“Ồ! Mặc huynh cũng tới tham gia sao?”
Một vị trung niên mặc lam bào, không biết từ đâu nhảy ra, đột nhiên lên tiếng.
Nghe thấy nói mình, Mặc Phong chậm rãi quay đầu mỉm cười: “Phục huynh! Đã lâu không thấy!”
Người cất tiếng chào khi đầu chính là gia chủ Phục gia, «Phục Tạ». Đây chính là gia tộc lớn nhất tại «Vọng Uyên thành», nằm gần kề Lục Uyên thành. Nghe nói là lấy kinh thương để vươn lên, cho tới nay cũng mới chỉ có 20 năm mà thôi.
“Haha! Mấy năm nay bận bịu, Phục mỗ vẫn chưa qua thăm được, mong Mặc huynh bỏ qua cho!” Phục Tạ cười cười chắp tay nói.
Mặc Phong khẽ lắc đầu, xua tay đáp: “Không có gì! Mỗi nhà đều có mỗi nhà việc, không thể dứt ra được cũng là điều bình thường!”
“Đa tạ Mặc huynh hiểu cho!” Phục Tạ vẫn là chắp tay một lần nữa rồi mới hỏi: “Thật hiếm khi thấy Mặc huynh có hứng thú với mấy loại đấu giá như vậy a!?”
“Haha! Hôm nay chỉ là mang tiểu nhi đi mở rộng tầm mắt thôi!” Mặc Phong chỉ chỉ đám người Bạch thiên cười đáp, sau đó lại chỉ ghế gần đó nói: “Nếu Phục huynh không ngại, xin mời ngồi đây!”
“Thật có lỗi, hôm nay tại hạ đến chung với người quen! Để hôm khác tại hạ sẽ tới tạ tội!” Phục Tạ chỉ nhóm người bên cánh phải nói.
Mặc Phong nhìn qua một chút, sau đó khẽ mỉm cười đáp: “Nếu đã như vậy, Mặc mỗ cũng không có miễn cưỡng!”
Sau khi nhìn Phục gia chủ rời qua bên kia, Mặc Phong lại thu hồi ánh mắt. Lúc này đây, cả hội trường này đều đã kín người, cũng chính là lúc hội đấu giá bắt đầu.
Từ phía sau khán đài đi ra một vị trung niên nam tử, trông vô cùng ưu nhã. Đứng tại trung tâm bục cao, vị trung niên này hơi hắng giọng một chút rồi mới bắt đầu giới thiệu:
“Tại hạ Hoàng Minh, hôm nay thay mặt Bách Bảo lâu chủ trì đấu giá hội này, mong chư vị không ghét bỏ!
Tại hạ cũng sẽ không vòng vo nữa, vẫn quy củ cũ. Ai ra giá cao hơn, đồ thuộc về người đó!”
Mặc Cư Nhân nhìn thấy vị trung niên này chỉ khẽ động miệng, vậy mà thanh âm có thể lan truyền cả hội trường, hắn liền trở lên hào hứng. Hắn biết đây chính là có được gọi là «Nội Lực» trong giới võ học. Bản thân hắn cũng như bao vị thiếu niên khác, đều mơ được trở thành một vị hiệp khách giang hồ, công lực cao thâm khó dò. Nay được thấy tận mắt cao thủ, khiến cho nhiệt huyết trong lòng hắn đều sục sôi. Mà không chỉ có hắn, Mặc Ly cũng trở lên hiếu kỳ vô cùng.
Có lẽ chỉ riêng Bạch Thiên là không có phản ứng gì quá kinh ngạc. Hắn cũng biết sự tồn tại của võ đạo giang hồ, nhưng chỉ là cái tính hay làm lụng của hắn cũng khiến hắn không quá đam mê vào mấy cái ảo tưởng này. Dù sao, tiền mà hiệp khách vung ra cũng là do đi kiếm mà, chả bằng an nhàn kiếm tiền như hắn.
“Để mở màn, Bách Bảo lâu xin ra mắt chư vị một thanh bảo kiếm!
