Tại phía Nam của Bích Du châu.
Có một môn phái giang hồ tên gọi «Chính Dương môn». Tông môn này mới xuất hiện cách đây hơn 40 năm, hơn nữa còn là do Chính Dương Quân, một vị cao thủ từng một thời quậy phá giang hồ khi về già sáng lập ra. Mà sơn môn nằm tại «Chính Dương sơn», một tòa kỳ sơn trong «Vân Lang sơn mạch».
Vị Chính Dương Quân kia trước khi từ giã cõi đời đã thu nhận 3 vị đệ tử, lần lượt là: Dương Quan, Lục Như, Tô Thiềm.
Dương Quan, thân là Đại sư huynh, hơn nữa còn rất có thiên phú trong luyện võ, khi 30 tuổi đã có tu vi Nhị lưu hạ phẩm. Sau khi nhận chức môn chủ, dù có cố gắng trong việc đặt vững nền móng cho môn phái nhưng không có cao thủ Nhị lưu thượng phẩm tọa chấn liền dần dần xuống dốc. Mãi cho đến 10 năm sau, tức là hiện tại, không biết được bằng cách nào hắn đã đột phá lên tới Nhị lưu thượng phẩm, một lần nữa đưa Chính Dương môn về tới đỉnh cao.
Và vị cao thủ này…
“Chó chết! Ngươi nén mang công pháp đi thì cũng thôi, vậy mà lại để mất!”
Dương Quan tức giận một chưởng đánh xuống bàn, ngay lập tức cái bàn liền vỡ nát. Mà phía dưới chính là một cái xác ướp đang nằm thoi thóp.
Xác ướp kia nghe bị mắng lớn như vậy liền nước mắt tràn mi, nức nở nói: “Phụ thân! Ta bị ức hiếp mà!”
Phọt!
Xác ướp kia vừa mới mở miệng, mấy vết thương trên người liền nứt ra, máu tươi như núi lửa phun tràn phọt ra.
Dương Quan thấy vậy liền lập tức chạy xuống ôm lấy xác ướp: “Suy nhi! Được rồi! Được rồi! Là do papa không tốt! Để papa kiếm người giúp con trị thương!”
…
“Lão gia! Đã đưa thiếu gia về phòng rồi!” một lão giả lọm khọm đột nhiên xuất hiện ở phía sau Dương Quan, dùng ngữ khí cung kính nói.
“Ừm!” Dương môn chủ khẽ gật đầu sau đó quay người. Khuôn mặt hắn lúc này vô bi vô hỉ, vô cùng nhẹ nhàn nói: “Trương lão, ngươi dẫn người đi tìm kẻ dám làm hại Suy nhi cho ta, tiện thể tìm luôn cuốn công pháp kia về đây!”
“Vâng! Lão gia!”
Trương lão kia hơi khom người sau đó nhanh chóng biến mất. Chỉ còn lại mỗi Dương môn chủ đang nhìn lên bầu trời suy ngẫm.
Đừng nhìn thấy Chính Dương môn bên trong hài hòa, nhưng thực ra nội đấu luân phiên, hơn nữa lại là thế lực của 2 vị trưởng lão đối đầu cùng với môn chủ. Chỉ cần có một sơ hở liền sẽ bị ăn tươi nuốt sống.
Cũng may chính là 10 năm trước, trong một lần đi tham dự lễ đại thọ của «Phi Yên các». Trên đường trở về, hắn gặp được một tên Nhị lưu thượng phẩm đang trọng thương rất nặng. Dùng một chút thủ đoạn, hắn vậy mà có thể trực tiếp giết chết tên này, đoạt được một trương công pháp tàn khuyết. Sau khi trở lại môn phái nghiên cứu mất 2 năm mới có chút thành quả, kết hợp với công pháp của Chính Dương môn liền làm cho công lực của hắn tăng lên như diều gặp gió.
Mà nhi tử của hắn sau khi tiến vào Nhị lưu cảnh giới, hắn liền truyền xuống bộ công pháp tàn khuyết kia giúp cho nhi tử tu vi tăng nhanh. Vậy mà lại để mất.
Mất cũng không quá quan trọng, nhưng nếu như rơi vào tay 2 vị sư đệ, sư muội của hắn liền sẽ phức tạp.
…
Vài ngày sau.
“Con ta!”
Dương Quan từ ngoài xông vào, bên trong phòng ngoại trừ một vài nha hoàn, mấy vị đại phu ra thì chỉ còn mỗi Dương Suy đang thoi thóp trên giường.
