Thiên Hồn

Chương 15 : Kinh ngạc.




“Thật không ngờ «Khu độc đan» mà sư huynh dùng 5 năm luyện chế lại bị lãng phí như vậy!”

Sau khi Dương môn chủ rời đi, cốc chủ Độc Yêu cốc mới mở miệng cảm thán.

“Trong lòng có chút tiếc, thế nhưng cũng đáng!” Vừa nói, sư huynh kia vừa tiến lại gần 3 bồn máu đen, tanh hôi nồng nặc.

“Sư huynh tính làm gì với chúng?”

“Mang về nghiên cứu một chút! Hơn nữa còn có chút hỉ sự!”

“Hỉ sự!?”

“Kinh mạch của tên tiểu tử kia ta đã kiểm tra qua, là mới được mở rộng gần đây, hơn nữa là là rộng gấp 10 lần người bình thường và càng thêm vững chắc!”

“Ý sư huynh là trong máu này…”

“Hắc! Sư đệ mau gọi các sư đệ sư muội khác trở về! Còn gọi luôn mấy lão bất tử kia nữa!”

“Vậy ta đi ngay!”

Nghị sự điện của Độc Yêu cốc.

“Vân Phong ngươi lại giở trò gì đây?”

Một lão giả đã quá 80, thân hình lùn lùn, đầu tóc trắng xóa chỉ tay về phía vị sư huynh của cốc chủ đang cười hì hì kia hô lớn.

“Đúng a! Đây là lần thứ 34 trong năm nay rồi, ngươi có tính để cho mấy lão già bọn ta sống nữa không?” Một lão nhân khác, hai mắt đang nhắm lại, da dẻ nhăn nheo,… khiến cho người ta cảm thấy sinh cơ tàn lụi, đột nhiên lên tiếng.

Vị sư huynh tên Vân Phong này vẫn giữ bộ dáng cười hì hì nói với lão giả vừa nói: “Văn sư bá! Không phải là ta đã cho ngươi dùng trường sinh dược rồi sao?”

“Ta nhổ! Ngươi hại ta bị rượt 3 ngày 3 đêm, khiến ta muốn định cư luôn tại trong nhà xí đấy!” lão ta vừa nói, hai tay còn không tự chủ đưa về đằng sau ôm mông.

“Hắc! Lần này sẽ khác mà!” hai mắt Vân Phong sư huynh sáng lên, nụ cười càng thêm hòa ái nói ra. Lời vừa nói ra liền khiến lão giả kia sởn hết cả da gà.

Một lão nhân khác khẽ ho vào tiếng rồi nói: “Mấy người trẻ các ngươi đã có thể tự lo được rồi! Đừng làm phiền lão phu an nhàn nghỉ dưỡng nữa!”

“Ấy ấy! Lần này thực sự là bảo bối đó!” Vân Phong liền vội vã giải thích.

“Ai nói ta cũng tin, chỉ trừ ngươi!” lão giả lùn kia quát lớn.

Nhưng dường như không ai đứng về phe hắn, thậm chí cốc chủ Độc Yêu cốc cũng lên tiếng: “Đúng là bảo bối đó sư bá!”

Nghe vậy, lão giả lùn liền quay mặt sang nhìn cốc chủ: “Vân Lôi? Cả ngươi cũng thế sao?”

“Hoàng sư đệ! Chẳng phải ngươi nói đều sẽ tin ngoại trừ Vân Phong sao? Vừa mới nói ra đã muốn quên?”

Đột nhiên có tiếng người nhắc nhở. Nghe vậy, vị Hoàng lão giả liền tỏ ra uất ức ngồi xuống.

“Xí! Cùng lắm thì ta ngồi lại đây xem xem một chút!”

Nguyên cả cái nghị sự điện liền bị làm cho náo động, không ít vị trưởng lão đều mỉm cười nhìn lấy mà không nói gì.

Một lúc sau, mấy tên đệ tử của Độc Yêu cốc mang theo 3 cái bồn máu vào trong đại điện. Mùi tanh hôi từ trong toát ra khiến cho cả đại điện đều bốc mùi nồng nặc, thậm chí nếu mấy tên canh cửa có tu vi thấp ngoài kia không cố hết sức vận công chống lại liền có thể trúng độc mà lăn ra đó.

“Là «Ma La độc»!”

“Không phải! Ta ngửi thấy «Tị Dược độc»!”

“Ta lại nhận ra là có «Vạn Nghĩ phệ nhục»!”

“…”

Đại điện lại bắt đầu ồn ào hẳn lên, tất cả đều nhao nhao thảo luận về chất độc bên trong bồn máu. Ban đầu bọn họ đều suy nghĩ đó chỉ là một loại độc, nhưng sau đó nhanh chóng thay đổi, hướng đến loại độc hỗn hợp. Ấy vậy mà lại có thể suy ra được là có 30 loại độc dược bên trong.

“Còn có 10 loại độc dược chưa tìm ra được, Vân Phong ngươi nói xem là lại đang chơi trò gì?” Sau một lát, một vị lão nhân lên tiếng hỏi, ánh mắt còn nhìn về phía Vân Phong.

Nụ cười trên mặt Vân Phong càng tươi đáp: “30 loại thì đúng là có, nhưng không phải tất cả đều là độc!”

“Không phải?” Nghe được như vậy, tất cả đều hơi nghi hoặc.

“Các vị sư thúc bá không biết, trong đây có một loại dược vật giúp mở rộng kinh mạch, hơn nữa là gấp 10 lần bình thường!” Vân Lôi cốc chủ mở miệng giải thích.

“10 lần?” lần này thì không còn kinh ngạc nữa rồi, mà là chấn động.

Cũng đừng nghĩ 10 lần là ít, kinh mạch của mỗi người sinh ra đều cố định, có người sinh ra đã tắc nghẽn, có người mới sinh đã thông suốt. Hơn nữa, đối với người luyện võ mà nói, kinh mạch càng rộng, càng vững chắc thì tốc độ tu luyện và nội lực càng nhanh, càng mạnh.

Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người trong đại điện, Vân Phong vô cùng vui vẻ giải thích thêm: “Ta đã kiểm tra kỹ, không hề có năng lượng kỳ dị nào từ mấy thứ như tiên thảo, dị quả. Cho nên có thể khẳng định là do đan dược gây lên!”

Lão nhân lớn tuổi nhất ánh mắt lóe lên hỏi: “Ồ! Biết phối phương chứ?”

“Chưa thể tìm ra! Nhưng có tung tích của kẻ làm ra!” Vân Phong lắc lắc đầu đáp.

Hơi trầm ngâm một chút, lão nhân lại nhìn xuống 3 bồn máu mà nói:

“Tốt! Phái người đi tìm về đây đi! Còn số máu này, xem ra ngươi gọi tất cả ra là vì muốn suy ngược ra phối phương rồi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.