“Võ đạo!
Được chia làm 2 giai tầng: «Có nội lực» và «Không có nội lực» hoặc có thể chia làm 2 loại cấp độ, «Bất nhập lưu» cùng «Nhập lưu».
Một người không có nội lực, thường được xếp vào Bất nhập lưu. Trong giai tầng này, dù không đủ tư cách nhưng cũng là có sự phân chia mạnh yếu, có chút người trong giang hồ mặc dù không có nội lực, thế nhưng bọn họ đem một thân ngoại công tu luyện đến cực hạn, nhân vật như vậy, coi như là một ít mấy chục năm nội lực tu vi tam lưu cao thủ đôi khi cũng không nhất định đánh lại.
Ngoại trừ Bất nhập lưu ra còn có:
Nhập lưu là 1-5 năm nội lực tu vi, Tiểu thành là 5-10 năm nội lực tu vi.
10-15 năm là Tam lưu hạ phẩm; 15-20 năm là Tam lưu trung phẩm; 20-30 năm là Tam lưu thượng phẩm.
30-40 năm: Nhị lưu hạ phẩm; 40-50 năm: Nhị lưu trung phẩm; 50-60 năm: Nhị lưu thượng phẩm.
60-90 năm: Nhất lưu hạ phẩm; 90-120 năm: Nhất lưu trung phẩm; 120-180 năm: Nhất lưu thượng phẩm.
Nội lực tu vi cũng không phải nội công tâm pháp tu luyện một năm là sẽ có một năm tu vi. Công pháp cũng có tốt xấu, cũng chia làm tam lưu.
Nếu nắm giữ tam lưu công pháp mà nói, cao nhất là luyện đến cực hạn, cũng chính là 30 năm nội lực tu vi, sau đó nếu không có công pháp khác tốt hơn hoặc là kỳ ngộ gì thì như vậy kết quả tốt nhất là nội lực sẽ không tăng cường, thế nhưng theo tuổi tác tăng cao, thân thể già yếu, nội lực cũng sẽ dần dần trôi đi. Loại công pháp này, luyện một năm thì chính là một năm nội lực tu vi. Nhưng bình thường, kết quả thường kém chút, chân chính muốn có một năm nội lực tu vi, ít nhất được tiêu tốn một năm rưỡi hoặc thậm chí nhiều thời gian hơn.
Mà nhất lưu công pháp, luyện một năm là có thể có ba năm nội lực tu vi, hoặc là càng nhiều. Đây chính là công pháp khác biệt, cứ như vậy, nhất lưu thượng phẩm 180 năm nội lực tu vi tự nhiên vẫn phải có. Bất quá cao thủ nhất lưu, ở trong giang hồ ít ỏi không có mấy, có thể nói, 60 năm nội lực tu vi đã là trong chốn giang hồ tha thiết ước mơ mục tiêu.
Các ngươi đã nghe hiểu rồi chứ?”
Hạ Thụy Chi lâu lâu mới được nói cho nên xả ra nguyên một tràng lời thoại, khiến cho 3 người bọn Bạch Thiên đều mở tròn hai mắt, miệng há rộng, khuôn mặt ngơ ngác mà nhìn.
“Hạ cô nương! Nói phần chính! Nói phần chính!” Bạch Thiên vẫn ngơ ngác nhưng miệng không ngừng nói.
Hạ Thụy Chi có chút đỏ mặt sau đó mới nói:
“Tay của Mặc công tử là do tu luyện một loại âm công bí pháp gây lên.
Nếu như có thể đoạt được âm công tâm pháp thì không những có thể hóa giải triệu chứng này mà còn giúp cho công lực tăng tiến rất nhiều.
Nhưng nếu không kiếm ra cũng không sao, chúng ra có thể dùng chí dương chí cương nội lực hoặc công pháp áp chế hàn khí, cũng có thể trực tiếp phế bỏ loại bí pháp này!”
“Hạ cô nương!” Mặc Cư Nhân dùng ánh mắt mong chờ như một con cún nhìn lấy Hạ Thụy Chi. Cộng thêm với khuôn mặt anh tuấn, quả thực rất là hút hồn, xém chút nữa đã khiến cho Hạ Thụy Chi động lòng.
“Khụ! Tuy ta cũng rất muốn giúp đỡ nhưng tông môn có quy định, «ngoại bất truyền»!” Hạ Thụy Chi đấu tranh tư tưởng một hồi, sau đó ngoảnh mặt làm ngơ nói.
Quốc có quốc pháp, Gia có gia quy, mà một môn phái cũng có quy củ của chính mình. Đại đa số các môn phái đều có một quy định, chỉ truyền nội, bất truyền ngoại. Cho nên Hạ Thụy Chi không thể tiết lộ công pháp là điều hiển nhiên.
Nhìn thấy vẻ thất vọng của Mặc Cư Nhân, Bạch Thiên cũng có chút buồn thay hắn. Đột nhiên, hắn nhớ ra là trong lần thử dược trước có thu hoạch một cái cuốn trúc giản. Mau chóng lục lại, song hắn còn nhìn về phía Hạ Thụy Chi hỏi:
“Công pháp của tên thanh niên lúc trước thì sao?”
“Hắn a! Đoán chừng là chí dương chí cương công pháp! Tại sao ân công lại hỏi như vậy?” Hạ Thụy Chi hơi gãi gãi đầu rồi đáp.
“Ồ! Lần trước có trộm được cuốn công pháp!” vừa nói xong, hắn liền cắm đầu vào tay áo lần mò. Một hồi sau mới lôi một cuốn trúc giản đi ra ném cho Mặc Cư Nhân.
Mặc Cư Nhân tiếp được công pháp, trên mặt hắn xuất hiện một nụ cười, sau đó hắn vội vàng mở cuốn trúc giản này ra nhìn, quả nhiên bên trong ghi lại là một môn nội công tâm pháp. Hạ Thụy Chi thò đầu lại gần xem xét, sau đó kinh ngạc nói:
“Là nội công tâm pháp! Chẳng lẽ là của tên Dương Suy kia!?”
Bạch Thiên nhún nhún vai, sau đó quay người, ngáp ngủ một cái nói: “Chịu! Chôm được trên người hắn, cũng chưa chắc là của hắn. Các ngươi mau luyện đi a! Ta tiếp tục làm việc của ta!”