Hôm nay là một ngày cực kì cực kì quan trọng, haha…bởi vì hôm nay chính là ngày nàng chính thức đi ngao du thiên hạ! Tâm trạng nàng phấn khởi và háo hức y như cái ngày đầu tiên nàng bắt đầu sống ở đây. Ra ngoài rồi, ta sẽ tha hồ tự do bay lượn, tránh xa những việc phức tạp đi!
Việc nàng cần làm bây giờ là đợi Dung Triệt tới, sau đó nàng chỉ cần lên xe ngựa của hắn là xong…
“Tiểu thư, Tử Ly công tử…à không, phải là hoàng thượng mới đúng, phải hoàng thượng cho mời người đi dạo, xe ngựa đã ở bên ngoài đợi rồi!” Thanh Phi bước vào cầm theo một áo choàng bằng lông. Nàng biết tiểu thư rất dễ bị cảm lạnh vào mùa đông nên phải cẩn thận một chút mới được.
Tại sao lại đi dạo vào lúc này? Nàng còn phải chờ Dung Triệt nha! “Ta biết rồi, em chuẩn bị đồ đạc xong hết chưa? Ta sẽ cố gắng trở về thật nhanh!”
Phi Yến vội đi ra ngoài, nàng phải đi nhanh một chút, gặp Tử Ly xong liền quay trở lại đây!
Xe ngựa đi một lúc lâu, Phi Yến mới chợt nhận ra mình quên đem theo áo choàng, hèn gì nãy giờ nàng lại thấy lạnh đến vậy! Ai, đành cố gắng chịu đựng thôi!
Xe ngựa chợt dừng lại, người đánh xe bên ngoài lên tiếng: “Công chúa, đã tới nơi rồi!”
Công chúa? Cái danh xưng này nàng ko quen cho lắm! Phi Yến từ từ vén rèm xe lên, ngoài trời tuyết đang rơi rất nhiều! Nàng vươn cánh tay ra đón lấy một bông tuyết, thật lạnh a!
Người đánh xe đang định đưa tay dìu nàng xuống, thì một bàn tay ấm áp đã nắm tay nàng, “Để ta giúp nàng!”
Nam tử này toàn thân y phục trắng muốt, y phục của y với màu của tuyết tương đồng, tóc dài được một cây tram bang ngọc cài lên gọn gàng, phần tóc còn lại thì thả ra tự nhiên đung đưa trong gió. Hắn lúc nào cũng như vậy, trên người luôn tản mát ra khí chất của bậc tiên nhân. Nàng cũng tự hỏi mình nhiều lần rằng có khi nào hắn chính là tiên nhân từ trên trời hạ phàm?
“Phi Yến, nàng ko cần nhìn ta đến ngây ngốc như vậy!” Thanh âm ôn nhuận như ngọc của Tử Ly làm cho nàng bừng tỉnh. Lúc này, Phi Yến mới phát hiện ra mình nãy giờ đang nhìn người ta chằm chằm, nàng cuối đầu thật thấp xuống để giấu đi khuôn mặt ửng hồng vì xấu hổ của mình rồi nhẹ nhàng bước khỏi xe ngựa.
Tử Ly bung dù ra che cho nàng để tránh tuyết rơi xuống.
Khung cảnh lúc này có thể tạo thành một bức tranh tuyệt mĩ, dưới bầu trời đầy tuyết rơi, một đôi nam nữ sánh đôi đi bên nhau, nam tử bạch y phiêu dật, nữ tử hồng y đỏ thẵm làm cho người khác chói mắt, bọn họ cùng che chung dưới một cây dù, khoảng cách hai người gần nhau đến nỗi có thể nghe thấy tiếng tim đập thình thịch.
“Nàng thật là…Trời lạnh như thế này mà lại ko khoát thêm áo ra ngoài!” Tử Ly dịu dàng cởi áo choàng lông màu xám ra khoát lên người nàng. Hơi ấm từ chiếc áo choàng từ từ truyền sang thân thể Phi Yến.
Hai người bọn họ bước vào một cái đình gần đó, Phi Yến ngồi xuống ghế và im lặng chờ Tử Ly nói. Nàng biết hôm nay Tử Ly hẹn nàng ra đây là có chuyện muốn nói nhưng suốt từ nãy tới giờ Tử Ly lại chẳng mở miệng nói câu nào.
