Thiên Hạ Đệ Nhất Mĩ Nhân

Chương 43: Cầu y




Phi Yến đang say trong giấc mộng đẹp thì cảm giác có người nào đó nhìn nàng chằm chằm. Nàng bực bội hét lên, “Kẻ nào mà mới sáng sớm đã phá giấc ngủ của ta?”

“Nàng nói chuyện với ân nhân cứu mạng mình như vậy sao?” Thanh âm mị hoặc chúng sinh vang lên bên tai nàng.

Tiếng còi báo hiệu nguy hiểm đang đến gần vang lên trong đầu, nàng lập tức mở mắt ra, khuôn mặt yêu nghiệt của Hỏa Thần phóng đại trước mắt nàng, Phi Yến theo bản năng mà lùi lại phía sau, “Ngươi…ngươi làm cách nào mà vào được đây! Còn nữa ngươi có biết đây là phòng nữ tử ko? Ta nói cho ngươi biết nam nữ thụ thụ bất thân, mau tránh xa ra một chút!”

Hỏa Thần ko tránh ra mà càng tiến gần nàng hơn, hắn đặc biệt yêu thích bộ dạng hoảng sợ của nàng, sau này hắn phải làm cho nàng sợ nhiều hơn nữa mới được (ca có suy nghĩ biến thái thật!), “Ta ko biết nam nữ thụ thụ bất thân là gì, nàng có thể dạy ta ko?”

“Ngươi tránh ra cho ta, nếu ko ta sẽ la lên cho mọi người biết hoàng đế ChuTước là sắc lang!” Nàng thật muốn lấy chân đạp cho hắn một đạp, chỉ tiếc chân nàng bây giờ ko tiện làm việc này thôi!

”Nàng cứ việc la, dù sao ai ai cũng biết ta là sắc lang!” Hỏa Thần tiếp tục trêu đùa nàng.

“Ngươi…ngươi…” Phi Yến tức tối ko thốt nên lời. A, nàng muốn giết người!

“Được rồi, ta ko đùa với nàng nữa! Ta nghe nói hôm nay nàng đến Lạc Hoa các?” Hỏa Thần cười nói, hắn nhích ra xa nàng một chút.

“Phải, chuyện này thì có liên quan gì đến ngươi?” Phi Yến bực tức nhìn Hỏa Thần

“Đương nhiên là liên quan đến ta, bởi vì nàng sau khi trị thương xong phải trả nợ cho ta!”

“Trả nợ? Nợ gì chứ?” Phi Yến trố mắt ra nhìn hắn

“Nàng mau quên nhỉ? Nếu ko có ta cứu nàng thì nàng nghĩ nàng sẽ tỉnh lại sao? Nàng cần phải trả ơn cho ân nhân này chứ! Hỏa Thần ta chưa làm chuyện gì thiệt thòi bao giờ!” Hừ, nàng đừng hòng quên được món nợ này!

Phi Yến bây giờ mới nhớ lại, đúng là nàng mắc nợ hắn thật! “Hảo, ta nhất định sẽ báo đáp ngươi! Ngươi muốn ta báo đáp ngươi thế nào đây?”

“Ta chưa nghĩ ra, nàng cứ nhớ rằng còn nợ ta một chuyện đi! Còn việc ta muốn nàng làm gì thì đợi ta nghĩ ra rồi sẽ nói cho nàng biết!” Hắn cười thầm trong bụng, ko ngờ cá lại cắn câu dễ dàng như vậy!

Tên này chắc chắn ko có yêu cầu gì tốt lành rồi, nàng phải đề phòng trước mới được, “Ta đồng ý với ngươi, nhưng những chuyện quá đáng ta sẽ ko làm đâu!”

“Ta sẽ ko bắt nàng làm gì quá đáng! Đến giờ ta vào triều rồi, ta đi đây!” Hỏa Thần nói xong liền mở cửa sổ ra rồi phi thân ra ngoài.

Phi Yến nhìn ra ngoài cửa sổ mới phát hiện trời chỉ mới tờ mờ sáng mà thôi, cái tên chết bầm này, dám phá giấc ngủ của nàng!

