Thiên Hồn

Chương 9 : Họa từ trên trời rơi xuống




Ra khỏi Sa Kiêu thành, Bạch Thiên hướng về phía Tây mà đi. Chỉ là,… Hắn có gặp một chút rắc rối.

Một tên thanh niên nam tử đang đánh qua đánh lại với một thiếu nữ trong một khu rừng gần đó. Kiếm phong của bọn họ đi tới đâu cây cối liền đổ tới đó. Hơn nữa, bọn họ còn đang hướng về phía này đánh tới.

Bạch Thiên vội vã tìm chỗ trốn. Ngay khi hắn vào chỗ nấp, chỉ nghe..’Vù vù’, ‘Keng keng’; đao phong kiếm ảnh, chưởng kình thối ảnh liên tục xuất hiện khiến cho Bạch Thiên có chút sợ hãi run run.

“Chuyện quái gì a! Cho ta đi qua rồi các ngươi hẵng đánh không được sao?” Trong lòng hắn không ngừng chửi thầm.

Nhưng tất nhiên 2 người kia không ai để ý đến hắn, hoặc bọn họ còn chả biết là có hắn ở đây. Chiến đến đỉnh điểm, thiếu nữ kia một kiếm đâm tới, đâm xượt qua bả vai của thanh niên. Tên thanh niên kia cũng không có thương hoa tiếc ngọc gì, 1 quyền nện vào bụng thiếu nữ khiến nàng ta hộc máu bay xa.

Bay ra ngoài mấy trượng, thiếu nữ dùng kiếm hãm lại thân thể, miệng còn không ngừng thổ huyết. Nhưng sau đó nàng ta vẫn quật cường đứng dậy. Tên thanh niên kia nở một nụ cười biến thái trên khuôn mặt rồi nhanh chóng lao tới.

“Các…các ngươi đây là muốn chơi cái gì? Muốn làm gì thì đi xa xa ta ra!”

Bạch Thiên nhìn thấy hai tên càng đánh càng gần mình, trong nội tâm đã khóc thành biển, còn không ngừng âm thầm kinh hô. Thế nhưng mọi thứ đâu như người muốn. Thiếu nữ kia bị đánh bay, lại còn rơi xuống đúng chỗ Bạch Thiên đang trốn.

“Ông trời! Ngươi muốn tuyệt đường ta?” Bạch Thiên hai mắt muốn trắng rã, trong lòng hắn bây giờ thật hối hận, biết vậy hắn đã cùng Mặc Cư Nhân luyện võ.

“Ồ! Còn có kẻ khác?” vị thanh niên kia nhanh như gió đã đứng trước mặt Bạch Thiên cùng với cô nương kia: “Hahaha! Hạ Thụy Chi, ngươi xem! Hôm nay có ngươi chứng kiến chuyện đại sự của chúng ta đấy!”

Phụt!

Thiếu nữ kia phun một ngụm máu về phía thanh niên kia, nhưng là hắn quá nhanh nên đã tránh được. Nhân lúc đó, thiếu nữ tên Hạ Thụy Chi này nói nhỏ: “Ta kìm chân hắn, ngươi mau đi!”

“Haha! Muốn cứu người? Không nhìn xem ngươi đang ở hoàn cảnh nào?”

Thanh âm vang lên bên tai Bạch Thiên, tên kia không biết từ lúc nào đã ngồi xổm bên cạnh hắn.

Bạch Thiên mở tròn xoe hai mắt, cả người hơi run run nhìn qua bên phải của mình. Chỉ thấy tên kia đang nở nụ cười, khóe miệng giống như lên tới tai, trông vô cùng biến thái.

Bạch Thiên vội vàng đưa tay trái lên đập một nhát như đập ruồi. Nhưng cái khác là, ruồi sẽ chết mà tên này thì nổi điên.

“Ngươi dám!”

Tên kia lập tức sôi máu, một cước đạp ra, đá bay Bạch Thiên đi mấy trượng, va vào một cái cây gần đó.

“Khục!” Bạch Thiên cố gắng bò dậy, miệng không ngừng nôn ra máu.

Thanh niên kia tràn đầy sát khí, từng bước từng bước tiến về phía Bạch Thiên. Đột nhiên, hắn bị một người khác ôm eo kéo lại.

“Hừ! Tiện nhân!”

Một tát, hắn liền đánh cho Hạ Thụy Chi bật ra ngoài. Thế nhưng đột nhiên hắn cảm thấy có gì đó không đúng. Nhìn xuống đôi tay của mình, hắn thử nắm nắm.

Không hiểu sao, vừa nãy hắn không kiềm chế đã dùng ra 10 thành uy lực nhưng lại chỉ có thể phát huy ra 7 thành. Trong lúc tự hỏi, đột nhiên hắn biến sắc mặt. Toàn thân hắn tê dại, dường như đang có ngàn vạn con kiến đang bò, cắn xé trên khắp thân thể hắn. Hơn nữa, toàn thân hắn hoàn toàn vô lực mà ngã xuống đất.

“Sao thế? Không thể đứng dậy sao?”

Một thanh âm yếu ớt vang lên, một bóng đen từ từ lại gần. Cho đến khi nhìn kĩ người tới là ai, tên thanh niên này sắc mặt biến hóa không ngừng, lúc thì tức giận, lúc thì nghi hoặc, lúc thì sợ hãi,…

Sau cùng, sắc mặt hắn tái nhợt, sợ hãi cầu xin: “Các…các hạ xin hãy tha cho ta một mạng! Nếu như biết ngươi là người của «Độc Yêu cốc», ta nhất định không dám ra tay! Xin… xin tha cho ta một mạng! Ta nguyện làm trâu làm ngựa cho ngài!”

“Hắc! Ta sẽ tha cho ngươi!” Bạch Thiên mỉm cười ngồi xuống, lục lọi trong túi áo một hồi sau đó mới lấy ra một gói giải dược, sau đó đổ vào miệng tên thanh niên này.

Thuốc vừa vào miệng liền tan, cùng với đó là huyết khí của hắng dâng trào, kinh mạch thông suốt. Nội lực trong cơ thể chủ động vận chuyển. Tên kia cảm thấy cơ thể biến hóa liền vui mừng, sát khí trong mắt hắn lóe lên. Lập tức vận dụng nội lực, một quyền đánh ra.

Bộp!

Một tiếng như dưa hấu bị đập nát vang lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.