Tử Ly lẳng lặng nhìn ra ngoài như bên ngoài có cái gì đó thu hút hắn lắm!
Phải một lúc rất lâu rất lâu sau đó, Tử Ly mới chậm rãi quay lại nhìn nàng nói: “Phi Yến, hai ngày sau ta phải trở về Bạch Hổ quốc…Đến lúc đó nàng phải đi với ta dù có muốn hay không!”
Cái này, cái này ko phải là bắt cóc người quá trắng trợn sao, “Nhưng dù sao ta cũng là công chúa của Huyền Vũ quốc, huynh ko thể ép ta đi được!”
”Nàng có là công chúa hay ko, ko quan trọng! Ta vốn dĩ ko quan tâm!” Hắn bá đạo nói
Phi Yến chưa bao giờ thấy một Tử Ly luôn trầm lặng, ít nói lại trở nên bá đạo như vậy! “Nhưng nếu ta đi theo huynh cả cuộc đời này ta đều ko vui vẻ, ko hạnh phúc, như vậy cũng được sao?”
Tử Ly im lặng một hồi lâu rồi kiên quyết nhìn nàng, “Như vậy thì ít ra nàng cũng ở bên cạnh ta!”
Nàng ko ngờ câu trả lời của Tử Ly lại như vậy, lúc này nàng đứng lên nói: “Như Nguyệt đang đợi ta ở Mĩ Nhân lâu! Ta phải về đây!” Nói xong thì quay đầu bỏ đi.
Nàng bỏ lại một nam nhân vẫn nhìn theo bóng lưng nàng, “Phi Yến, xin lỗi nàng! Nhưng ta thật sự ko thể buông tay rồi!”
Hai năm nay hắn ko gặp nàng vì hắn muốn suy nghĩ thật kĩ, biết đâu được trong hai năm này hắn sẽ quên dần dần nàng thì sao? Nhưng ko, hình bóng nàng suốt ngày cứ hiện ra khắp nơi, đôi lúc hắn đuổi theo cả một nữ nhân gặp trên đường chỉ vì nàng ta có bóng lưng giống nàng. Ý muốn chiếm hữu nàng cứ như con mãnh thú lớn dần lớn dần trong lòng hắn!
Phi Yến về tới Mĩ Nhân lâu đã thấy xe ngựa của Dung Triệt ở bên ngoài, nàng vội vàng chạy vào trong.
“Nha đầu, mau chóng thay nam trang này đi!” Dung Triệt đưa cho nàng một bộ nam trang.
Phi Yến thấy Thanh La và Thanh Phi đều đã thay nam trang rồi nên cũng nhanh lẹ đi thay.
Nàng đã bàn với Dung Triệt là hắn sẽ đem theo ba tên người hầu có dáng người từa tựa ba người các nàng vào Mĩ Nhân lâu, sau đó các nàng chỉ cần mặc y phục của ba tên đó rồi dễ dàng ra khỏi thành. Đồ đạc thì nàng đã nhờ Thần Hy đem ra ngoài thành trước, Hắc Phong cũng được nàng sơn lên một lớp lông màu trắng đem ra ngoài thành chờ để che mắt mấy tên được cử theo theo dõi nàng.
Phi Yến bước ra với nam trang trên người, nàng còn lấy một ít đất bôi đen lên mặt, mặc dù nàng ko muốn làm vậy nhưng phải hy sinh một ít cho đại sự.
Trước khi Phi Yến ra ngoài, nàng giao cho Lưu thúc ba bức thư và năm cái túi hương, dặn dò cẩn thận: “Lưu thúc, đợi ta đi khoảng hai ngày thì hãy đưa những thứ này cho bọn họ ! Thúc trông coi Mĩ Nhân lâu giúp ta, có chuyện gì cứ tới tìm Thần Hy, huynh ấy chắc chắn sẽ giúp đỡ!”
Lưu thúc cầm lấy bức thư rồi chấm chấm nước mắt, “Tiểu thư, người đi đường bảo trọng!”
“Yên tâm, ta ko đi luôn đâu! Thúc cũng bảo trọng!” Phi Yến mỉm cười an ủi Lưu thúc rồi theo sau Dung Triệt lên xe ngựa.
