Thiên Huy! Anh Là Đồ Đáng Ghét

Chương 13: Kết thúc chuyến đi chơi




Khoảng gần 10:00-am, sau khi kết thúc các trò chơi trên biển thì mọi người đều quay trở về phòng chuẩn bị thu dọn đồ quay về nhà. Gia Hân cùng đi theo Thiên Huy và Anh Vũ về phòng các anh.

Thiên Huy vừa mở cửa bước vào phòng thì mọi người đều nở nụ cười khi nhìn thấy Trâm Anh đang ngủ ngon lành trên giường. Gia Hân chỉ biết cười và nghĩ thầm “cô bạn tôi có thể vô tư ngủ ngon lành ở phòng con trai như vậy sao? Hihi.”

“Trâm Anh… Trâm Anh dậy đi, dậy đi. Chúng ta chuẩn bị về rồi nè.” Gia Hân lay người đánh thức Trâm Anh.

Trâm Anh ngủ rất say. Cô cứ nghe tiếng Gia Hân bên tai. Trâm Anh cố gắng mở mắt dậy, cô vươn vai, duỗi thẳng hai tay ra, che miệng ngáp, với sự giúp đỡ của Gia Hân đỡ cô ngồi dậy, cô mỉm cười “cám ơn cậu!”. 

“Cậu sao rồi. Chân còn đau không?” Gia Hân lo lắng nhìn xuống chân đang băng bó của cô.

“Còn đau một tí à. Đừng lo.” Mỉm cười thật tươi cho Gia Hân yên tâm.

“Em làm tụi anh lo lắng lắm đó Trâm Anh à!” Anh Vũ đứng kế bên giường cùng Thiên Huy liền lên tiếng.

“Dạ…” Cô giật bắn người khi nghe tiếng Anh Vũ. Cô cúi mặt ngại, suy nghĩ “mình quên là đang ngủ trong phòng hai anh, vậy là đã thấy mình ngủ và động tác khi mình dậy rồi sao? Trời ơi, mắc cở quá đi thôi. Huhu.”

“Dạ… em xin lỗi!” Trâm Anh e thẹn.

“Người nói xin lỗi là anh mới đúng. Em bị thương là do anh đã rủ em chơi bóng chuyền. Anh mới là người có lỗi với em.” Anh Vũ liền nhận lỗi.

“Lỗi tại em… không phải lỗi do anh.” Trâm Anh thấy là do mình tự làm mình bị thương.

“Thôi… thôi cho em xin, hai người cứ nhận lỗi hoài. Lo thu dọn đồ về, tới giờ trả phòng rồi, còn đi ăn trưa nữa. Em đói lắm rồi.” Gia Hân liền lên tiếng nhắc nhở.

Anh Vũ mĩm cười “Trâm Anh để anh ẵm em về phòng nhé!” Anh Vũ nói xong chưa kịp để Trâm Anh trả lời thì đã ẵm cô trên tay đi về phòng cô. Cô chỉ kịp liếc nhìn Thiên Huy đang dửng dưng đứng kế bên. Gia Hân liền chạy theo về phòng.

Thiên Huy với vẻ ngoài như không có chuyện gì. Nhưng trong lòng anh đang cảm thấy có gì đó đang chạy trong người rất nóng, tâm trạng khó chịu. Anh liền lấy bộ đồ và khăn tắm trong balo đi vào phòng tắm.

Sau khi hoàn tất thủ tục trả phòng và ăn trưa tại resort thì mọi người đều lên xe để trở về nhà. Từ khi xe chạy ra khỏi resort được một đoạn, thì Gia Hân vì mệt do dậy sớm và vận động suốt nên dựa đầu vào Trâm Anh ngủ say sưa. Còn Trâm Anh do tác dụng của thuốc nên cũng ngủ suốt đoạn đường.

Anh Vũ lái xe dừng lại trước cổng nhà Trâm Anh.

“Trâm Anh, Gia Hân. Đã tới nhà rồi, dậy đi hai em.” Anh Vũ quay đầu lại phía sau đánh thức hai cô dậy.

Trâm Anh và Gia Hân được ngủ suốt đoạn đường dài cũng đã đủ giấc. Nên khi nghe tiếng Anh Vũ gọi, hai cô tỉnh dậy rất nhanh.

“Cám ơn sếp, sếp lái xe êm quá, làm tụi em ngủ ngon lành.” Vừa mở mắt tỉnh, dụi dụi mắt là Gia Hân khen Anh Vũ liền khiến anh cười khoái chí.

“Được rồi cô nương. Em xuống giúp Thiên Huy đưa Trâm Anh vào nhà nha. Chỗ này không cho đậu xe.” Anh Vũ nháy mắt.

“Tuân lệnh sếp.” Giơ tay chào như chiến sĩ công an. Làm mọi người đều cười giòn tan với hành động của cô. 

Thiên Huy xuống xe mở cửa xe sau, cúi người ẵm Trâm Anh trên tay. Anh không nói gì, khuôn mặt vẫn lạnh lùng. Trâm Anh thoáng buồn nhìn anh, cô cảm thấy anh rất xa cách.

