồn lại càng bùng phát dữ dội, hắn đột ngột quay sang nhìn y chằm chằm, "Hay lắm!" Đường Lệ Từ nhìn lại hắn không chớp mắt, nếu nói ánh mắt Thẩm Lang Hồn như quang như điện, thì ánh mắt Đường Lệ Từ lại chất chứa ngàn vạn câu từ, giống như trăm ngàn loại tâm tư tình cảm rót chung vào một cái chén, cứ thế xoay tròn xoắn xuýt, không thể nhìn ra ý vị chứa trong đó. Trì Vân mở mắt nhìn lên đỉnh xe ngựa, chuyện này hắn đã biết từ lâu rồi, võ công của Đường Lệ Từ vốn không phải do y tự luyện.

Hoán Công Đại Pháp là một môn tà thuật.

Trong chốn giang hồ, chỉ cần ai đó nhắc đến Hoán Công Đại Pháp cũng đủ khiến người nghe đổi sắc mặt. Nhất là trải qua chiến dịch Bạch Nam Châu mấy năm trước đây, người trong giang hồ lại càng thêm khiếp sợ loại tà thật này. Hoán Công Đại Pháp cùng với "Cổn Tuyết", "Ngọc Cốt" đều bắt nguồn từ Vãng Sinh Phổ, Cổn Tuyết và Ngọc Cốt là công phu cơ bản của Vãng Sinh Phổ, mà Hoán Công Đại Pháp chính là thuật tẩu hỏa nhập ma của nó. Tương truyền mấy chục năm trước, trong giang hồ có một ma đầu tu theo Vãng Sinh Phổ bị tẩu hỏa nhập ma, vì muốn được giải thoát mà truyền toàn bộ công lực bao năm tu luyện được từ Vãng Sinh Phổ cho học trò, sau đó tán công mà chết. Học trò của hắn ấy vậy mà nhận được võ công cao gấp mấy lần, trở thành tuyệt đại ác nhân càn quét thiên hạ. Nhờ vậy chốn giang hồ mới biết tu Vãng Sinh Phổ trải qua tẩu hỏa nhập ma rồi chuyển cho người khác, công lực có thể tăng lên gấp mấy lần. Nếu người tán công vốn có công lực thâm hậu thì người được chuyển sẽ nắm trong tay công lực vô song, kinh thiên tuyệt thế, lại còn không phải chịu nỗi khổ từ chân khí của Vãng Sinh Phổ là chết yểu năm hai mươi lăm tuổi. Chẳng qua kinh thư Vãng Sinh Phổ đã thất truyền, bằng không trong giang hồ thiếu gì kẻ điên liều mạng, nói không chừng lúc nào đó sẽ nhảy ra thêm một hai đại ma đầu náo loạn trời đất.

Nhãn lực của Thẩm Lang Hồn thật tốt, liếc một cái thôi cũng nhìn ra võ công của Đường Lệ Từ không phải do y tự luyện, nhưng khi nghe được hai chữ: "Không sai" vẫn không khỏi chấn động tinh thần, vô cùng kinh hãi. Mà người này lại vẫn điềm nhiên như không, sắc mặt vẫn đẹp đẽ, mặt mũi tươi cười hỏi, "Hình xăm màu đỏ trên mặt Thẩm huynh từ đâu ra vậy?"

Thẩm Lang Hồn im lặng hồi lâu rồi thản nhiên đáp: "Bị người ta xăm lên."

Đường Lệ Từ hỏi, "Ai?"

Thẩm Lang Hồn hỏi ngược lại, "Là kẻ nào chuyển công lực cho ngươi?"

Hàng mi Đường Lệ Từ không chớp dù chỉ một lần, "Bạn."

Thẩm Lang Hồn hỏi lại, "Hắn..."

Đường Lệ Từ ôn hòa đáp: "Chết rồi."

Ngực Thẩm Lang Hồn phập phồng, trong lòng vô cùng kích động, "Hắn lấy Vãng Sinh Phổ từ đâu?"

Đường Lệ Từ không đáp, một lát sau mới khẽ thở dài, "Hắn tình cờ có được Vãng Sinh Phổ, sau khi hắn chết, nó đã bị người ta lấy đi mất rồi... Thẩm huynh, ta đoán ngươi bại dưới Hoán Công Đại Pháp, bị người ta xăm dấu ấn này lên mặt đúng không?"

