«Sa Kiêu thành»
Nếu đã gọi là thành thì nó cũng không hề nhỏ chút nào, có thể sánh ngang với Lục Uyên thành năm xưa. Ở đây tụ tập hơn vạn người, đại đa số đều là thương gia, cùng những người từ ngoài đến, người bản địa cũng chỉ có 3 – 4 ngàn người mà thôi.
“Ồ! Tới rồi!”
Bạch Thiên đi bộ không ngừng nghỉ hơn 3 giờ giờ đồng hồ mới tới được phạm vi của Sa Kiêu thành. Ánh mắt của hắn nhìn về xa xăm phía trước, cách hắn gần 1 dặm đã có bóng dáng của một tòa thành cao to, tráng lệ. Nó được gọi là «Sa Kiêu thành», nghe nói xưa kia từng là chiến trường, người chết vô số. Nhưng cho đến đời Yên vương thứ 3, khi lãnh thổ được mở rộng, nó đã trở thành một tòa thành phồn hoa náo nhiệt.
Lại mất một chút thời gian, cuối cùng Bạch Thiên đã thuận lợi vào thành, một khung cảnh náo nhiệt hiện ra trước mắt, đủ mọi loại màu sắc, tiếng cười, bóng người qua lại. Một khung cảnh cổ lão hoài niệm.
Cất bước đi tới, hắn nhàn nhã quan sát xung quanh. Không giống như lý tưởng sống: “Ở đâu có sự sống, ở đó có công lý!”; Mỗi một nơi đều có góc khuất của nó. Và nơi này cũng vậy, nói phồn hoa là vậy, nhưng cũng có không ít những kẻ ăn xin, trộm cướp,…
Đã vào thành, Bạch Thiên cũng không có đi lung tung. Hắn một mạnh đi tới tiện thuốc mình hay tới.
“Ồ! Bạch tiểu huynh đệ lại tới! Không biết hôm nay sẽ đem đến cho ta kinh hỉ gì đây!?”
Thấy Bạch Thiên tiến vào, chưởng quĩ của «Lý dược trai» hào hứng tiến ra nghênh đón. Đừng nhìn Bạch Thiên ăn mặc bần hàn, mỗi lần hắn tới đây đều mang theo không ít thảo dược, đôi khi còn có 20 năm dược liệu, hơn nữa tất cả đều được hái bằng thủ pháp điêu luyện. Chính do đó mà tên chưởng quĩ này rất vui mừng mỗi khi Bạch Thiên xuất hiện.
“Diêu chưởng quĩ!” Bạch Thiên hơi gật đầu chào.
Vị Diêu chưởng quĩ kia vẫn tiếp tục tươi cười mời chào: “Tới! Mau ngồi! haha!”
Bạch Thiên cũng không khách sáo, hắn ngồi xuống ghế, lấy chiếc túi vải ở phía sau rồi đổ ra bàn. Lập tức, trên bàn xuất hiện 5 – 6 cây thảo dược. Diêu chưởng quĩ vui mừng xem xét một hồi lâu mới dứt ra được.
“Bạch huynh đệ lần nào cũng đều làm Diêu mỗ vô cùng hài lòng!” đặt cây thảo dược ở trên tay xuống, Diêu chưởng quĩ đứng dậy đi tới quầy lấy ra 2 lượng bạc đưa cho Bạch Thiên.
“Đa tạ Diêu chưởng quĩ!”
Bạch Thiên vui mừng đứng dậy cám ơn. Số thảo dược này của hắn cũng không phải quý giá gì, chỉ được cái chất lượng tốt hơn mà thôi. Nếu mang đến nơi khác bán mà nói, e là sẽ bị ép xuống 1 lượng bạc.
Đã nhận được tiền, Bạch Thiên cũng chỉ hàn huyên với Diêu chưởng quĩ một chút rồi cáo từ rời đi.
Sau khi hắn rời đi, một tên trung niên từ bên trong đi ra. Nhìn ra bên ngoài một chút, hắn liền cất tiếng: “Phụ thân! Tại sao lại không ép giá tiểu tử này?”
Diêu chưởng quĩ hơi nghiêng người nhìn về phía nhi tử hỏi: “Ép giá? Tại sao ta phải làm vậy?”
“Nhưng không phải bình thường người vẫn như vậy sao?” nhi tử của hắn nghi hoặc nói.
Nhìn chỗ thảo dược của Bạch Thiên, Diêu chưởng quĩ mỉm cười: “Đó là đối với những kẻ khác! Riêng người này thì không nên!”
“Tại sao ạ?” lần này thì nhi tử của lão lại càng thêm khó hiểu.
Diêu chưởng quĩ chỉ tay vào chỗ thảo dược kia, sau đó nói: “Ngươi xem số thảo dược này đi!”
Xem xét một hồi lâu, nhi tử của lão dường như muốn nổ não ra mà nói: “Tất cả đều bình thường!”
Nghe vậy, Diêu chưởng quĩ bật cười: “Bình thường? Hahaha! Là vô cùng bình thường!”
“Thế nhưng chất lượng của chúng lại vô cùng tốt, nếu so ra thì chúng ta mới thực sự kiếm lời!” lão cầm một cây thảo dược khác lên giải thích, sau đó mới nhìn nhi tử giảng: “Hơn nữa, nếu chúng ta không ép giá hắn thì những lần sau nữa hắn sẽ còn tìm đến chúng ta thay vì nhà khác!”
Não đã được thông, tên nhi tử kia liền cười cười nịnh nọt: “Phụ thân anh minh!”
“Hừ! Bao giờ ngươi mới làm lên chò lên chống đây!”
Diêu chưởng quĩ khẽ hừ, sau đó phất ống tay áo mà đi vào bên trong.
…
Bạch Thiên sau khi ra khỏi tiệm thuốc liền hướng khu chợ chạy đi, hắn mua không ít vật dụng hằng ngày, gia vị, còn có một ít quần áo mới,… Sau đó mới tính lên đường trở về.
“Hừ! «Chính Dương môn» càng ngày càng quá đáng rồi! Trắng trợn cướp bóc, hơn nữa còn coi mạng người như cỏ rác!”
“Nói nhỏ thôi! Ngươi không muốn sống nữa sao?”
“Hừ! Cũng sẽ không có tên đệ tử Chính Dương môn nào ở đây!”
“Cho dù như thế nhưng cũng nên cẩn thận một chút!”
“Hừ hừ! Ta cứ nói đấy! Bọn chúng chính là kẻ bôi đen mặt mũi của chính đạo liên minh ta! Không phải chỉ là xuất hiện một tên võ giả Nhị lưu thượng phẩm thôi sao? Mấy vị tiền bối cảnh giới đó trong minh còn không đếm hết! Vậy mà bọn chúng cũng dám lên mặt!”
“….”
Đi ngang qua một tiệm bánh bao, Bạch Thiên nghe thấy một thông tin khá là thú vị. Thế nhưng hắn cũng không quá để trong lòng mà một mạch tiến về phía trước, ra khỏi Sa Kiêu thành.