Thiên Hồn

Chương 6 : Đêm đến Hỏa hoạn




“Hình như hơi nóng!?”

Bạch Thiên bị nhiệt độ nóng trong phòng đánh thức. Vừa mới mở mắt ra, một cái xà ngang đột nhiên từ trên trần rơi xuống. Sau lưng Bạch Thiên ướt đẫm mồ hôi lạnh, cũng may là không phải rơi trúng giường của hắn.

Nhìn quanh một chút, Bạch Thiên đột nhiên đứng bật dậy chạy thẳng ra ngoài. Bởi vì lúc mà hắn để ý cái xà ngang kia mới phát hiện cả cái nhà đều đang cháy đến vàng rực.

Ra tới bên ngoài, nhìn lấy căn phòng đang cháy hừng hực, Bạch Thiên liền nhanh chóng quay người chạy đi tìm kiếm những phòng khác, vừa chạy hắn vừa hô lớn. Chỉ là không có một ai đáp lại hắn.

Bạch Thiên chạy tới phòng của Mặc Cư Nhân, một chân đạp văng cửa mà xông vào. Thấy được Mặc Cư Nhân vẫn còn đang ngủ, hắn nhanh chân bước tới, một tay nhấc lên… ‘Chát!’ Một tát đánh cho Mặc Cư Nhân ngã khỏi giường, nhưng hắn vẫn không hề tỉnh lại. Nếu không phải tên này còn có hơi thở, Bạch Thiên cũng nghĩ rằng hắn đã chết.

Vác theo Mặc Cư Nhân, Bạch Thiên lại hướng phòng của Mặc Ly đi tới. Trên đường đi, hắn chỉ thấy nơi nơi đều là lửa, không có lấy một bóng người.

Đi ngang qua biệt viện của Mặc lão gia, một thân hình thấm đẫm máu tươi, đang dựa trên bờ tường xuất hiện trước mặt hắn. Bạch Thiên nhíu mày nhìn lại, đột nhiên hắn vứt Mặc Cư Nhân xuống, hướng về thân hình kia lao tới.

“Phu nhân!”

Thân hình đẫm máu kia nghe thấy tiếng gọi, chậm rãi ngẩng mặt lên nhìn. Khi nhìn ra đó là Bạch Thiên, nước mắt của nàng doanh tròng, giọng nói run run: “Tiểu Thiên…! Tốt quá…rồi!”

“Phu nhân! Người đây là có chuyện gì? Để ta đưa người đi tìm đại phu!” Bạch Thiên vội vàng chạy tới bên cạnh, tâm tình của hắn cuống cuồng hết cả lên.

Bạch Thiên hai tay run run muốn nâng Lý Uyển dậy, thế nhưng bị nàng ta ngăn lại. Nàng lấy cái túi gấm bên hông, hai tay run rẩy đưa cho Bạch Thiên, giọng nói đứt quãng: “Tiểu Thiên! Mau…mang theo…tiểu Nhân…tiểu Ly…đi mau…!”

“Phu nhân! Còn người! Ta không thể để người ở đây được!” nói ra những lời này, nước mắt của hắn không tự chủ được mà tuôn ra.

Lý Uyển tuy là chủ của hắn, nhưng nàng chưa bao giờ coi hắn là đầy tớ, nàng mang cho hắn cảm giác được mẫu thân chăm lom, lo lắng. Mang cho hắn những tình cảm mà đã lâu hắn chưa được cảm nhận.

“Nghe lời! Ta…đã không…thể cứu được!” Lý Uyển cố gắng hết sức để nói ra, có đôi khi nàng còn hộc ra vài ngụm máu tươi: “Mau đưa… Nhân nhi …Ly nhi …rời đi!”

“Phu nhân!” Bạch Thiên lại càng cuống lên

“Làm…ơn!” giọng nói của Lý Uyển ngày càng nặng lề, nàng mỉm cười nói ra lời cuối cùng, sau đó hoàn toàn không còn hơi thở.

Bạch Thiên nước mắt dàn dụa đứng dậy, mau chóng vác theo Mặc Cư Nhân tìm đến Mạc Ly. Hắn cố hết sức mang theo hai người rời đi Mặc phủ, từ con hẻm cũ chạy ra ngoài cổng thành, sau đó một đường hướng lên sơn đạo gần đó mà đi.

Đứng tại trên núi cao, Bạch Thiên đã hoàn toàn thở không ra hơi nữa. Từ chỗ hắn nhìn xuống, chỉ thấy cả Lục Gia trấn đều ngập trong biển lửa. Nụ cười xuất hiện trên khóe môi của hắn, nhưng nước mắt lại không ngừng rơi.

Hắn đây là làm sao? Haha! Một phế vật, hoàn toàn là một phế vật. Hắn không giúp được bất chứ chuyện gì, hắn chỉ có thể chạy trốn mà thôi. Haha! Hahaha!

“Uy uy! Sao má phải của ta lại đau rát như thế này?” Lúc này, Mặc Cư Nhân mới tỉnh lại, hắn ôm lấy một bên má sưng phồng hô hào.

“Ca ca?” mà ở một bên khác, Mặc Ly cũng dần tỉnh lại. Nghe thấy tiếng của ca ca, nàng liền nghi hoặc khẽ gọi.

Mặc Cư Nhân nghe thấy liền nhìn sang sau đó sửng sốt: “tiểu Ly?”

2 huynh muội nhìn nhau một hồi, sau đó mới phát hiện ra có điều không đúng. Thấy Bạch Thiên đang đứng ngây ngốc ở đằng xa, Mặc Cư Nhân liền vội vàng đứng lên hỏi: “Bạch Thiên, chuyện…”

Nhưng lời còn chưa ra hết, hắn liền thấy Bạch Thiên hơi xoay người nhìn lại với nụ cười trên môi, trong khi nước mắt chảy ròng. Hơn thế nữa, ngay khi Bạch Thiên xoay người hắn liền nhìn thấy khung cảnh ở phía sau. Một khung cảnh rực lửa.

Mặc Cư Nhân nhíu mày, sau đó nhanh chóng lao tới phía trước nhìn xuống. Phía dưới kia, chính là Lục Gia trấn. Túm lấy cổ áo của Bạch Thiên, Mặc Cư Nhân quát lớn: “Đây là có chuyện gì!?”

Bạch Thiên nhìn nhìn Mặc Cư Nhân, sau đó lại nhìn xuống Lục Gia trấn, sau một lát hắn mới mở miệng nói: “Đều đã chết!”

Mặc Cư Nhân mở to hai mắt, lại nhìn xuống phía dưới. Mặc Ly sau khi nghe xong cũng bịt kín miệng mình, khóc nã trã.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.