“A! Bạch đại ca! Huynh cũng đi sao?”
Một tiểu cô nương xinh xắn tầm 14 – 15 tuổi nhìn thấy Bạch Thiên xách theo túi đồ đi ra liền nở một nụ cười đáng yêu trên mặt mà chạy tới.
“Ừm! Lần này ta cũng được cho đi!” Bạch Thiên mỉm cười gật đầu.
“Tốt quá rồi!” vị tiểu cô nương kia vui vẻ nắm tay hắn dắt đi.
Mà Mặc Cư Nhân ở phía sau nhìn thấy vậy chỉ có thể cắn cắn khăn tay, nước mắt tràn trề: “Đó là muội muội của ta mà!”
Đúng vậy, vị tiểu cô nương này chính là vị tiểu thư của Mặc gia, tên Mặc Ly. 3 năm trước, khi mà Bạch Thiên mới tiến vào Mặc gia nàng ta còn có hơi e dè, nhưng sau khi bị những món đồ ngọn kỳ quái của hắn mê hoặc thì ngay cả ca ca của nàng là Mặc Cư Nhân cũng không nhận. Đây cũng là một cái nguyên nhân để Mặc Cư Nhân ghim hắn.
Đi đến trước mặt 2 vị trung niên, Bạch Thiên hơi khom người thi lễ: “Lão gia! Phu nhân!”
Hai vị trước mặt này chính là Mặc gia chủ «Mặc Phong», cùng với phu nhân của lão «Lý Uyển». Vị lão gia này luôn luôn ít nói, nghiêm khắc, nhưng đối với Bạch Thiên lão luôn âm thầm chiếu cố. Mà vị phu nhân này lại không giống với lão, nàng ta lại quang minh chính đại chiếu cố hắn ngay từ khi hắn mới bước vào Mặc phủ này.
“Ừm!” Mặc Phong đối với Bạch Thiên khẽ gật đầu một chút.
Vị phu nhân bên cạnh lại lấy tay che miệng cười nói: “tiểu Thiên ngày càng soái a! Nhìn rất hợp với tiểu Ly nhà ta a!”
“Mẹ!” Mặc Ly nghe vậy liền đỏ bừng khuôn mặt, vội vàng buông tay Bạch Thiên ra, có hơi tức giận mà dậm chân.
Lúc này đây, Mặc Cư Nhân thò cái bộ mặt như đưa đám lại gần bên mặt Bạch Thiên: “Đừng có mơ!”
“Ha ha ha!”
Nhìn thấy Mặc Cư Nhân như vậy, mọi người đều cười rộn lên, ngay cả vị lão gia ít nói ít cười kia cũng có hơi mỉm.
…
Nơi đây là một tiểu quốc gia gọi là «Yên Vũ quốc». Tiểu quốc này có diện tích lãnh thổ cũng được xem là khá rộng lớn, nếu không so với đám cường quốc xung quanh, điển hình như «Nguyên Vũ quốc»
Bên trong tiểu quốc chia làm 7 châu. Lần lượt là: «Yến châu»; «Vũ châu»; «Độn Lung châu»; «Phong Linh châu»; «Kính Hoa châu»; «Lam Lư châu»; «Bích Du châu». Trong đó, Yến châu chính là kinh đô của của Yến Vũ quốc, nơi đó có Yến Vương trị vì. Vũ châu là đất phong hầu do Yến Vương ban cho đệ đệ Vũ Vương. Những châu khác đều có những người trong hoàng tộc đảm nhiệm trị vì.
Mà nơi Bạch Thiên đang sống chỉ là một tiểu trấn nhỏ trong Bích Du châu, nó gọi là «Lục Gia trấn». Gọi là Lục Gia là bởi vì nơi đây ban đầu chỉ là một thôn nhỏ có 6 gia đình, về sau có người di chuyển đến nơi đây mới lấy cái tên kỳ quái như vậy.
