Thiên Hạ Đệ Nhất Ảnh Vệ

Chương 175: Nóng như lửa đốt




Đây là ngày hạ nóng bức nhất, ánh mặt trời xém xíu là nướng chảy cả tảng đá. Mọi người cao thấp trong Khanh gia bảo bị cái nóng bức khiến cả người đầm đìa mồ hôi, mà ngay cả nước trong giếng múc lên cũng nóng phỏng tay.

Tiểu Thất bị mặt trời hun phơi trần thân trên, ngồi ở dưới tàng cây trong sân gặm dưa hấu. Mà Bạch Hổ thì biến về nguyên hình, ngồi trong bóng râm vươn đầu lưỡi giải nhiệt, tiểu Thập Tam đến tìm Bạch Hổ chơi, thấy Tiểu Thất phóng khoáng như thế cũng bắt chước thoát hết chỉ còn chừa mỗi cái quần cộc.

Đại Ngư công tử vốn muốn nhảy vào trong nước tìm chút mát mẻ, nhưng ngay cả nước cũng bị mặt trời độc ác hong nắng, khiến cho hắn cảm thấy mình ở trong nước cũng chẳng khác gì việc nhảy vào trong nồi lẩu đang sôi sùng sục, vì thế nhìn sang Đại Bảo đang muốn cởi quần áo hóng mát: “Đi gọi tiểu Bạch Long cho chút băng đi.”

“Hắn đang ở trong đại điện xử lý sự vụ võ lâm, đợi hắn về rồi nói.” Đại Bảo đáp. Gần đây, hắn thực sợ hãi đụng mặt cô nàng mặc hoàng y Lưu Huỳnh kia, luôn lo lắng thân phận của mình bị phơi bày ra ngoài ánh sáng, vì thế nếu có thể không đi ra ngoài hắn sẽ tận lực không đi.

Sau khi gặm dưa hấu xong, Tiểu Thất vẫn cảm thấy rất nóng. Hôm nay Khanh Ngũ sợ hắn chịu không nổi cho nên không cho hắn cùng đi tới đại điện gặp mấy vị môn chủ đường xa đến họp —— bởi vì mấy loại hội nghị võ lâm này thường sẽ kéo dài vài canh giờ. Trời lại nóng như vậy, Tiểu Thất nhất định muốn mặc một cây đen, hắn không nỡ để Tiểu Thất chịu tội, vì thế ra lệnh cưỡng chế Tiểu Thất ở trong sân nghỉ ngơi.

Đến buổi trưa, nhiệt độ không khí càng lúc càng lên cao, Tiểu Thất nhìn nhìn thời gian, ước chừng Khanh Ngũ phải họp đến tận trưa, vì thế không thể kiềm chế, đội nắng đổi một bộ hắc y nhảy lên nóc nhà, thân hình lướt nhẹ theo con đường chuyên dùng cho ảnh vệ đi đón Khanh Ngũ. Nhưng khi đi trên con đường nóc nhà chuyên dụng cho ảnh vệ này, thỉnh thoảng lại nhìn thấy mấy tên ảnh vệ bị cảm nắng ngã xuống.

“Mấy tên vô dụng này!” Tiểu Thất than thở một câu, mồ hôi tuôn như mưa. Trong tiết trời nóng nực như vậy, cho dù võ công Khanh Ngũ thuộc thể hàn thì ngồi ì trong đại điện nghị sự liên tục mấy canh giờ nhất định cũng rất khó chịu đi?

Quả nhiên, bởi vì hội nghị võ lâm lần này liên quan tới chương trình hội nghị trọng đại trong chốn võ lâm, nội dung tuyệt mật, dựa theo thói quen lúc trước phải đóng cửa cửa sổ thương thảo, bởi vì thật sự quá nóng thế cho nên trong quá trình hội nghị diễn ra có mấy vị nguyên lão võ lâm chịu không nổi bị cảm nắng hôn mê, Khanh Ngũ đành phải gọi người nhanh chóng đưa khăn lông ướt, chè đậu xanh ướp lạnh tới để hạ hỏa. Mặc dù như thế, nhưng mọi người hầu như đều bị mồ hôi làm quần áo sũng nước, cho dù là nội công Khanh Ngũ thuộc thể hàn thì cũng hiểu không tránh khỏi cảm giác khô nóng khó chịu.

Giữa trưa lúc ăn cơm, cuối cùng cửa sổ có thể mở ra, Khanh Ngũ nhanh chóng di động xe lăn đi tới bên cửa sổ thông khí.

