Cạch cạch!
“Ca! Ngươi về rồi!” Mặc Ly thấy Mặc Cư Nhân thân thể ướt sũng, mệt mỏi liền nhanh chóng tiến lên đỡ lấy.
Bây giờ đã là 2 năm sau vụ hỏa hoạn tại Lục Gia trấn. Ngày đó, Mặc Cư Nhân không hổ là thiếu gia Mặc gia, hắn nhanh chóng đè nén được cảm xúc của chính mình rồi đưa ra quyết định rời đi.
Theo lời của Bạch Thiên nói, vậy tức là vụ hỏa hoạn này đã có kẻ nào đó nhúng tay vào, hơn nữa võ thuật vô cùng cao cường. Mà trong cả Lục Gia trấn này đều chỉ là bình dân, nếu nói có khả năng bị nhắm tới nhất thì hẳn là Mặc phủ. Cho nên, điều cần làm lúc đó chính là rời xa Lục Gia trấn.
Hiện tại 3 người bọn họ định cư tại một ngọn núi cách «Sa Kiêu thành» tầm 7 dặm đường. Tại đây xây một ngôi nhà tranh, ngày ngày đi tìm đồ ăn trong núi, có đôi khi sẽ chạy xuống tiểu thành mua chút vật tư.
Cuộc sống có thể xem như an nhàn một chút, chỉ là, Mặc Cư Nhân sau khi tới đây liền đâm đầu đi luyện võ, hắn không có công pháp bí tịch gì nhưng một vài đường quyền cơ bản cũng coi như biết qua. Ngày đêm không sợ mệt mỏi, hắn điên cuồng nâng cao ngoại công của bản thân, cùng với đó là luyện Ma Ngân thủ đến tiểu thành. Đến nay, hai tay của hắn đã khô quắt lại không khác gì da bọc xương, hơn nữa da tay còn chuyển sang màu bạc và tỏa ra hàn khí kinh người. Nếu không phải do hắn mạnh mẽ áp chế, có lẽ chỉ nhẹ nhàng chạm vào ai đó cũng đủ khiến người ta bị nội thương.
“Ngươi về rồi!” Bạch Thiên từ phía sau nhà đi ra, trên tay còn bưng lấy một chén nước thuốc. Nhìn hai tay của Mặc Cư Nhân một chút, hắn nói: “Đưa hai tay ta xem!”
Cầm lấy hai bàn tay của Mặc Cư Nhân, Bạch Thiên nhíu chặt đôi lông mày lại. Tuy Mặc Cư Nhân đã dùng toàn lực áp chế hàn khí tại đôi bàn tay, nhưng theo việc thủ pháp của hắn tiến bộ, hàn khí cũng ngày càng lớn mạnh, đã không thể áp chế được nữa.
“Tay ngươi…”
Bạch Thiên còn muốn nói gì đó nhưng bị Mặc Cư Nhân ngăn lại. Chính Mặc Cư Nhân cũng biết tình trạng của mình, nếu như là có thể tu luyện nội công thì hắn đã có thể dùng nội lực để kháng lại, ít nhất thì sẽ không bị hàn khí xâm nhập cốt tủy, ngày đêm bị tra tấn.
Mặc Cư Nhân tiến lên phía trước, cầm lấy chén thuốc uống. Sau một hồi lâu, hàn khí trên đôi tay của hắn mới có dấu hiệu giảm đi.
Nhìn thấy ca ca uống xong thuốc, lúc này Mặc Ly cũng thở ra một hơi. Với việc tu luyện điên cuồng kia, tính cách của ca ca nàng ngày càng lạnh lùng ít nói. Cũng chỉ khi uống thuốc do Bạch Thiên sắc thì may ra mới có thể trở lại bình thường.
“Y thuật của Bạch Thiên ngươi ngày càng cao thâm a!” đặt cái chén xuống, Mặc Cư Nhân mỉm cười nhìn Bạch thiên khen ngợi.
2 năm qua cũng không chỉ có mình Mặc Cư Nhân chăm chỉ luyện tập, mà cả Bạch Thiên cũng không ngoại lệ. Chỉ là hắn không hề luyện võ, mà là học y thuật. Xưa kia, cha mẹ hắn chính là hái thuốc trên núi để kiếm sống, cho nên tuy không thể nói vạn loại thảo dược đều biết nhưng trăm loại là vẫn có khả năng. Cộng thêm sự đau đớn của Mặc Cư Nhân khi luyện võ, hắn vẫn là quyết định học chút y thuật giúp Mặc Cư Nhân sắc ít thuốc giảm đau, áp chế hàn khí.
“Vẫn như vậy thôi!” Bạch Thiên đứng một bên lạnh nhạt đáp, sau đó quay người đi vào bếp. Sắp tới nơi, đột nhiên hắn xoay người lại nói: “Ngày mai ta sẽ đi vào thành, ngươi đừng có luyện võ nữa mà hãy ở nhà trông nom tiểu Ly đi!”
“Ngươi muốn xuất sơn? Có cần ta đi theo bảo vệ không?” Mặc Cư Nhân lên tiếng.
Mặc Ly vội vàng nói: “Hai người các huynh đi đi, ta có thể tự lo cho mình được!”
“Không được! Ta có thể tự đi một mình! An nguy của muội phải đặt lên hàng đầu!” Bạch Thiên nghiêm mặt nói.
“Được rồi!” Mặc Ly tỏ ra tủi thân đáp, nhưng trong lòng nàng lại vô cùng ấm áp.
Mặc Cư Nhân ở một bên cũng chỉ có thể bất đắc dĩ, hắn vốn muốn đưa theo Mặc Ly vào thành, dù sao 2 năm nay nàng cũng chưa ra khỏi vùng sơn dã này bao giờ. Thế nhưng lời tới miệng lại không dám nói.
Đừng đùa, nếu nói so sánh quyền cước thì có lẽ hắn so với Bạch Thiên cao hơn rất nhiều, nhưng trước kia có lần hắn chọc giận Bạch Thiên, bị hạ độc cho toàn thân tê dại, mất 1 tuần lễ mới có thể tập tễnh đi lại bình thường được. Nghĩ tới thôi cũng đã rùng mình rồi.