Thiên Hồn

Chương 1 : Bí Sử




«Khai Thiên bí sử».

Khi mà «Hồng Mông» mới sinh, khắp nơi đều tràn ngập trong Hỗn Độn, Hỗn Độn chi Khí cuồng bạo lưu động. Cả thế giới lúc đó đâu đâu cũng là một mảnh tối tăm mờ mịt.

Bên trong Hỗn Độn, mọi thứ đều vô cùng tĩnh lặng. Thời gian tại đây cứ như ngừng lại nhưng thực tế lại trôi qua vô cùng nhanh chóng, không ai biết được đã qua bao nhiêu năm tháng...

Mọi thứ cứ như vậy trải qua, nhưng rồi một ngày…. Trong Hỗn Độn bạt ngàn này, ra đời vô số Hỗn Độn bổn nguyên, chúng là những quang cầu mờ ảo, trôi nổi bên trong Hỗn Độn.

Vừa mới sinh ra, những Hỗn Độn bổn nguyên này bắt đầu hấp thu Hỗn Độn chi Khí ở xung quanh, tạo thành vô số vòng xoáy ngay trong không gian này. Chúng khiến cho nơi Hỗn Độn này có thêm chút màu sắc, tuy rất nhỏ.

Thời gian vẫn tiếp tục trôi, những Hỗn Độn bổn nguyên này hấp thu Hỗn Độn Chi Khí đến mức tối đa, không thể nhận thêm được nữa.

Ầm ầm ầm ầm….! ! !

Mọi nơi bên trong Hỗn Độn, chỉ cần có Hỗn Độn bổn nguyên đều vang lên kịch liệt, nhấc lên một trận Hỗn Độn Triều Tịch. Sau đó, nguyên một đám Hỗn Độn Ma Thần theo bên trong bổn nguyên sinh ra, từng cái Hỗn Độn Ma Thần đều thân cao vạn trượng, hình tượng khác nhau.

Cứ như vậy, lứa sinh linh đầu tiên được sinh ra.

Thế nhưng yên bình chưa đầy mấy năm, những Hỗn Độn Ma Thần này tại bên trong Hỗn Độn nhấc lên đại chiến. Chúng đánh cướp bổn nguyên của nhau dùng để cầu Đại Đạo cảm ngộ. Do đó, vô số Hỗn Độn Ma Thần vẫn lạc, Hỗn Độn bổn nguyên của bọn hắn được tận dụng đến tối đa, sáng tạo ra những Hỗn Độn Ma Thần cường đại hơn.

Vô số năm về sau, bên trong Hỗn Độn chỉ còn lại 3000 vị Hỗn Độn Ma Thần, trải qua vô số năm chém giết đánh cướp, Tứ đại Hỗn Độn Ma Thần cường đại nhất ra đời.

Thời Gian Ma Thần.

Không Gian Ma Thần.

Luân Hồi Ma Thần.

Mệnh Vận Ma Thần.

«Đại Hỗn Độn chi chiến» qua đi, Hỗn Độn lại khôi phục dĩ vãng bình tĩnh, bánh răng thời gian vẫn chuyển động, có thể là trong nháy mắt, cũng có thể có thể đã qua vô số năm.

Tại nơi nào đó bên trong Hỗn Độn, một đóa 36 phẩm «Hỗn Độn Thanh Liên» nở rộ, đài sen bên trên có một khỏa "Trứng", có Đại Đạo phù văn huyền huyền ảo ảo vờn quanh.

Ngày đó, khỏa "Trứng" đột nhiên vỡ nát, một vị cương mãnh Đại Hán theo bên trong sinh ra, tên viết «Bàn Cổ».

Đôi mắt hắn có quang mang lập lòe, chỉ mới giương đôi mắt, lập tức có hai đạo thần quang xuyên phá Hỗn Độn. Từng ngày từng ngày qua đi, ngày nào cũng chỉ nhìn thấy một mảnh tối tăm mờ mịt khiến cho hắn có một tia bực bội, nhưng vẫn nhẫn nhịn cầm lấy Tạo Hóa Ngọc Điệp bắt đầu tìm hiểu.

Lại là vô số năm, Bàn Cổ lần nữa giương đôi mắt nhìn lấy hỗn độn, hắn đứng dậy cầm lấy «Bàn Cổ phủ» tiến lên phía trước, một búa nện xuống….

Oanh! Oanh! ! Oanh! ! !

….

Sâu bên trong Hỗn Độn.

Một nơi vô cùng bí ẩn, tại đó có một vị Ma Thần trú ngụ.

Thần Hồn Ma Thần – Thiên Hồn.

Được mệnh danh là vị Hỗn Độn Ma Thần yếu nhất trong 3000 vị. Không phải là do hắn, mà là do bổn nguyên của hắn thực sự không có tác dụng gì nhiều trong chiến đấu. Bởi vì Ma thần thời đó đều chủ tu nhục thể, thần hồn lại không tu. Nhưng điều vi diệu là bọn chúng còn chẳng có thần hồn.