Thanh Phi ngồi bên ngoài cùng người đánh xe, nàng và Thanh La ngồi bên trong với Dung Triệt, thiên a, người nhất định phải giúp con ra khỏi thành thuận lợi!
Phi Yến nhìn ra ngoài thấy xe ngựa từ từ di chuyển đến cổng thành, đôi mắt của tên lính gác cứ như chim ưng dò xét từng người thật cẩn thận. Phi Yến thầy như vậy liền bực mình, đây là sao chứ? Chẳng lẽ tên Chính Hiên kia sợ nàng bỏ trốn sao? Bất quá sự tình đúng là như vậy!
Phi Yến thở phào nhẹ nhõm khi xe ngựa đi qua cổng thành, lúc này nàng mới cười vui vẻ được.
Dung Triệt trêu chọc nàng, “Sư muội ko cần vui mừng đến như vậy đâu! Mắc công lát nữa vui quá hóa buồn bây giờ!”
“Hứ, làm sao mà buồn được! Ta mà ra khỏi thành rồi muốn bắt ta lại là chuyện ko thể nào!” Phi Yến cầm khăn tay lau đi lớp đất trên mặt.
“Hôm nay, các người hãy ở lại Phi Ưng sơn trang một đêm đi, mai hãy lên đường!”
“Hảo!”
Thế là các nàng thẳng một đoạn đường dài đến Phi Ưng sơn trang…
Ba người các nàng được một nha hoàn dẫn vào một gian phòng lớn
Chậc, chậc, sơn trang này cũng ko tệ nhỉ! Rộng lớn, thoáng mát, đúng là nơi thích hợp để chuyên tâm tập võ.
Nàng tắm rửa và thay một bộ y phục sạch sẽ rồi thoải mái ăn một bữa cơm thật ngon lành!
“Sư muội, ngươi có nhã hứng đi uống rượu cùng ta ko?” Dung Triệt trên tay cầm một bình rượu bước vào phòng nàng
“Hảo!” Phi Yến hào sảng đồng ý rồi bước ra ngoài sân.
“Sư muội, lần này ngươi ra ngoài phải cẩn thận một chút! Giang hồ rất phức tạp, lòng người lại khó đoán! Ta đoán hai ngày sau, bọn họ sẽ phát hiện ra ngươi bỏ đi, thế nào cũng có rất nhiều người đi tìm ngươi!” Dung Triệt tự rót cho mình một ly rượu rồi rót cho Phi Yến một ly.
Phi Yến đưa ly rượu lên miệng một hơi uống cạn hết. Hương vị nồng và cay của rượu từ từ trôi xuống cổ họng nàng, uống rượu trong một ngày đông thật ấm áp!, “Sư huynh ko cần lo lắng, ta tự biết lo cho bản thân mình!”
“Nha đầu, ngươi cũng thật đào hoa nha! Có biết bao nhiêu nam nhân thích ngươi, ai, ko biết là họa hay là phúc đây! Mĩ mạo của ngươi đúng là đem lại nhiều rắc rối a!” Dung Triệt uống một ngụm lớn
“Sư huynh, ta rất tò mò một chuyện, nếu như ngươi nói có rất nhiều nam nhân thích ta vậy tại sao ngươi lại ko thích ta?” Phi Yến tò mò nhìn Dung Triệt
“Haha…ta thừa nhận, sư muội ngươi là mĩ nhân hiếm có trong thiên hạ nhưng ta sợ những mĩ nhân như ngươi lắm, đụng vào ngươi rất phiền phức! Dung Triệt – ta chỉ cần một nữ tử yêu ta thật lòng là đủ, ko cần phải có mĩ mạo song toàn!” Dung Triệt nói mà ánh mắt như đang nghĩ về một hình bóng nào đó
“Sư huynh, ngươi phải đối xử tốt với Như Nguyệt đó! Muội ấy là thích ngươi thật lòng!”
Dưới ánh trăng, Phi Yến cùng Dung Triệt vui vẻ nói cười, uống rượu thỏa thích. Nhìn vào thật ko giống như một nam một nữ ngồi với nhau mà giống như hai nam nhi đang uống rượu bàn luận sự đời.