Ánh mắt Thẩm Lang Hồn trở nên thê lương, hắn từ từ đứng dậy. Dù ở trong xe ngựa lắc lư, hắn vẫn đứng vô cùng vững chãi, sống lưng thẳng tắp, chầm chậm nhìn ra ngoài cửa sổ, sau một hồi lâu mới nhàn nhạt đáp, "Không sai... kẻ ấy đánh bại ta chỉ bằng một chiêu, điểm huyệt đạo của ta, lấy trâm cài tóc và son của vợ ta... xăm dấu ấn đỏ rực này lên mặt ta trong suốt hai canh giờ...."

Trì Vân vốn nghe câu được câu chăng, chuyện cũng không liên quan đến hắn, nhưng lọt vào tai câu này vẫn không nhịn được mà chửi ầm lên: "Tổ sư, tên này không bằng súc vật! Vậy còn vợ ngươi thì sao?"

Thẩm Lang Hồn gằn từng chữ một: "Hắn ném vợ ta... xuống Hoàng Hà."

Trì Vân thấy khóe mắt hắn nứt ra, vằn lên tia máu thì không khỏi thở dài, "Đừng buồn đừng buồn, vợ lão tử chạy theo thằng đàn ông khác lão tử còn không khóc, ngươi khóc cái gì?"

Khóe miệng Thẩm Lang Hồn khẽ cong lên, mơ hồ lộ ra một nụ cười rất nhạt, "Ta với hắn không thù không oán, chỉ tình cờ chạm mặt trên đường, hắn thấy ta biết võ công nên cố tình ra tay với ta... Tài nghệ ta không bằng hắn..."

Nói đến đây, Đường Lệ Từ mở miệng cắt ngang, "Kẻ ra tay với ngươi có đôi mắt rất đẹp phải không?" Thẩm Lang Hồn hơi chững lại giây lát, giống như ngừng thở một nhịp, thản nhiên nói, "Quả nhiên ngươi biết hắn."

"Trên đời này có mấy ai dám luyện Vãng Sinh Phổ đâu, luyện mà đen đủi bị tẩu hỏa nhập ma lại càng ít, võ công của ta... và võ công của người xăm dấu ấn này lên mặt ngươi đúng là từ cùng một người... của cùng một người hoán công truyền lại." Đường Lệ Từ nhìn Thẩm Lang Hồn, giọng nói vẫn điềm tĩnh ôn hòa như mọi khi, "Nhưng ta không thể nói cho ngươi biết hắn là ai được, ta cũng không biết bây giờ hắn đang ở đâu, lấy tên là gì."

Thẩm Lang Hồn bỗng quay phắt lại, "Nhưng ngươi lại biết trông hắn như thế nào, ngươi có quan hệ gì với hắn? Là bạn ngươi truyền công lực cho hắn đúng không? Làm sao ngươi có thể không biết hắn là ai!"

Trì Vân ngồi nghe bên cạnh cũng lạnh lùng nói: "Ngươi chưa bao giờ kể những chuyện này cho lão tử." Đường Lệ Từ nói, "Nếu ngươi hỏi thì đương nhiên ta sẽ không nói cho ngươi biết, nhưng chuyện này liên quan đến thù giết vợ của Thẩm huynh, tuy ta không muốn nói nhưng cũng buộc phải nói." Sắc mặt Thẩm Lang Hồn tái nhợt, nhưng ánh sáng trong mắt hắn lại chói chang dọa người, "Hắn là gì của ngươi?"

"Hắn... Có thể mang họ Liễu..." Đường Lệ Từ nhìn Thẩm Lang Hồn không chớp mắt, "Ta đoán hắn ra tay với ngươi không phải vì nhìn ra ngươi có võ công, mà vì ngươi có đôi mắt... đôi mắt..." Trì Vân theo đó nhìn chằm chằm vào mắt Thẩm Lang Hồn, "Mắt hắn làm sao?"

Đường Lệ Từ đáp, "Chẳng lẽ từ bé đến giờ chưa từng có ai khen mắt ngươi rất đẹp?" Thẩm Lang Hồn ngẩn người, "Gì cơ?" Trì Vân sợ hãi, bật cười hỏi, "Chẳng lẽ hắn xăm ấn đỏ kia lên mặt Thẩm huynh là vì ghen tị ngươi có đôi mắt đẹp? Móa..."

Đường Lệ Từ thở dài, "Nếu hắn ghen tị ngươi có đôi mắt đẹp thì sao không móc mắt ngươi ra, mà lại muốn xăm hình lên mặt ngươi? Chắc là vì hắn thấy mắt ngươi tuy đẹp nhưng tiếc thay gương mặt lại bình thường, nên muốn xăm lên mặt ngươi một dấu ấn để người khác phải chú ý."

Trì Vân và Thẩm Lang Hồn ngơ ngác nhìn nhau, một lúc lâu sau Trì Vân mới xùy một tiếng, "Cái quái gì vậy, lão tử không tin!"