Nàng liền cuộn mình trong chăn ấm đi gặp chu công đánh cờ tiếp…

“Tiểu thư, tiểu thư, mau dậy thôi! Chúng ta còn phải lên đường sớm nữa!” Thanh La lay nhẹ người Phi Yến

“Ưm…ta biết rồi!” Phi Yến dụi dụi mắt.

Đợi nàng rửa mặt, thay y phục và ăn một ít điểm tâm xong thì tất cả mọi người đã chuẩn bị sẵn sàng để lên đường.

Tử Ly bồng nàng lên xe ngựa rồi đặt nàng ngồi xuống tấm thảm lông cừu trải trong xe.

Phi Yến hài lòng nhìn chiếc xe ngựa. Xe ngựa này rất rộng rãi nha! Lại có tấm thảm êm như vậy! Nàng tha hồ mà ngủ ngon!

“Phi Yến, tặng cho nàng! Trên Thiên Sơn rất lạnh, nàng sẽ cần tới nó!” Thần Hy vén màn xe lên trao cho nàng cái lò ấp tay bằng bạc mới giống hệt như cái cũ, Phi Yến vui mừng khi thấy lại cái lò ấp tay. Nàng đã tiếc nuối như thế nào khi làm mất nó lúc ở trên thuyền, “Thần Hy, đa tạ huynh!”

“Phi Yến, lên đường bảo trọng!” Thần Hy nuối tiếc nhìn nàng lần cuối rồi bỏ vào trong Vạn Hoa lầu.

Xe ngựa bắt đầu chạy…

Bên trong xe ngựa,Tử Ly,Nhược Bạch và Lãnh Phong cùng ngồi với nàng. Thanh Phi, Thanh La tỷ đều ở bên ngoài cùng Vân Dương. Ko hiểu sao mà nàng cảm thấy rất ko thoải mái khi ở cùng ba người này trong một không gian nhỏ hẹp như vậy! Còn nữa, nàng còn cảm thấy ánh mắt bọn họ nhìn nhau ko được thân thiện cho lắm!

Trong trường hợp này, cách tốt nhất là nàng giả vờ ngủ cho đỡ phiền! Phi Yến làm bộ đưa tay lên ngáp, nàng còn bày ra bộ dạng hết sức mệt mỏi.

“Phi Yến, nếu nàng mệt thì nằm xuống ngủ một lát đi!” Tử Ly dịu dàng nhìn nàng.

“Uhm, đúng là buồn ngủ thiệt!” Phi Yến nói xong liền ngả lưng ra tấm thảm êm ái và nhắm mắt lại.

Ban đầu nàng chỉ định giả vờ thôi nhưng sau đó lại đi vào giấc ngủ thật!

Nhược Bạch cởi áo choàng của mình ra rồi xếp lại, hắn nhẹ nhàng nâng đầu nàng lên rồi kê tấm áo choàng vào, hắn còn tiện tay vén mấy sợi tóc mai của nàng qua, mặc dù chỉ chạm nhẹ qua nhưng da thịt nàng thật mềm mại, thật khiến cho người ta muốn chạm vào nữa! Lúc này Nhược Bạch cảm thấy có một ánh mắt như muốn giết người nhìn hắn. Ko cần nhìn cũng biết là kẻ nào, bất quá hắn ko chấp nhất mấy chuyện này! Nhược Bạch nhẹ mỉm cười rồi nhắm mắt lại an thần.

Màn đêm buông xuống…

Tử Ly nhìn Phi Yến đã ngủ suốt mấy canh giờ liền, à không, phải là nàng đã ngủ từ sáng cho đến trời tối, hắn chưa bao giờ thấy người nào lại ngủ nhiều như nàng. Nếu ko phải Thanh La nói với hắn Phi Yến sẽ ngủ rất nhiều vào mùa đông, nhất là khi trời càng lạnh thì hắn đã hốt hoảng vì ko biết nàng có bị hôn mê hay ko?

“Phi Yến, mau dậy ăn chút gì đó đi!” Tử Ty ôn nhu lay người nàng

“Ưm…ko ăn đâu! Người ta còn muốn ngủ nữa!” Phi Yến càu nhàu

“Nàng ăn xong rồi ngủ tiếp!” Tử Ly kiên nhẫn lay người nàng tiếp

“Đúng vậy, nàng còn ko dậy ăn thì thức ăn sẽ hết đó!” Nhược Bạch cũng tham gia vào công việc đánh thức nàng.

