Thiên Hạ Hoan Ca

Chương 61: Phá kén. Quyết Đấu




Rạng sáng, trong yêu quái thành.

Khi Bảo Thù hiện thân trong yêu quái đại điện, Dung Nhi lúng túng nhìn nàng thật lâu rồi mới nhào tới khóc ròng nói: “Mẫu phi, ngài... Ngài quay về thăm hài nhi đấy sao? Ngài...”

Bảo Thù có chút ngạc nhiên, đẩy hắn ra, cau mày nói: “Ngươi cho ta đã chết?”

Dung Nhi sửng sốt, Bảo Thù lập tức hiểu rõ, lạnh lùng cười: “Chính là Hân Liệt nói ta chết rồi? Mà hại chết ta là Dạ Vi?”

“Chẳng lẽ không phải sao?” Dung Nhi kinh ngạc.

“Cho nên ngươi mới xuất binh đánh yêu quái thành, báo thù cho ta?” Bảo Thù lạnh lùng hanh một tiếng, “Hắn nói cho ngươi biết khi nào?”

Dung Nhi chưa từng nhìn thấy Bảo Thù như vậy, khẩn trương nắm hai tay lại, thấp giọng nói: “Là ngày hôm qua, vốn đại bá phụ nói ngài rất nhanh sẽ về, kết quả ngay cả đại bá phụ cũng mất tích... Chỉ có điều... “

“Chỉ có điều gì?”

“Nói cho hài nhi biết những chuyện này không phải là phụ vương mà là Nguyệt Quế tỷ tỷ.”

Bảo Thù không khỏi nghẹn họng trân trối: “Nguyệt Quế?”

Dung Nhi vẫn cúi đầu xuống: “Mẫu thân, hài nhi đã biết rồi.”

“Biết cái gì?”

“Biết hài nhi không phải nhi tử của phụ vương, Vân... Dung Hoan mới là cha ruột của hài nhi.”

Bảo Thù cả kinh, trong lòng có chút bất an: “Những điều này cũng là Nguyệt Quế nói cho ngươi?”

“Đúng vậy phụ vương nửa năm trước đã nói cho hài nhi, hắn nói, cha ruột ta chính là chết trong tay hắn, nếu như hài nhi muốn báo thù cho cha, hắn tuyệt đối sẽ không đánh trả.” Dung Nhi xoắn ngón tay, giọng nói càng lúc càng nhỏ, “Mẫu thân, phụ vương đối với chúng ta tốt lắm, hài nhi làm không được...”

Bảo Thù nhắm mắt, hít sâu một hơi thở, không hề mở miệng.

Đúng lúc này, Dung Nhi đột nhiên kéo kéo tay áo nàng, giọng điệu có chút nghi hoặc: “Mẫu thân, ngài nếu không có chết, vậy vì sao không đi cứu cha?”

Bảo Thù đột nhiên mở mắt, vô cùng kinh ngạc nói: “Cứu... Cứu cha ngươi?”

“Đúng a!” Dung Nhi nhíu mày, trầm giọng nói, “Dạ Vi giết ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu, cũng đem cha nhốt ở trên Bích Thủy Sơn, còn bày kết giới rất mạnh bốn phía đâu!”

Bảo Thù cả kinh nói không ra lời, chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh chạy thẳng lên đỉnh đầu.

Dung Nhi lại nói: “Cho nên, ta mới tới yêu quái thành giữ chân Dạ Vi, mà Nguyệt Quế bọn họ thì đi Bích Thủy Sơn.”

Trong phút chốc, tay chân Bảo Thù lạnh cóng, điều tức một lúc, nàng nhanh chóng bình phục lại.

Không sao, lấy năng lực của Nguyệt Quế tuyệt đối không thể dễ dàng phá kết giới do nàng bày ra.