Gia Hân tay cầm balo, tay bấm chuông nhà Trâm Anh. Nhà Trâm Anh với lối thiết kế đơn giản, căn nhà lầu hai tầng, nằm ngoài mặt tiền trên đường Phạm Hùng, quận 8. Sau một hồi bấm chuông thì Mẹ Trâm Anh ra mở cửa. Mẹ cô là người phụ nữ đã ngoài bốn mươi sáu tuổi, nhưng Mẹ cô vẫn còn rất đẹp, mang vẻ đẹp nhân hậu, có lẽ Trâm Anh được thừa hưởng nét đẹp từ Mẹ. 

Khi Mẹ cô nhìn thấy con gái được chàng trai cao ráo, đẹp trai với vẻ ngoài rất lịch sự, đang ẵm con mình. Thiên Huy gật đầu chào khi thấy Mẹ cô nhìn anh.

Mẹ cô mỉm cười hiền hậu, mở rộng cửa mời:

“Vào nhà đi các cháu”

“Dạ. Chào cô!” Gia Hân nhanh đi vào nhà.

“Đi chơi vui không cháu?” Mẹ cô cùng Gia Hân trò chuyện và bước đi trước vào phòng khách.

“Dạ… vui lắm ạ!” Gia Hân cười híp mắt.

“Chú đi công tác về chưa cô?” Gia Hân hỏi thăm.(Ba của Trâm Anh làm giám đốc kinh doanh của công ty xnk thực phẩm nên hay đi công tác nước ngoài vài tháng mới về. Mẹ cô thì ở nhà nội trợ)

“Chưa cháu. Chú nói tuần sau Chú mới về.” Mẹ cô vẫn nụ cười hiền hậu, đưa tay mời ngồi ghế salon “ngồi xuống uống nước đi các cháu” 

Thiên Huy ẵm Trâm Anh lại ghế salon. Đỡ cô ngồi xuống ghế.

“Mẹ… Mẹ không hỏi thăm con bị sao à?” Trâm Anh liền làm khuôn mặt bí xị.

“Gia Hân đã gọi điện thoại báo cho Mẹ biết rồi. Nhìn con được bạn chăm sóc tốt như vậy. Mẹ rất yên tâm.” Mẹ cô cười.

“Không cần cám ơn tôi đâu.” Gia Hân lắc tay, lắc đầu làm ra vẻ người tốt không cần báo đáp. 

“À… đây là…” Mẹ cô ngập ngừng, chỉ tay về phía Thiên Huy.

“Dạ… anh ấy là Thiên Huy, con trai của giám đốc con và là bạn của ông chủ quán cafe của Gia Hân đang làm đó Mẹ.” Trâm Anh liền giới thiệu một hơi. Mẹ cô gật đầu, mĩm cười nhìn Thiên Huy rất vừa ý, rất hợp với con gái mình.

“Anh Thiên Huy. Anh ẵm Trâm Anh lên phòng dùm nha.” Gia Hân liền nhanh nói, vì sợ Anh Vũ đợi lâu.

“Làm phiền cháu giúp em nó nhé.” 

“Dạ.” Thiên Huy gật đầu.

Thiên Huy ẵm Trâm Anh đi theo Gia Hân lên lầu hai. Trâm Anh là con một nên nguyên tầng hai là phòng của Trâm Anh, phòng rất rộng, gọn gàng và sạch sẽ. Anh đặt nhẹ cô xuống giường gần cửa sổ.

“Cám ơn anh!” Giọng nói nhẹ nhàng.

“Cô cứ nghĩ ngơi đi. Tôi cho phép cô ngày mai nghĩ một ngày. Tôi sẽ nói lại với Mẹ. Cô cứ yên tâm.” Thiên Huy chỉ tay gia lệnh.

“Ơ…” Cô định nói mà bị ngăn lại.

“Cứ như vậy đi. Tôi về đây. Gia Hân về thôi.” Thiên Huy quay lưng bước đi.

Gia Hân đứng gần cửa sổ nghe nãy giờ, đợi anh đóng cửa phòng lại, cười chạy lại bên Trâm Anh: “sướng quá ta. Được người ta cho phép mai ở nhà nghĩ ngơi kìa.” Giọng trêu ghẹo cô.

Cô liền nhéo tay Gia Hân: “không được ghẹo tôi nghe chưa.” 

“A… đau… không ghẹo nữa. Về đây. Bye nha!” Gia Hân xoa tay, liền nhanh chạy theo Thiên Huy.

Còn mình cô trong phòng. Cô nhìn qua ô cửa sổ phòng gần giường mà nghĩ “Thiên Huy có phải anh quan tâm lo lắng cho tôi, chỉ là do anh nghĩ mình phải có trách nhiệm vì anh gián tiếp làm tôi bị thương không hay là…” Cô liền thở dài, lắc đầu “không thể nào, anh sẽ không thèm để ý tới mình đâu? Không được suy diễn Trâm Anh à? Không được nghĩ lung tung?” Cô tự trấn tĩnh đầu óc mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.