“… Giá khởi điểm: 1 vạn lượng!”
Cả phòng đều tĩnh lặng!
Thủ pháp! Trong giang hồ cũng không thiếu người sử dụng, nhưng đại đa số đều không ai muốn luyện. Có vũ khí thì ngươi cần quái gì thủ pháp? Dù không có vũ khí thì ngươi vẫn còn công phu quyền cước, nội lực,…!
Tuy đôi khi vẫn có những cao thủ tuyệt thế luyện thủ pháp đến đỉnh cao, hơn nữa còn có thể kết hợp với những võ kỹ khác để nâng cao uy lực. Nhưng đó chỉ là số ít, đa số vẫn là thua dưới binh đao.
Hơn nữa, luyện loại thủ pháp này còn sinh ra thay đổi song thủ, ai rảnh lại đi luyện loại công pháp này?
Chính vì vậy cũng chẳng có người nào thèm muốn cái cuốn công pháp này.
Thấy không ai ra giá, Hoàng Minh ở trên bục có hơi xấu hổ. Dù sao hắn cũng có hơi tâng bốc cái bộ công pháp này lên, hiện tại lại không có ai thèm ra giá, quả thực chỉ muốn kiếm một cái lỗ mà chui vào.
“1 vạn lượng!”
Đột nhiên, có một âm thanh vang lên khiến cho mọi người đều nhìn lại. Người hô giá chính là một vị thiếu niên, dung mạo cũng khá anh tuấn, mặc quần áo lụa là, vừa nhìn liền biết con nhà phú gia.
“Nhân nhi! Đây không phải đồ tốt gì đâu!” Lý Uyển thấy Mặc Cư Nhân đột nhiên báo giá liền hơi nhíu mày, quay sang nói.
Mặc Cư Nhân cười hì hì đáp: “Mẫu thân yên tâm, hài nhi chỉ lấy về xem xem chút thôi!”
Tuy Mặc Cư Nhân đã nói như vậy, nhưng Lý Uyển vẫn có chút không yên tâm. Nàng quay qua hỏi ý lão chồng, chỉ thấy Mặc Phong khẽ gật đầu, nàng liền thở dài không nói nữa.
Mặc thiếu gia thấy mẫu thân không còn phản đối liền vui mừng khôn siết. Rất nhanh, cuốn thủ pháp giá 1 vạn lượng này đã đến tay.
Sau đó cũng chỉ còn có vài món linh tinh, đám người Bạch Thiên cũng không muốn ở lại đây lâu liền đứng dậy rời đi.
Ra khỏi Bách Bảo lâu, 3 người Bạch Thiên được thả cho đi chơi thỏa thích. Mặc Ly liền kéo theo Bạch Thiên đi dạo hết cả Lục Uyên thành này, trong khi đó Mặc Cư Nhân thì cười không khép miệng lại được.
Chạy nhảy cả một buổi chiều, tối đến cả 3 mới trở lại nhà trọ do Mặc lão gia thuê. Ăn uống no say một trận liền ai về phòng người ấy.
Sáng sớm hôm sau, cả đoàn người liền lên đường trở lại Lục Gia trấn.
“Ồ! Thiếu gia hôm nay vẫn còn rất vui vẻ!” Ninh phu xe thấy Mặc Cư Nhân vẫn còn cười liền hơi thắc mắc.
Mặc Cư Nhân hai mắt sáng lên, lấy cuốn thủ pháp trong vạt áo ra khoe khoang. Lão phu xe lật vài tờ ra xem sau đó đóng lại nói: “Quả là tuyệt phẩm võ học!”
“Đúng vậy! Ta cũng nghĩ vậy!” nụ cười trên mặt của Mặc Cư Nhân lại càng tươi hơn.
Kể ra lão cũng có biết cái gì đâu!?
…
“Đinh sư! Ta về rồi”
Về đến Mặc phủ, Bạch Thiên liền rúc luôn vào trong bếp. Cả 3 năm gắn bó với cái bếp, mới có 1 ngày không động đến liền có chút ngứa ngáy.
Đinh trù sư ở bên trong nghe thấy liền đi ra ngoài xem, trên tay còn mang theo cây đao thái rau, bộ dáng cứ như chuẩn bị làm thịt ai vậy.
Nhìn thấy Bạch Thiên cùng với Mặc Ly đang tiến tới nhà bếp, Đinh trù sư liền hỏi: “Thiếu gia đâu?”
“Hắn rúc vào trong phòng rồi!” Bạch Thiên dùng ngón tay cái chỉ chỉ phía sau, lắc đầu nói.
Đinh trù sư nghe vậy có hơi kinh ngạc, cái tên tiểu thiếu gia này tính tình ra sao hắn vô cùng hiểu rõ, nếu không có gì hứng thú liền không thể ngồi một chỗ được: “Hắn thu hoạch được gì sao?”
“Ca hắn mua được một quyển thủ pháp bí thuật! Chắc là đang múa máy lung tung trong phòng!” Mặc Ly ở một bên, khoanh tay lại có hơi gật gù nói.
“Công pháp? Bí thuật?” Đinh trù sư nhíu mũi hừ hừ nói: “Đao công của ta hắn không chịu học, lại đi học mấy thứ linh tinh!”
“Hì hì! Ca ca chỉ được cái ăn, hắn sẽ không động thủ đâu! Nào có được như Bạch đại ca!” Mặc Ly ôm lấy cánh tay phải của Bạch Thiên mà cười hì hì.
Bạch Thiên cùng Đinh trù sư đều nhìn về phía nàng, ánh mắt lộ rõ: ‘Ngươi cũng có làm được gì đâu?’
“Các ngươi nhìn cái gì a?” cảm thấy 2 người dùng ánh mắt kỳ quái nhìn mình, Mặc Ly nghi hoặc hỏi.
Bạch Thiên cùng Đinh trù sư nhanh chóng quay mặt đi chỗ khác, bởi vì Mặc Ly khi ngây ngốc thường hay rất dễ thương, khó lòng mà kháng cự: “Không có gì!”
“Vậy Bạch đại ca mau mau đi làm bánh ngọt cho ta đi!” Mặc Ly không hiểu chuyện gì liền bĩu môi, dùng hai tay đẩy phía sau lưng Bạch Thiên.
“Được! Được!” Bạch Thiên cười cười hướng phòng bếp mà đi