“Môn chủ!” “Lão gia!” đám người trong phòng nhanh chóng hành lễ
“Tại sao con ta lại như vậy? Tại sao mấy ngày mà vẫn không có tiến triển tốt gì cả?” Dương Quan túm lấy cổ áo của một tên đại phu, quát hỏi.
“Môn… Môn chủ! Là do thiếu gia không chịu dùng thuốc!” vị đại phu kia sợ hãi giải thích.
“Không chịu uống thuốc?” nghe vậy, Dương môn chủ liền tối sầm mặt mày.
Đẩy tên đại phu trong tay ra, hắn tiến tới lấy chén thuốc trên khay mà một nha hoàn đang bưng. Ngồi cạnh giường, hắn một tay nâng nhi tử, một tay đưa chén thuốc vào miệng Dương Duy.
“Con ta! Mau mau uống thuốc!”
Vừa nói, hắn vừa đổ nước thuốc vào miệng con mình. Hết chén thuốc sau, hắn trừng mắt nhìn đám đại phu, muốn chửi lên. Thế nhưng, hắn vừa đứng dậy liền nghe thấy tiếng ói. Quay mặt nhìn lại liền thấy con mình đang không ngừng nôn số thuốc vừa nãy ra, đến mức khiến cho thương thế tái phát, nôn cả ra máu.
Lại nhìn đám đại phu, không một kẻ nào dám ngẩng đầu dậy nhìn lại. Kìm nén lửa giận trong lòng, hắn nhanh chóng điểm vài huyệt khiến cho nội thương của Dương Suy bị kìm hãm, sau đó liền dùng nội lực để ôn dưỡng thân thể.
Trở lại đại điện.
Sắc mặt của Dương Quan âm trầm dị thường, đám đại phu phía sau cũng không có ai dám lên tiếng. Bây giờ mà lên tiếng, chết như chơi.
Ngồi trên chủ vị nhìn xuống, Dương Quan lạnh lùng hỏi: “Các ngươi mau nói cho ta nghe, tình trạng của con ta như thế nào?”
Một tên trong đám đại phu đứng ra, cung kính đáp: “Bẩm môn chủ, chuyện là….”
Sau khi nghe tường thuật quá trình điều trị trong suốt mấy ngày qua, sắc mặt của Dương môn chủ càng thêm âm trầm. Sau một lát, hắn liền chỉ một người hỏi: “Ta nhớ là ngươi đoán con ta trúng độc, ngươi giải thích thử!”
Một lão giả tiến lên phía trước một bước, cung kính đáp: “Bẩm môn chủ, tiểu nhân thấy thiếu chủ toàn thân không thể động do đó nghĩ là do độc gây ra. Dựa theo tình trạng hiện tại của thiếu chủ, nếu nghĩ xa hơn nữa, thì e là không chỉ một loại độc, mà 1 trong số đó có thể khiến cho người ra không thể tiếp thu bất cứ dược vật nào trong người!”
Dương Quan trầm ngâm một lúc, sau đó phất tay để cho đám đại phu kia lui xuống. Sau khi người đã đi hết, một bóng đen xuất hiện sau lưng hắn.
“Trương lão, thế nào rồi?” Dù không quay lại nhìn, nhưng Dương Quan cũng biết là ai, liền trực tiếp hỏi.
Trương lão từ trong bóng tối bước ra: “Tiểu nhân vô dụng, hoàn toàn không tìm thấy được dấu vết gì!”
“Đến cả ngươi cũng không thể?” Dương Quan có hơi bất ngờ nhìn lại.
Trương lão hơi lắc đầu đáp: “Lão gia thứ tội, xung quanh đó đều đã thành một bãi chiến trường, muốn tìm ra được, e là không thể!”
“Ừm!” Dương Quan khẽ gật đầu, sau đó dặn: “Sắp tới ta sẽ phải rời đi sơn môn một thời gian, ngươi thay ta quản lý việc trong nhà cho tốt!”
“Lão gia xuất sơn? Thế nhưng rất nguy hiểm!” Trương lão hoảng hốt nói.
“Lần này ra sẽ đi Độc Yêu cốc! Có lẽ sẽ đi trong đêm để tránh mai phục. Nếu có người hỏi thì cứ nói là ta bế quan điều trị cho Suy nhi!” Dương Quan hai mắt hơi rũ xuống dặn dò.
“Vâng!”
Lão giả cung kính đáp.