“Mẫu thân có phải đang lo lắng về kết giới và đám yêu tinh trong núi phụ trách canh gác không?” Dung Nhi nheo mắt lại, cười ngây thơ, vỗ ngực nói, “Ngài cứ yên tâm đi, chúng ta sớm có kế sách vẹn toàn. Bên cạnh Nguyệt Quế có một vị tu vi cực cao là Mạc Tu gia đi theo. Coi  như không phải, còn có mẫu hậu đâu, nàng từ Long vương gia gia mượn Trảm Yêu Kiếm, lại trộm lấy Diệt Nhật cung thần ở chỗ phụ vương, đủ để đối phó bọn họ a!”

“Ngươi nói cái gì?!” Đầu Bảo Thù “Ầm” một tiếng nổ tung, suýt ngã khuỵu xuống, “Các nàng định khi nào ra tay?”

“Ngay tối nay! Buổi sáng, hài nhi dùng kế đem Dạ Vi đánh thương chỉ còn lại có nửa cái mạng, hiện giờ Minh giới loạn thành một đoàn. Còn nữa, hài nhi sớm đã thả tin tức ra, ngày mai sẽ tiến đánh âm ti, bọn họ chắc chắn không có thời gian chú ý đến Bích Thủy Sơn, cho nên, tối nay chính là thời cơ ra tay tốt nhất!”

Dung Nhi tay nhỏ vỗ vỗ, hưng phấn nói, “Mẫu thân, ngài nói xem, chiêu dương đông kích tây này có đẹp không?”

Dương đông kích tây?

Bảo Thù cắn răng, rõ ràng là điệu hổ ly sơn!

Rốt cuộc là ai? Lại có bản lĩnh như thế, đem mình tính toán không sai một ly!

Một tay nắm lấy áo hắn, Bảo Thù run sợ nói: “Nói, rốt cuộc là ai bày mưu tính kế?!”

Dung Nhi thấy nàng sắc mặt trắng bệch, lại nghe giọng nói của nàng nén giận, không nhịn được cả người rùng mình, ấp úng nói: ” Là Nguyệt Quế nói cho ta biết, nhưng mưu kế có phải là do nàng nghĩ ra hay không thì hài nhi cũng không biết...”

Bảo Thù bất ngờ buông Dung Nhi ra, vẫy tay gọi mây, xoay người bay ra đại điện.

Dung Nhi buông mắt xuống, trên mặt âm tình bất định, cắn răng một cái, triệu hồi Băng Kỳ Lân ra, nhanh chóng đuổi theo Bảo Thù.

Từ yêu quái thành tới Bích Thủy Sơn Bảo Thù dùng bốn canh giờ, khi trở về, hai người chỉ dùng hết hai canh giờ. Thần lực tiêu hao quá nhiều, ngực đau như bị xé rách ra, Bảo Thù không thể không đáp xuống chân núi.

Bước một bước vào núi, con ngươi nàng lập tức co rút.

Kết giới bị phá!

Không có thời gian nghĩ nhiều, nàng lập tức sử dụng Mê Tung Bộ bay vào trong núi, trong núi khắp nơi yên tĩnh, một mùi tanh xông thẳng vào mũi, làm người ta không khỏi buồn nôn. Tim đập thình thịch trong lồng ngực, Bảo Thù vươn một ngón tay ra, lẩm nhẩm pháp chú, điểm lên ấn đường mình.

Đôi mắt đen như mực trong nháy mắt chuyển thành màu đỏ thẫm, nàng vừa nhìn ra xa một cái đã lập tức hoảng sợ kinh hãi.

Thứ mùi tiêu tinh(*) kia đúng là mùi do rất nhiều tiểu yêu sau khi hôi phi yên diệt tản mát ra!

(*) tiêu tinh: bạn có thể tưởng tượng đó là mùi nhựa cháy á ^^!

Bảo Thù khó có thể tin lảo đảo lùi về phía sau, chỉ mới một đêm, Bích Thủy Sơn yên tĩnh ôn hoà đã thành một lò sát sinh! Những yêu tinh lương thiện đầy khắp núi đồi, lúc nãy còn đang chìm trong mộng đẹp, giờ đã biến thành tro bụi!

Âm thầm xiết chặt hai tay, Bảo Thù như kinh như bi, bờ vai run rẩy không ngừng.

Bảo mẹ?!