Và hôm nay, đám người Bạch Thiên muốn đi tới tòa thành gần nhất, «Lục Uyên thành». «Bách Bảo lâu» tại đó có tổ chức một buổi đấu giá, nghe nói có không ít bảo vật sẽ xuất hiện. Bởi vì thiệp mời phát tới tận nhà, Mặc Phong liền dẫn theo vợ con cùng Bạch Thiên đi mở mang kiến thức.
Ngồi trong xe ngựa, nhìn quang cảnh bên ngoài cửa sổ, trong lòng Bạch Thiên có chút hào hứng. Đây có lẽ chính là lần đầu tiên hắn rời khỏi phạm vi của Lục Gia trấn trong suốt 20 năm cuộc đời.
…
«Lục Uyên thành»
“Oa! Thật là nhiều người! Hoàn toàn khác với Lục Gia trấn của chúng ta, đúng không Bạch đại ca!” Mặc Ly nha đầu thò cổ ra ngoài nhìn ngó, lâu lâu còn kéo kéo tay áo của Bạch Thiên mà hỏi.
“Ừm! Một trời một vực!” Bạch Thiên cũng nhìn ra bên ngoài, gật đầu đáp.
Ở bên ngoài xe ngựa là một quan cảnh hoàn toàn khác, người qua kẻ lại không ngớt, hai bên đường đều là hàng quán, rất là nhộn nhịp.
Không bao lâu sau, xe ngựa dừng lại trước một tòa lầu các cao ráo, sang trọng. Bên ngoài còn đặt 2 con sư tử đá, miệng ngậm thạch châu tròn chịa, chỉ nhìn thôi cũng khiến Bạch Thiên tò mò muốn tiến lên sờ. Phía trên đại môn còn treo lấy một cái biển lớn ghi: «Bách Bảo lâu».
Vừa bước xuống xe ngựa, có một tên hộ vệ liền tiến lên chào hỏi: “Tại hạ là hộ vệ của Bách Bảo lâu, xin phép ngài cho xem thiệp mời!”
Mặc Phong lấy trong tay áo ra một tấm thiệp màu vàng, bên trên có hoa văn giống như được làm từ vàng ròng, ở chính giữa còn có 2 chữ Bách Bảo.
Nhìn thấy tấm thiệp, tên hộ vệ kia liền nhường ra một lối đi, sau đó có một vị thị nữ tiến lên dẫn đám người Bạch Thiên vào trong.
Bên trong này so với bên ngoài lại càng sang trọng, chỉ là cột nhà thôi đã là gỗ thượng hạng, vàng ròng dùng để làm hoa văn trang trí, dầu thơm được dùng để đốt cũng là cũng là loại hàng cao cấp,…
Sau khi đi qua mấy dãy hành lang, tiến vào một hội trường rộng lớn.
“Oa! Bạch đại ca, nơi này thật rộng lớn!” Mặc Ly kéo kéo ống tay áo của Bạch Thiên mà chỉ chỏ: “Còn chỗ này nữa….”
Bạch Thiên chỉ đành cười khổ, bất đắc dĩ đi theo phía sau tiểu cô nương. Mà đám người Mặc lão gia cũng chậm rãi bước theo.
Theo như quan sát, nơi này ít nhất cũng phải có 500 ghế ngồi được sắp xếp giống như bậc thang, hướng về phía dưới mà đi, ở dưới cùng chính là một sân khấu. Trong số 500 ghế kia, hơn một nửa đều đã có người ngồi.
Vừa mới an tọa xuống, ba người Bạch Thiên, Mặc Cư Nhân, Mặc Ly đang không ngừng líu díu. Mà phu nhân cùng lão gia lại đang dùng đôi mắt hòa ái nhìn cả ba. Đột nhiên có một thanh âm từ phía sau vang lên:
“Ồ! Mặc huynh cũng tới tham gia sao?”