«Độc Yêu cốc».
Nghe tên thôi có lẽ ai ai cũng sẽ hiểu sai ý nghĩa của cái tên này. Độc Yêu không phải là độc của yêu thú, yêu ma hay yêu tinh gì. Mà đó là nơi tụ họp của những tên biến thái yêu thích độc dược, độc vật.
Độc Yêu cốc chính là nằm tại «Hoàng Linh sơn mạch», phía bắc của Nguyên Vũ quốc. Lấy việc nuôi độc trùng, chế độc, dùng độc mà nổi tiếng thiên hạ, nếu không muốn chết bất đắc kỳ tử thì không nên chọc vào. Ngoài việc dùng độc ra, Độc Yêu cốc còn có thể cứu người, miễn là ngươi có thể bỏ ra thứ gì đó khiến cho bọn hắn hài lòng.
Trong một vườn dược thảo tại Độc Yêu cốc.
“Thật hiếm khi thấy sư đệ đến đây tìm ta a!”
Một vị trung niên, bộ dáng nho sinh đang chậm rãi pha trà. Trong lúc đó còn tranh thủ nói chuyện với người đối diện.
Người đối diện kia cũng nho nhã, phong độ không kém gì. Bị hỏi như vậy liền khẽ cười đáp: “Haha! Sư huynh suốt ngày chỉ lo ở trong đây, chuyện ngoài kia đều tới tay sư đệ. Như vậy thì làm sao có thời gian đến thăm huynh chứ!?”
Đặt ấm trà xuống, vị nho sinh kia ngẩng mặt lên hừ mũi chỉ trích: “Hừ hừ! Ai mượn năm đó ngươi cứ giành làm cốc chủ!”
“Nếu như ta biết sẽ ra thành thế này thì năm đó ta cũng sẽ trốn theo sư huynh!” người đối diện liền thở dài cảm thán.
Rót ra 2 ly trà, trung niên nho sinh mỉm cười mời: “Nào! Thưởng thức thử trà ta mới làm xem sao!”
Nâng ly trà lên, hơi ngửi hương trà, sau đó mới bắt đầu chậm rãi nhấm nháp. Sau một lúc, người đối diện mới đặt ly trà không xuống khen:
“Ừm! Trà ngon!”
Tiếp tục rót trà, trung niên nho sinh liền mỉm cười trêu chọc:
“Vậy hôm nay có chuyện gì đả động đến cả cốc chủ, phải bỏ dở công việc đến đây tìm ta thế?”
Khẽ lắc đầu cười khổ, người đối diện kia liền lấy ra một chiếc hộp gỗ nhỏ để lên bàn: “Haha! Chỉ là muốn tặng sư huynh một món quà!”
“Quà? Ở cái nơi đâu đâu cũng là độc này, sư đệ không hạ độc ta đã là may mắn rồi!” trung niên nho sinh bĩu môi.
Thế nhưng người đối diện lại không có để ý, chỉ khẽ đẩy, chiếc hộp đã tới trước mặt trung niên nho sinh. Nhìn lấy chiếc hộp, nho sinh liền nghi hoặc: “Đây là?”
“Là quà cho sư huynh!” người sư đệ này liền mỉm cười gật đầu.
“Hừm! Quả nhiên là độc!” Mở hộp gỗ ra, vị sư huynh liền khẽ ngửi, sau đó hơi càu nhàu. Chỉ là có chút bất ngờ: “Ồ! Đây là độc mà sư đệ mới điều chế sao?”
Người sư đệ chậm rãi lắc đầu: “Nào có! Đây là thù lao của một vụ giao dịch!”
“Có kẻ mang độc ra để giao dịch với chúng ta sao?”
Nghe thấy là có kẻ mang thứ này ra để giao dịch, người sư huynh liền muốn bật cười, thế nhưng nhìn thấy biểu cảm ngưng trọng của sư đệ mình, hắn liền nghiêm túc hơn một chút: “Thật hiếm thấy!”
“Sư huynh thử xem có thể biết được phối phương của nó không?”
“Ngay cả sư đệ cũng không tìm ra phối phương được sao?” vị sư huynh này lại một lần nữa kinh ngạc, sau đó nghiêm túc đánh giá độc trong hộp: “Vậy để ta thử xem sao!”
“«Quỳnh diệp thảo» 1 cây, «Cô tình thảo» 2 cây, «Khô lâu chu» 1 con, độc của «Hắc giáp mãng» 4 giọt, «Ngũ sắc nấm» 2 cây,…”
Sau khi kể hết tất cả những loại nguyên liệu có trong chất độc, vị sư huynh mỉm cười chọc: “Cũng chỉ có vậy! Sư đệ, ngươi càng ngày càng xuống dốc rồi!”
“Haha! Sư huynh thử điều chế xem sao!” Nói xong, hắn liền mang một túi đồ sau lưng ra rồi đổ xuống bàn.
"Quác!" Vị sư huynh kia vội vã bê bộ ấm trà ra chỗ khác. Nhìn thấy đống dược liệu này liền nhíu mày: “Ngươi có chuẩn bị?”
…
“Quái! Tại sao lại không thể điều chế ra được?”
“Có thể là do thứ tự cho vào!”
“Không phải! chẳng lẽ không phải trộn đều?”
“Có thể là dùng độc rắn làm chất dung hòa!”
“Cũng không phải!”
“Hay là do số năm của thảo dược?”
“Không đúng, tất cả đều dưới 5 năm!”
…
Không biết đã trải qua bao nhiêu lần thử nghiệm, người sư huynh kia đầu tóc cũng đã rối bù xù, miệng thì không ngừng lẩm bẩm đủ thứ. Nhưng sau khi nhìn thấy sư đệ của mình vẫn đang mỉm cười trông chờ liền chợt hiểu nói: “Sư đệ! Ngươi đây là đang chơi ta?”
“Tiểu đệ không dám!” người sư đệ liền khẽ mỉm cười lắc đầu: "Thành thật thì lúc đầu ta cũng không khác sư huynh là bao!"
Nghe ra ý của câu nói trên, người sư huynh liền tiến sát lại gần: “Nói vậy tức là sư đệ đã tìm ra phối phương?”
Người sư đệ lắc đầu cười khổ: “Không phải, chỉ là kẻ bị trúng độc kia không những trúng loại độc này, mà còn có vài loại khác nữa. Lần này tới chủ yếu vẫn là mời sư huynh ra tay!”
Nghe thấy vậy, vị sư huynh này liền cười hắc hắc:
“Ồ! Vậy thì quả thật là thú vị!”