Nỗi sợ hãi to lớn ập vào đầu, Bảo Thù hai tay kết ấn, đem tất cả thần lực trong cơ thể mình tích tụ lại một chỗ. Chỉ nghe “Phanh” một tiếng, một luồng khí màu trắng bao bọc lấy nàng bay lên trời.

Khi nàng hạ chân vào trong tiểu viện, nghe thấy tiếng gió gào thét trên đỉnh đầu cùng với tiếng nổ. Bảo Thù kinh hoảng chuyển mắt đi, chỉ thấy giữa không trung trong những luồng ánh sáng đen trắng tỏa ra bốn phía, có hai người đang đánh nhau ở đó.

Một người đúng là Doãn Tiêu chiêu chiêu tàn nhẫn, một người là Dung Hoan không chút lưu tình.

Cây tẩu hút thuốc ngày xưa không rời tay khôi phục diện mạo vốn có, Doãn Tiêu hai mắt đỏ đậm, toàn thân tản ra ma khí buồn rầu, như chứa đựng oán hận ngút trời. Trong trí nhớ năm trăm năm của Bảo Thù, chưa từng thấy phụ thân như vậy, nếu không phải hận đến đau tim nhức xương, làm sao có thể biến thành như vậy?

Còn có Dung Hoan, ai mở ra Tỏa Tiên Liên cho hắn?

Cây Diệt Nhật cung thần trong tay hắn là chuyện gì xảy ra? Dây cung không phải đã bị chặt đứt rồi sao?

“Vân Thương, ngươi mau dừng tay, mọi người có chuyện từ từ nói, đừng đánh nữa!” Tiếng Nguyệt Quế nôn nóng hô hoán truyền vào tai đem Bảo Thù tầm mắt bất ngờ kéo về, rơi vào hàng rào gỗ phía bên phải.

Vừa chuyển mắt một cái, tất cả động lực giúp cô kiên cường trong cả cuộc đời bỗng nhiên biến mất gần như không còn.

Nguyệt Quế nhìn thấy Bảo Thù, làm như rất kinh ngạc, nói: “Ngươi còn sống?!” Lại thấy Bảo Thù hai mắt dại ra nhìn chằm chằm mặt đất, sống lưng nàng cứng ngắc, liên tục khoát tay, “Mẹ ngươi không phải ta giết, thật sự! Ta chỉ đúng vậy hạ thuốc mê, ta quả thật không có giết nàng nha!”

Dưới chân vô lực, Bảo Thù từng bước từng bước đi về phía trước, gần như ngã xuống ôm lấy người đang nằm trên mặt đất.

Dò xét hơi thở, lại sờ tâm mạch, Bảo Thù giọng khàn khàn nói: “Mẹ, ngươi làm sao vậy?”

Nguyệt Quế dè dặt chìa một tay ra muốn đặt lên vai nàng, do dự một chút rồi thu tay lại: “Thù Thiên phi, ngươi phải tin tưởng ta, mẹ ngươi thật không phải là ta giết... ”

“Vậy nàng là chết như thế nào.” Bảo Thù lẳng lặng ôm Bảo mẹ, má áp lên trán nàng, yếu ớt nói, “Vậy ngươi nói cho ta biết, nàng là chết như thế nào? Nói cho ta biết, tất cả yêu tinh trên Bích Thủy Sơn là chết như thế nào?”

“Tất cả yêu tinh?” Nguyệt Quế mờ mịt một lát rồi ngã ngồi trên mặt đất, vẻ mặt khóc không ra nước mắt, “Thật sự không phải ta a, ngày hôm qua có người đánh hôn mê ta, buổi sáng tỉnh lại người ở ngoài cửa nhà các ngươi, ta đứng lên định vào cửa hỏi một câu, không ngờ lại thấy Vân Thương. Khi đó nhà ngươi cũng không có ai cả, Vân Thương bảo ta đem thuốc mê bỏ vào trong bình trà, nói cha ngươi trở về nhất định sẽ uống trà, nhưng là mẹ ngươi về trước, uống ngay, sau đó lại... Lại... “

Bảo Thù đem cằm gác lên vai Bảo mẹ, mắt lạnh như tử thủy, “Sau đó thế nào?”