Đường Lệ Từ khẽ mỉm cười, "Tin hay không tùy ngươi."

"Rốt cuộc hắn là ai? Bạn ngươi là ai?" Thẩm Lang Hồn gằn từng chữ hỏi, "Còn ngươi lại là ai?"

Đường Lệ Từ vỗ vỗ vai hắn mỉm cười nói, "Ngồi xuống đi, nếu ta biết tin tức của hắn nhất định nói cho ngươi biết, được chưa?"

Trì Vân ngồi bật dậy, "Mấy năm nay ngươi bỏ kinh thành đi phiêu bạt bốn phương, nói là tìm người, không phải là tìm người này đấy chứ?"

Đường Lệ Từ ấn Thẩm Lang Hồn ngồi xuống, "Người ta muốn tìm là người khác." Thẩm Lang Hồn ngồi xuống, vốn là một người lạnh lùng ảm đạm nay lại hiện ra nét mềm yếu, lúc ngồi xuống thân thể hơi lảo đảo, tâm tình kích động

Đường Lệ Từ lấy từ trong ngực ra một cái bình ngọc nho nhỏ hình tròn hơi dẹt. Bình kia rất nhỏ, chỉ bằng lòng bàn tay, chất ngọc trắng tinh như tuyết, chạm khắc hình mây. Mở nắp bình ra liền ngửi thấy một mùi rượu vô cùng nồng xộc thẳng vào mũi, kích thích cho Trì Vân lập tức hắt hơi. Nhìn cũng biết rượu trong bình kia chỉ được hai ba ngụm, y đưa bình ngọc cho Thẩm Lang Hồn, Thẩm Lang nhìn rượu bên trong đỏ thẫm như máu, "Bích Huyết!"

Trì Vân lười nhác nói, "Ngươi cũng biết nhìn hàng cơ đấy, rượu này đắt ngang vàng, vị không khác gì tiêu cay, uống vào giống như tự sát."

Thẩm Lang Hồn ngửa cổ tu sạch rượu trong bình rồi vung tay ném bình ngọc ra khỏi xe, chỉ nghe một tiếng "Cộc" bên ngoài. Trì Vân trợn mắt lườm hắn, "Ngươi có biết ngươi vừa ném hơn năm ngàn lượng bạc ra ngoài cửa sổ không?" Thẩm Lang Hồn thản nhiên đáp, "Chẳng lẽ y mời rượu ta mà còn tiếc cái bình?" Vừa nói vừa nhìn Đường Lệ Từ: "Rượu ngon!"

Đường Lệ Từ mỉm cười, dường như y đưa bình rượu cho Thẩm Lang Hồn chính là cố ý để hắn ném đi, "Tâm trạng đã tốt hơn chưa?" Thẩm Lang Hồn hơi ưỡn sống lưng, "Rốt cuộc hắn là ai?"

"Ba năm trước," Đường Lệ Từ kể, "Bạn tốt của ta đánh đàn ở Chu Thê Lâu, cầm nghệ tuyệt diệu thiên hạ..."

Trì Vân à lên, "Chu Thê Lâu? Chẳng lẽ là 'Tam Thanh Phương Chu'?"

Đường Lệ Từ đáp, "Ừ..."

Trì Vân và Thẩm Lang Hồn nhìn nhau. Ba năm trước 'Tam Thanh Phương Chu' của Chu Thê Lâu nổi danh khắp thiên hạ, tương truyền nghe tiếng đàn của Phương Chu, ai nấy đều không ngăn được một tiếng thở dài, đọc thầm ba tiếng "Phương Chu, Phương Chu, Phương Chu... ôi chao...", thế là thành biệt danh.

Thẩm Lang Hồn nhàn nhạt nói, "Ngươi quen toàn người nổi tiếng đương thời."

Đường Lệ Từ cười khẽ, "Lẽ nào ta không phải người nổi tiếng đương thời? Ngày đó hắn còn đánh đàn ở Chu Thê Lâu, một hôm có vị khách mặt nửa trắng nửa đỏ tới nghe đàn, nghe xong tặng cho hắn một quyển sách, nói là nhìn sắc mặt hắn không tốt, nếu gặp phải đại nạn, rơi vào bước đường cùng thì có thể mở ra xem."