Nhưng Thiên Hồn có thể sống sót trong trận Đại Hỗn Độn chi chiến kia cũng chứng tỏ rằng hắn không phải dạng vừa đâu.

«Nhục thể» cùng «Thần hồn» đồng tu cho nên tốc độ tu luyện của hắn là chậm nhất. Cũng do đó mà cường độ nhục thân là yếu nhất so với 2999 vị ma thần còn lại. Hơn nữa, công kích thần hồn lại không thể làm bị thương nổi kẻ chỉ đứng trước mình một số.

Biết được sự nhược tiểu của mình, Thiên Hồn Ma Thần quyết định ẩn thế, tốt nhất là không nên động đến tên ma thần nào trong thời điểm nhạy cảm đó.

Không biết bao nhiêu năm qua đi, dư âm của cuộc đại hỗn chiến năm đó đã hoàn toàn biến mất.

Cũng trong thời gian đó, Thiên Hồn không ngừng nghỉ tu hành. Ngay khi hắn vừa xuất quan để thử nghiệm thành quả bế quan lần này thì đột nhiên, một cỗ tin tức không biết từ đâu rót vào đầu hắn những điều mà Bàn Cổ đang làm, thậm chí còn có một ít bí mật về tương lai.

Ngay lập tức, gần 3000 vị não cơ bắp kia liền tức giận sôi sùng sục, sau đó không ngần ngại đường xa mà tìm đến Bàn Cổ. Riêng chỉ có Thiên Hồn còn tỉnh táo.

Tức giận? Tất nhiên là hắn có tức giận. Bởi vì chỉ cần Bàn Cổ khai thiên thành công, trong hỗn độn này sẽ có những loại sinh linh khác, tuy không thể so với các vị tiên thiên hỗn độn ma thần nhưng lại có tiềm lực không thể lường trước.

Cứ như vậy, địa vị của Hỗn Độn Ma Thần liền không ngừng bị hạ xuống.

Nhưng….!

Thiên Hồn lại vô cùng tỉnh táo. Đây có thể là khiêu khích với hắn, cũng có lẽ là đại nạn của hắn nhưng cũng có thể là cơ duyên của hắn.

Vội vã chạy ra từ chỗ trú ẩn, Thiên Hồn lao một mạch tới chỗ Bàn Cổ đang khai tân thiên địa.

Đến tới nơi liền thấy gần 3000 người đang quần nhau, người thì đầu rơi máu chảy, người thì thương tích đầy mình, thậm chí đã có không ít vị ma thần đã vẫn lạc….

Đột nhiên, Thiên Hồn nở một nụ cười gian xảo.

Hắn dùng hết sức lực từ khi sinh ra đến giờ, dùng tốc độ nhanh nhất để thu gom xác của mấy tên não cơ bắp này. Nếu may mắn thì trong thân thể bọn chúng đều còn bổn nguyên, thậm chí là nguyên vẹn không hao tổn. Nếu không thì cũng còn sót lại một vài tia mỏng manh.

«Bổn nguyên» là thứ đại bổ đối với mỗi một vị Hỗn Độn Ma Thần. Vì chỉ cần hấp thụ chúng, sẽ mang cho người hấp thụ thiên phú tu hành của loại pháp tắc đó, hơn nữa còn đi kèm thêm cùng trí nhớ của chủ nhân bổn nguyên.

Ngoài cái đó ra thì thân thể lũ cơ bắp này cũng không phải phàm vật. Chỉ cần nghĩ tới việc bọn hắn dùng thân thể qua lại trong hỗn độn này như cá trong nước thì sẽ hiểu chúng quý như thế nào.

Không lâu sau đó, Thiên Hồn cũng đã dọn dẹp sạch sẽ cả cái chiến trường này. Thế nhưng lúc này đây, hai mắt hắn mở tròn to si mê nhìn lấy đoàn quang cầu ngũ sắc trước mặt. Đó chính là «Ngũ Hành Bổn Nguyên» của Ngũ Hành Ma Thần.

Hắc! Thiên Hồn lại cười khẩy một tiếng rồi nhanh chóng lao tới đoạt. Giờ phút này đây, kẻ chết thì đã chết mà xác cũng không thấy, mà kẻ nào chạy thì cũng đã chạy mất xác, cho nên cũng chẳng có ai tranh giành cùng với hắn.

Bắt lấy quang đoàn ngũ sắc, Thiên Hồn vận dụng toàn lực thu lấy Ngũ Hành bổn nguyên, ngay khi chỉ còn một tia sót lại,….

ẦM ẦM ẦM….!!

Bên trong tân thế giới kia, vô số Địa Hỏa Phong Thủy đang điên cuồng xuất hiện.

“ A! Ngũ Hành bổn nguyên của ta!”

Mải mê nhìn lấy sơ khai tân thiên địa, sợi Ngũ Hành bổn nguyên cuối cùng trên tay hắn không hiểu sao rời tay mà đi, tiến vào trong cái thiên địa kia.

ẦM…!

Cũng là lúc này đây, Thời Gian Ma Thần bị Bàn Cổ một phiên quét ngang đánh cho bị thương nặng mà bật ra xa.