“Sau đó? Nga, sau đó cha ngươi vẻ mặt hoảng sợ đi vào, nhìn thấy mẹ ngươi đã chết liền muốn giết ta báo thù. Vân Thương dưới tình thế cấp bách giãy giụa thoát khỏi Tỏa Tiên Liên, nhưng bởi vì bị trói lại đã lâu cho nên công lực chưa khôi phục, không phải đối thủ của cha ngươi. Thấy hắn bị cha ngươi một chưởng sắp đánh vỡ tâm mạch, ta vốn định xông lên giúp, không ngờ một nữ nhân khác so với ta nhanh hơn.”

“Tiếp tục nói.” Giọng nói lạnh như sắp đóng băng.

“Ngươi biết không, nữ nhân kia cư nhiên có một cái đuôi rồng a!” Nguyệt Quế làm như còn đang chìm đắm trong chấn động lúc nãy, chưa hề chú ý đến chữ “Nói”, kể chuyện rất sống động, “Nàng trên lưng mang theo một cây cung bị đứt dây, khi hóa long, nàng khom lưng rống lên một tiếng rồi rút gân rồng ra, trời ạ! Ngươi có tin được không?”

Bảo Thù từ từ đem Bảo mẹ đặt xuống trên mặt đất, đứng dậy, mắt nhìn Nguyệt Quế.

Nguyệt Quế còn đang rất say sưa, “Thì ra con rồng kia thầm mến Vân Thương suốt năm trăm năm a, xem đi, nàng chỉ mới có năm trăm năm tuổi đã bắt đầu rồi... Ai, ngươi không biết đâu, lúc đó bộ dạng Vân Thương tan nát cõi lòng... “

“Không sao, ta rất nhanh sẽ thấy.” Bảo Thù đầu ngón tay dấy lên một luồng lửa đỏ, giơ cánh tay lên, chỉ về phía nàng.

Nguyệt Quế cho đến lúc này vừa từ như trong mộng tỉnh lại, trên trán mồ hôi lạnh tuôn ra, liên tục lùi về phía sau.

Bỗng nhiên hét to một tiếng: “Vân Thương, cứu mạng a!”

Dung Hoan trong lòng hoảng hốt, cúi đầu chỉ thấy Bảo Thù giơ tay lên, mắt đỏ như máu, mái tóc đen như mực bay phấp phới, đầu ngón tay tỏa sáng, đủ để đem Nguyệt Quế đánh nát!

Mạc Tu...

Lấy tu vi của Bảo Thù...

Trong đầu suy nghĩ mấy phen, Dung Hoan ngưng thần nín thở, cứng rắn nhận Doãn Tiêu một chưởng.

Đúng lúc đó, hắn mượn sức của Doãn Tiêu đánh vỡ phong ấn cuối cùng trong thân thể mình, lập tức sử dụng Tuyết Ma Công trong người.

Trong chốc lát, bạo tuyết từ trên trời giáng xuống, trước mắt mọi người đều là một mảnh màu trắng mênh mông.

Nguyệt Quế trong chốc lát quên mất mình còn đang trong hiểm cảnh, mắt mở to bối rối nhìn hắn, giống như chưa từng nhận biết hắn vậy.

Chỉ thấy hắn mũi chân điểm một cái trong không trung, nhẹ nhàng xoay người, tóc trắng tung ra, khuôn mặt tuyệt mỹ, đủ để khuynh đảo chúng sinh.

Giơ cao cánh tay kéo Diệt Nhật cung thần, thân thể nghiêng thành một đường, Dung Hoan nghiêng đầu, hơi nheo hai mắt lại.

Khi mở ra lần nữa, sắc bén như chim ưng, vẻ mặt trầm xuống, hắn nâng tay kéo ra một khoảng không rồi đột nhiên buông lỏng, nhất mũi tên màu vàng “Hưu” một tiếng bắn ra.

Mà đích ngắm của hắn, đúng là ngực Bảo Thù.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.