Bộp!
“AAAAA!
Tay của ta! Kinh mạch của ta…!”
Tên thanh niên kia đau đớn giãy dụa, nhưng cả người hắn đâu có động đậy được. Máu tươi từ cánh tay chảy ra không ngừng khiến cho sắc mặt của tên kia ngày càng trắng bệch.
“Hừm? Dược lực hơi mạnh thì phải!” Bạch Thiên xoa xoa cái cầm trọc lóc của mình tự nhủ.
“Ngươi! Ngươi đưa ta không phải thuốc giải!” Thanh niên kia nhìn Bạch Thiên bằng ánh mắt căm hận.
“Haha! Ta quên không mang thuốc giải, nên dùng thử thuốc khác. Xem như lấy độc trị độc!” Bạch Thiên cười hì hì đáp, sau đó hắn còn chỉ chỉ vào thân thể thanh niên nói: “Ngươi xem! Ngươi có thể run run được rồi!”
Nói xong hắn lại lấy ra thêm vài loại thuốc khác: “Ta còn vài loại nữa, biết đâu có cái giải được cho ngươi! Ta thật mong chờ có một cao thủ làm trâu, làm ngựa cho ta a!”
“Đừng!! Đừng mà!! AAAAAAAAAAAAA”
Sau một lúc, cả người thanh niên kia đều là những vết nứt li ti, từ đó chảy ra máu tươi ướt đẫm một vùng. Hơi thở của hắn cũng trở lên mong manh như thể chỉ cần chạm nhẹ liền đứt.
Lục lọi người hắn một phen, Bạch Thiên lấy được vài món đồ sau đó nhanh chóng mang theo vị cô nương kia rời đi.
…
Trời về đêm.
“Mau chạy!” Hạ Thụy Chi đột nhiên bật dậy la lớn, vết thương bên hông của nàng ta cũng do vậy mà lại rách ra khiến cho nàng ta lại một hồi đau sót.
Nàng đột nhiên nhíu mày, khuôn mặt đề phòng nhìn xung quanh. Nàng lúc này đang ở trong một căn trúc lâu đơn xơ, chỉ có mỗi một cái giường, một cái bàn cùng một cái ghế. Trời đã về đêm nên trên bàn có đặt một chiếc đèn dầu, ngọn nửa bên trên chiếc đèn không ngừng uốn éo, nhảy múa theo âm thanh của côn trùng bên ngoài kia.
Lúc này nàng mới dám nghi hoặc: “Ta đang ở đâu?”
Cạch!
Tiếng cửa mở vang lên, Hạ Thụy Chi giật nảy mình, tay không ngừng quơ xung quanh như đang tìm kiếm thứ gì.
“Kiếm của ta đâu?” nàng nhận ra không hề có vũ khí liền sửng sốt. Khi để ý tới quần áo đang mặc ở trên người lại càng sửng sốt hơn: “Quần áo của ta?”
Lúc này, một thiếu nữ tiến vào bên trong phòng, trên tay còn bưng lấy một bát cháo nóng hổi. Nhìn thấy Hạ Thụy Chi đã tỉnh, nàng ta liền mỉm cười nói: “Vị tỷ tỷ này, nếu đã tỉnh thì nên ăn chút gì đi!”
Sau khi đặt bát cháo lên bàn, thiếu nữ tiến lại gần cái bàn bắt đầu lục lọi, sau một lúc liền lấy ra một bình sứ có chứa dầu đốt ở trong rồi đổ thêm cho cây đèn. Làm xong hết, nàng ta lại một lần nữa đi ra ngoài.
Từ đầu đến cuối, Hạ Thụy Chi hoàn toàn sững sờ ngồi ở đó nhìn, miệng mở ra nhưng lại không nói được gì. Sau khi tiểu cô nương đi ra ngoài, nàng mới lấy lại được ý thức, nhìn bát cháo mà mỉm cười nghĩ: “Tiểu cô nương thật dễ thương!”