Thiên Hồn thấy vậy liền hơi chần chờ, «Thời Gian bổn nguyên» hắn cũng rất muốn có nhưng thiên địa sơ khai sắp định hình, hắn cũng không muốn rời đi.

Sau một lát, hắn chỉ có thể đau sót mà bỏ đi. Tuy tân thiên địa có thể là cơ duyên của hắn nhưng nó lại quá mịt mờ không rõ, hơn nữa thiên địa tân sinh vẫn chưa có gì ở bên trong nên dù bây giờ hắn có tiến vào cũng vô ích. Mà Thời Gian bổn nguyên lại chành ành ra trước mắt. Dùng đầu gối để nghĩ cũng biết nên chọn cái nào.

Thế nhưng trước khi rời đi, hắn vung tay lên, một sợi «Thần Hồn bổn nguyên» ly thể mà ra, sau đó hướng về phía tân thiên địa mà lao đi.

Vừa dung nhập vào, tân thiên địa lập tức chấn động kịch liệt thậm chí còn có biểu hiện khép lại. Bàn Cổ thấy vậy liền vội vàng cầm cây búa trong tay ném ra, «Bàn Cổ phủ» hóa thành 3 đạo hào quang tiến vào, trấn trụ tân thiên địa. Nhưng cũng không thể ngăn cản nổi.

Khi đó, Vận Mệnh Ma Thần thì bỏ trốn, Không Gian Ma Thần cùng với Luân Hồi Ma Thần thì bại lui. Không còn địch nhân, Bàn Cổ liền dùng thân mình làm trụ trời, giữa vững tân thiên địa không biết bao nhiêu vạn năm rồi ngã xuống.

Từ đó mà sinh ra «HỒNG HOANG»

Còn Thiên Hồn lúc này, tuy không giết chết được Thời Gian Ma Thần nhưng hắn cũng đã đoạt được vài sợi Thời Gian bổn nguyên, dù không có tác dụng gì lớn nhưng nếu dùng để cảm ngộ «Thời Gian pháp tắc» thì vô cùng có ích. Sau đó hắn liền chạy thục mạng vào sâu bên trong hỗn độn để né cơn tức giận đến muốn tự bạo của Thời Gian Ma Thần. Trên đường còn gặp được thân xác rách nát của Không Gian Ma Thần, hắn cũng tiện tay thu lấy.

Nhưng trớ trêu thay….!

Một phần ngàn ngàn vạn vạn khả năng liền xảy ra trên người Thiên Hồn.

Hắn đang chạy khơi khơi như vậy mà lại đụng phải một cái giới bích, không ngăn cản hắn thì thôi, đằng này lại để hắn nhẹ nhàng tiến vào trong. Cái thế giới này chính là «Vĩnh Hằng thế giới» do «Đại Đạo» đích thân mở ra.

Hắn chỉ là vô tình đi lạc mà thôi, thà rằng để hắn đi ra luôn thì khỏi nói. Đằng này, «Thiên Đạo» của thế giới này vậy mà muốn cắn nuốt luôn cả hắn.

Bất đắc dĩ phải đánh một trận. Do Thiên Hồn không giống lũ cơ bắp kia cho nên lực chiến đấu hơi thấp hơn so với Thiên đạo, cuối cùng hắn THUA.

Phẫn nộ!… Thiên Hồn liền một quyền nện xuống, một quyền này chứa tất cả sức mạnh khi hắn «Hiến tế linh hồn». Một quyền vừa xuống, Thiên băng Địa liệt, Không gian toái phá. Một cái thế giới cứ như vậy mà vỡ thành nhiều mảnh nhỏ.

Thiên đạo thấy từng miếng từng miếng thân thể của mình bị trôi đi liền sợ hãi cùng vội vàng gom góp lại.

Thiên Hồn nhân thời cơ liền tự phân liệt thần hồn thành ngàn vạn mảnh bay đi tứ phía, sau đó dùng hết toàn bộ sức mạnh còn sót lại phá ra một đường hầm Thời – Không để đưa một phân hồn cùng với bổn nguyên của mình qua đó tránh nạn.

Hắn biết, chỉ cần Thiên đạo ổn định lại liền là lúc hắn tiêu vong. Cho nên, ngay khi vừa làm xong tất cả, chủ hồn của Thiên Hồn cũng tiêu tán.

Thiên đạo cũng cho rằng hắn đã chết nên tập trung vào bổ cứu thế giới, đợi khi hoàn thành liền quay lại xử lý.

….

Tiên Giới.

Thiên Hồn đại lục.

Tại sâu bên dưới lòng đất, một trận pháp khổng lồ đang vận hành. Nó cắn nuốt lấy linh khí từ vô số linh thạch, cũng như từ trong thiên địa để vận chuyển.

Bên trên trận pháp còn có một vết nứt không gian, bên trong là một màu đen thẳm.

Đột nhiên, từ bên trong đó bước ra một thân ảnh, mỉm cười nhìn lên thiên không mà nói:

“Ta đã trở lại!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.