"Quyển sách kia là gì? Vãng Sinh Phổ à?" Trì Vân hỏi, Đường Lệ Từ cười cười, khẽ thở dài một hơi. Ngày thường y vẫn ôn hòa tao nhã, cử chỉ đoan trang, lúc này lại thở dài một hơi, khiến người ta mơ hồ cảm thấy luồng khí kia như thổi vào tai, làm tai mình ấm lên. Y nói tiếp, "Hắn không đọc quyển sách đó nhưng ta xem rồi, chính là Vãng Sinh Phổ. Khi đó hắn mang bệnh nặng chẳng sống được mấy ngày, gắng gượng lắm mới đánh được đàn. Sau khi xem xong quyển sách kia, ta bảo hắn mỗi ngày luyện một ít, hắn đọc không hiểu thì ta dạy hắn huyện, sau khi luyện thành thì hoán công sang cho ta..."

Nói đến đây, Thẩm Lang Hồn cười nhạt, "Đường công tử quả là xứng với chữ "Ác", không hổ là người đứng đầu Vạn Khiếu Trai."

Đường Lệ Từ cũng không tức giận, tiếp tục mỉm cười nói, "Chuyện này vốn tiến hành rất thuận lợi, nhưng đến đúng hôm hoán công, đột nhiên có hai người xông vào gian phòng của Phương Chu ở Chu Thê Lâu, cắt ngang Hoán Công Đại Pháp. Trong lúc hỗn loạn, Phương Chu truyền toàn bộ công lực cho ba người, sau đó thì chết." Thẩm Lang Hồn hỏi, "Kẻ giết vợ ta là một trong số đó?"

Đường Lệ Từ gật đầu thở dài, "Sau khi Phương Chu chết thì hai người kia mang Vãng Sinh Phổ đi. Khi ấy ta bị thương nhẹ, nên đến giờ vẫn không biết nó ở đâu." Nói đến đây, ngón tay y bất giác khẽ ấn lên phần bụng, giữa hai chân mày thoáng hiện lên vẻ đau đớn.

Trì Vân vẫn giữ im lặng, Thẩm Lang Hồn hờ hững hỏi, "Nhưng rồi ngươi thất vọng với việc đem bạn ra đổi công lực à?" Đường Lệ Từ mỉm cười, nhìn sang Trì Vân. Từ sau khi hỏi ra câu 'Chẳng lẽ là Tam Thanh Phương Chu?', Trì Vân vẫn nhắm mắt nằm trên ghế giống như ngủ, dường như Đường Lệ Từ nói cả buổi hắn cũng không nghe lọt tai câu nào. Lúc này nghe câu hỏi kia, khóe miệng hắn cong lên, uể oải nói, "Lão tử thừa biết hồ ly tóc trắng họ Đường chẳng phải hạng tốt lành gì cho cam, mà đổi lại là lão tử thì có lẽ cũng làm như vậy. Người dù sao cũng phải chết, lưu lại cho người khác võ công trước khi chết dù sao vẫn có ích hơn là chết hoài chết phí. Nói tóm lại, lão tử tà ma ngoại đạo, hồ ly họ Đường là yêu ma quỷ quái, họ Thẩm ngươi cũng chẳng tốt đẹp gì. Chẳng ai có tư cách chê ai, một đám ngưu tầm ngưu mã tầm mã với nhau cả thôi."

Thẩm Lang Hồn cười ha hả. Hắn không nhìn Đường Lệ Từ, cũng không nhìn Trì Vân mà đột ngột hỏi, "Vì sao các ngươi muốn bắt Dư Khấp Phượng?"

"Bởi vì Dư Khấp Phượng là người xấu." Trì Vân cười ha hả, "Ngươi chưa nghe ai nói chuyện kẻ xấu bắt kẻ xấu bao giờ à?"

Thẩm Lang Hồn đáp, "So với ta và Đường công tử thì ngươi còn chưa được tính là người xấu đâu." Dứt lời cả ba cùng cười to. Phụng Phụng vẫn mở to mắt tò mò nghe ngóng cứ như nó hiểu hết lời mọi người nói, giờ mới khẽ ngáp một cái rồi rúc vào ngực Đường Lệ Từ nhắm mắt lại.

Đường Lệ Từ lấy khăn tay ra, nhẹ nhàng lau nước dãi chảy ra bên khóe miệng nó, "Phải đi mấy ngày nữa mới tới Dư Gia kiếm trang, ngày mai đến Nhai Tỉnh Trang chúng ta đi ăn một bữa rau dưa ở nhà dân rồi nghỉ ngơi một ngày cho khỏe."

Thẩm Lang Hồn ngồi khoanh chân nhắm mắt lại. Hắn làm sát thủ ba năm, lần này không những được đưa rước bằng kiệu mà còn được ăn một bữa cơm rau dưa trước khi động thủ, cảm giác này đúng là chưa từng trải qua mà.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.