Nàng hơi lắc đầu, hướng ánh mắt ra bên ngoài, tuy cách nhau một vách trúc nhưng nàng lại có thể nghe thấy rõ, vị cô nương kia sau khi ra ngoài liền cùng với hai người khác ăn tối, nói chuyện.
Xác định bọn họ không hề có nội lực, nàng mới yên tâm tĩnh tu. Nhưng đột nhiên, bụng nàng ọt ọt kêu vang khiến cho mặt nàng đỏ bừng lên. Nhìn lấy bát cháo, nàng lại nhìn ngó xung quanh rồi mới tiến tới lấy lên thưởng thức.
Sau khi ăn xong, nàng còn ợ ra một hơi, cảm giác vô cùng thoải mái. Nhưng ngay sau đó nàng liền đỏ mặt, đường đường là một vị tiểu thư khuê các vậy mà có thể làm ra loại chuyện như vậy.
Tiểu thư khuê các??
Sau một hồi điều tức, thương thế của nàng ta cũng đỡ hơn được phần nào. Đứng dậy đi ra phía ngoài.
“Ồ! Cô nương chớ vội hoạt động mạnh kẻo thương càng thêm thương!” Bạch Thiên nhìn thấy người ra liền vội vàng nói!
“Kìa! Muội xem! Không phải là tình nhân thì là gì!?” Mặc Cư Nhân cười hắc hắc chọc ghẹo Mặc Ly.
“Ca!”
Mặc Ly hơi giận dữ dẫm chân, Mặc Cư Nhân mặt mày mếu máo, miệng co rúm lại như cúc hoa.
“Ân công! Đa tạ ơn cứu mạng! Ân này tiểu nữ nhất định sẽ báo!” Hạ Thụy Chi nhìn thấy Bạch Thiên liền hành lễ.
“Không phải lấy thân báo đáp sao?” Mặc Cư Nhân bĩu môi.
Hạ Thụy Chi nghe vậy liền hơi đỏ mặt.
Bạch Thiên cảm thấy có chút sát khí phía sau lưng liền vội vã nói: “Tốt! Thương thế của cô nương vẫn chưa khỏi, ân tình để sau này tính! Cô nương mau chóng nghỉ ngơi đi thôi!”
“Đa tạ ân công quan tâm! Thương thế của tiểu nữ đã khôi phục 6-7 thành rồi!” Hạ Thụy Chi vẫn cung kính đáp
“Nhanh như vậy?” Bạch Thiên nhanh bắt lấy cổ tay của nàng, sau một lát liền kinh ngạc. Dù sao thuốc do hắn chế ra, hắn biết.
Trầm tư một hồi, Bạch Thiên mới mở miệng hỏi: “Cô nương… có nội lực sao?”
Hạ Thụy Chi bị hỏi cho sửng sốt, nàng có hơi đề phòng nhưng vẫn khẽ gật đầu.
Bạch Thiên cùng Mặc Ly nghe được đáp án liền vui mừng, mà Mặc Cư Nhân ở một bên nghe thế liền bồn chồn. Tất cả đều bị ánh mắt của nữ hiệp này thấy. Thấy rồi, lại càng khiến nàng nghi hoặc.
“Cô nương! Ân tình này, cô có thể trả ngay cho ta được chứ?” Bạch Thiên mỉm cười hỏi.
Thiếu nữ hơi đỏ mặt, gật đầu.
“Tốt quá rồi! Mong cô nương dạy cho huynh đệ của ta công pháp tu luyện nội lực! Bạch mỗ vô cùng cảm tạ!” Bạch Thiên vui mừng nói.
“Hả?” Hạ Thụy Chi ngây ngốc nhìn lại.
Bạch Thiên thấy phản ứng này liền hơi nghi hoặc hỏi: “Cô nương là đang nghĩ chuyện gì?”
“Không…Không có gì!”
Khuôn mặt Hạ Thụy Chi đỏ ửng, sau đó liên tục lắc đầu nguầy nguậy.