Phi Yến muốn mặc kệ mà ngủ tiếp nhưng mấy tiếng ồn ào này cứ lởn vởn xung quanh hoài nên nàng đành lòng mở mắt ra.

Phi Yến uể oải ngồi dậy, nàng mờ hồ tiếp nhận một cái gì đó do một người nào đó đưa đến, nàng bỏ thứ đó vào miệng mà cũng ko thèm để ý nó là cái gì (trời, ta ko còn lời nào nói với ngươi nữa T.T) ! Phi Yến nhanh chóng nhai cái thứ trong miệng nàng, kế tiếp nàng tiếp nhận lấy một cái bình cao lớn rồi đưa lên miệng uống mà nàng đoán rằng thứ trong bình chính là nước! Phi Yến trình diễn xong một màn ăn uống này liền nắm xuống ngủ tiếp. Ko hiểu sao mà trời càng lúc càng lạnh làm nàng càng lúc càng buồn ngủ! (ta đưa ra một câu kết luận cuối cùng, nữ chính của chúng ta là từ một con gấu tiến hóa thành!)

Tử Ly,Nhược Bạch trợn trừng mắt nhìn nàng. Quả thật, hôm nay bọn hắn đã chứng kiến một cảnh tượng hiếm có nha!Chưa từng thấy người nào như nàng! Hai người bọn hắn đều buồn cười nhìn Phi Yến đang ngủ say như chết trên tấm thảm! Ngay cả tảng băng ngàn năm như Lãnh Phong cũng bị một màn của nàng làm cho buồn cười.

Thanh Phi nhìn vào bên trong xe ngựa, quay qua làu bàu với Thanh La: “Tiểu thư, thật là…cứ vào mùa đông lại trở nên như vậy! Bình thường thì rất đoan trang, cao quý nhưng cứ tới thời điểm này lại trở nên mơ mơ hồ hồ như thế nào ấy!”

“Nhưng đó cũng là một trong những điểm đáng iu của tiểu thư chúng ta!” Thanh La gật đầu cười

Thế là những màn như vậy cứ tiếp tục diễn ra cho đến khi đến Thiên Sơn.

Tử Ly càng ngày càng thích Phi Yến bây giờ. Lúc này hắn nói gì nàng đều gật đầu đồng ý hơn nữa đều ngoan ngoãn nghe lời giống một tiểu miêu. Giờ thì hắn đều mong quanh năm suốt tháng đều là mùa đông giá lạnh hết!

Xe ngựa từ từ đi men theo đường núi rồi chậm rãi dừng lại trước một bia đá lớn có khắc ba chữ “Lạc Hoa các”. Xung quanh nơi này đều được phủ bởi một màu tuyết trắng xóa, nơi này chỉ có một cái bia đá duy nhất ở đây, ngoài ra ko có bất cứ cái gì khác nữa! Muốn nhìn vào sâu bên trong cũng ko được, chỉ thấy tầng tầng lớp lớp sương mù.

Tử Ly bước xuống xe, ôn nhã nói: “Tại hạ Bạch Tử Ly, đến đây cầu y!”

Thanh âm hắn vừa dứt xong liền có một nữ tử từ bên trong dùng khinh công đi ra. Nữ từ này thân hình nhỏ nhắn, khuôn mặt lanh lợi nhìn y hệt một tiểu cô nương chừng 10 tuổi. Thanh âm nữ tử như tiếng chuông vang lên, “Thật ko ngờ hoàng đế của Bạch Hổ quốc cũng đến đây cầu y! Nhưng ta xem ngươi rất khỏe mạnh mà!”

“Linh Lan cô cô, ko phải tại hạ cầu y mà là nàng!” Tử Ly chỉ tay vào Phi Yến đang nằm trong lòng Nhược Bạch.