Kiếm này thần kỳ vô cùng, thân kiếm nhẹ nhàng, dẻo dai, muốn cứng liền cứng, nguyên liệu rèn ra nó cũng vô cùng trân quí. Hơn nữa, kiếm này sắc bén vô cùng, chặt sắc như chém bùn.”
Vừa giới thiệu, vị trung niên tên Hoàng Minh tại trên sân khấu vừa ra hiệu cho người ở phía sau. Ngay sau đó có người mang ra một cây gậy sắt, khẽ để xuống liền khiến cho sân khấu có hơi ‘cọt kẹt’ kêu vang.
Dứt lời, Hoàng Minh rút thanh kiếm ra khỏi vỏ, thử múa vài đường sau đó nhanh chóng chém vào gậy sắt kia. Chỉ nghe ‘Kịch!’, sắc bén đến mức không gây ra âm thanh, chỉ có mỗi phần bị chém đứt rơi vào sàn nên mới phát ra thanh âm.
Nhìn thấy cảnh này, người trong phòng đấu giá đều trố mắt. Không ít kiếm hiệp tại đây bắt đầu có chút rục rịch. Dù sao bảo kiếm như thế, chỉ có ngộ chứ không thể cầu.
“Thanh kiếm này gọi «Âm Ly», giá khởi điểm 10 vạn lượng bạc!”
10 vạn lượng bạc cũng không phải là ít, do đó khi giá vừa mới ra đã khiến cho không ít người phải thở dài. Thế nhưng cũng có không ít thanh âm ra giá liên tục, không bao lâu giá liền bị độn lên tới 200 vạn lượng bạc.
Để cho dễ hiểu, ‘1 lượng bạc’ = 10000 đồng, thấp hơn một chút là ‘1 quan tiền’ = 1000 đồng. Mà lương tháng của Bạch Thiên cũng chỉ có 1 quan tiền mà thôi, chớ nói gì đến đấu giá hội toàn tính theo vạn lượng như thế này.
Không bao lâu về sau, thanh bảo kiếm này bị một vị phú hào mua đi với giá 264 vạn lượng bạc.
Người trong phòng đấu giá này đại đa số đều là hiệp khách giang hồ, nhưng những người có tiền thực sự thì lại là những địa chủ, gia tộc quyền quý. Cho nên chuyện này cũng không có gì không bình thường.
Chỉ là, Bạch Thiên bị đả kích vô cùng. Hắn xòe bàn tay ra tính toán, 1 tháng hắn có 1000 đồng, 10 tháng là 1 lượng bạc,… vậy thì bao giờ hắn mới đủ tiền mua một miếng của thanh kiếm này??
"Kế tiếp tại hạ xin giới thiệu một cây nhân sâm trăm năm..." Hoàng Minh tiếp tục giới thiệu.
Kế tiếp vài món cũng không có gì đặc sắc, chẳng hạn như bình hoa, đồ gốm cổ, một số món bảo vật trấn phong thủy,… nhưng giá thấp nhất trong số chúng cũng đã đạt 20 vạn lượng. Lần này không những để Bạch Thiên mở mang tầm mắt mà còn khiến mắt sắp rớt ra đến nơi rồi.
“Món kế tiếp, tuy không nói là quá quý giá gì nhưng theo Hoàng mỗ thấy, đối với chư vị hiệp khách đang có mặt tại đây có lẽ sẽ là thêm một loại thủ đoạn mới!” Hoàng Minh hắng giọng hô, sau đó có 1 tì nữ bưng một khay gỗ, còn phủ một tấm lụa đỏ phía trên ra.
“Tam giai thượng phẩm, «Ma Ngân Thủ»!
Đây là một môn thủ pháp vô cùng huyền diệu. Luyện nó tới tiểu thành liền tay không giết người, tay không bắt kiếm. Luyện tới đại thành liền không kém với «Thiết Thủ» là bao, có thể tay không chặt binh đao!
Ngoại trừ việc bàn tay sẽ có chút kỳ dị sau khi luyện thì cũng không có chuyện gì bất lợi.
Giá khởi điểm: 1 vạn lượng!”