Nữ tử tên Linh Lan này chính là Độc y nhân trong giang hồ đồn đại. Thoạt nhìn nữ tử này trông giống một tiểu cô nương 10 tuổi nhưng thật ra nàng đã ba mươi mấy tuổi đầu rồi! Người ta nói sở dĩ nàng có thân hình như vậy là do tự bản thân mình thử quá nhiều loại độc nên mới dẫn đến có vẻ bề ngoài của một ấu nhi. Linh Lan tiến lại gần Nhược Bạch để nhìn Phi Yến, bất quá chiều cao của nàng quaá khác biệt so với Nhược Bạch nên buộc lòng hắn phải cuối người xuống thật thấp.

Linh Lan nhìn dung nhan nữ tử đang ngủ say này âm thầm tán thưởng. Quả nhiên là một đại mĩ nhân nha! Vậy là lời tiên tri của nha đầu Đinh Hương kia ko sai chút nào! “Cô nương này tên gọi là gì? Cùng với nàng bị như thế nào?”

“Nàng tên là Phi Yến. Đôi chân nàng ấy ko thể cử động được nữa!” Nhược Bạch thấy Linh Lan hỏi thì trong lòng âm thầm mừng rỡ. Xem ra Phi Yến có cơ hội rồi!

“Được rồi, các ngươi để nàng ở đây rồi xuống núi hết đi!” Linh Lan vân đạm phong khinh nói.

“Nhưng mà…được rồi, vậy ta có thể để hai tì nữ của nàng theo cô cô được ko?” Nhược Bạch lo lắng nói. Hắn nhìn thấy Linh Lan thân hình nhỏ bé, ko thể nào một mình mà mang Phi Yến vào được nhưng lại ko dám nói thẳng ra. Ai mà chẳng biết đến tính cách của vị cô cô kì quái này chứ! Tốt nhất ko nên chọc giận nàng!

”Ko được, Lạc Hoa các là thánh địa, ko phải ai muốn vào cũng được! Các ngươi mau xuống núi đi!” Linh Lan ko kiên nhẫn nói. “VŨ! Ngươi còn ko ra đây giúp ta!” Linh Lan hét lớn

Tức thì một thân ảnh nam nhân cao lớn xuất hiện.Namnhân này cao khoảng một thước chín, gương mặt tuấn tú, làn da màu nâu quyến rũ, trời rất lạnh nhưng hắn chỉ mặc một bộ y phục màu đen mỏng dính để lộ ra vòm ngực rắn chắc. “Bình tĩnh, ta đến rồi đây! Ngươi cứ la hét như vậy sẽ trở thành một bà lão đó!”

“Im cái miệng thối của nhà ngươi lại! Mau giúp ta đem vị cô nương đó vào!” Linh Lan trừng mắt nhìn Vũ

“Hảo, hảo!” Vũ đi về phía Nhược Bạch.

Nhược Bạch lo lắng nhìn Phi Yến lần cuối rồi mới chuyền nàng qua cho Vũ.

“Mong các ngươi chiếu cố đến nàng!” Tử Ly nhét vào tay Phi Yến cái lò ấp tay bằng bạc, hắn luyền tiếc nhìn nàng.

“Đi thôi!” Linh Lan ko trả lời Tử Ly mà xoay qua nói với Vũ bên cạnh.

Vũ bồng Phi Yến sử dụng khing công đi vào trong. Chỉ trông chốc lát mà thân ảnh của Vũ đã mất hút.

“Khoan đã!” Lãnh Phong bước xuống xe. Hắn đưa cho Linh Lan chiếc hộp nhỏ, “Cái này sẽ giúp ích cho nàng ấy!” Băng tâm tuyết liên là do Phi Yến lén lút nhét vào người hắn lúc nào hắn cũng ko biết!

Linh Lan đón nhận chiếc hộp từ tay Lãnh Phong. Nàng nhỏ giọng nói với hắn, “Ko ngờ người đứng đầu Thanh Phong môn lại trở nên nông nỗi này! Ngươi nên tận hưởng tốt ngày tháng còn lại của mình đi, trước khi Ma Hạ phát tác!” Linh Lan nói xong liền dùng khing công bay vào trong.

Chỉ trong giây lát, nơi đây lại rơi vào không gian yên tĩnh như trước.

*cười nham nhở* các nàng thân mến, chương sau soái ca sẽ xuất hiện!!!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.