“Nóng quá.” Hắn nâng tay áo muốn lau mồ hôi trên trán, thình lình một chiếc khăn tay tẩm nước lạnh từ ngoài cửa sổ nhẹ nhàng rớt vào trên cái trán của hắn, lau qua lau lại.

Khanh Ngũ hoảng sợ, Tiểu Thất vội vàng an ủi: “Đừng sợ, là ta. Chủ tử bị hun khó chịu lắm đi?”

“Ừ, buổi chiều quá nóng, phần còn lại thì đợi một ngày thời tiết dịu hơn sẽ làm nốt, ta trở về tìm chút mưa để hạ nhiệt độ. Trời nóng như vậy, ngươi còn mặc quần áo màu đen kín kẻ vậy làm chi?”

“Đây là đạo đức nghề nghiệp.” Tiểu Thất lầu bầu. Hắn nhảy từ cửa sổ vào, ôm lấy Khanh Ngũ, chỉ cảm thấy phía sau lưng Khanh Ngũ cũng bị mồ hôi ướt đẫm, không khỏi có chút đau lòng, nói: “Ta mang ngươi trở về.”

Trở lại sân trong, Tiểu Thất cũng không vội hầu hạ Khanh Ngũ dùng cơm, mà để hắn đi tắm rửa trước, sau đó thay bộ quần áo mỏng. Mặc dù như thế nhưng tiết hè nóng bức không thể chịu nổi. Khanh Ngũ cầm một chén nước hắt vào không trung, nhưng đợi nửa ngày một giọt nước cũng chưa rơi xuống khiến Khanh Ngũ buồn bực không thôi.

“Đại Ngư công tử, sao lại như thế này?” Khanh Ngũ hỏi Đại Ngư.

“Bởi vì hôm nay dương khí quá thịnh, cho dù là ngươi cũng không thể gọi mưa tới. Trừ phi ngươi tăng mạnh pháp lực cầu mưa.” Đại Ngư công tử cũng duỗi đầu lưỡi —— cá không có cách nào lau mồ hôi a.

“Muốn ta dùng máu sao?” Khanh Ngũ hỏi.

“Không được!! Nghĩ cũng đừng nghĩ!!” Tiểu Thất vội vàng gào lên, hắn không muốn Khanh Ngũ vì chuyện nhàm chán như vậy mà thương tổn tới mình.

“Ngươi không cần trích máu, sau khi ngươi biến thành rồng pháp lực tự nhiên gia tăng vô số lần. Nhưng loại phép thuật cầu mưa này chỉ có long tộc mới có thể sử dụng, ta cũng không hiểu biết nhiều, một lát ngươi tự mình tra cứu đi.” Đại Ngư công tử không còn sức lực, vừa dứt lời đã nằm bẹp ở trên sàn nhà tìm kiếm một chút mát mẻ. Hơn nữa này hắn đang ở trong hình thái Đại Ngư, khiến người ta rất muốn giết ăn.

“Biến thành rồng cũng không cần mặc quần áo, sẽ mát mẻ hơn.” Tiểu Thất ở một bên xen mồm. Khanh Ngũ lườm sang.

Cơm trưa chỉ có một mình Khanh Ngũ hăng say nhai bẹp bẹp, những người khác bởi vì quá nóng một chút khẩu vị cũng chẳng có.

Tiểu Thất ăn nhiều dưa hấu cũng không thèm ăn nữa. Thập Tam cảm thấy Ngũ Ca ăn thiệt ngon, nhưng hắn cảm thấy nóng nực ăn không vô. Nhìn cả đám đều bị hun nóng chỉ có thể dán lên bàn đá lăn trên mặt đất tìm kiếm mát mẻ, Khanh Ngũ thương hại mở miệng: “Đợi ta uống xong chén súp thịt bò này rồi nghĩ biện pháp cầu mưa cho các ngươi.”

Súp thịt bò!!!!!

Mọi người nghe được ba chữ kia, nhất thời cảm thấy nhiệt độ tăng vùn vụt — bạn rồng đeo bộ vuốt kia tuyệt đối là cố ý!

Chờ Khanh Ngũ mồ hôi đầm đìa dùng cơm nước xong, ợ một cái, lúc này mới rề rà bước vào phòng ngủ. Tiểu Thất thức thời bước tới dìu hắn. Chỉ một lát sau, một con rồng bạc từ cửa sổ lớn bay ra.

“Mỗi lần nhìn thấy Bạch Long, ta đều không thể nhịn cười a… Ngũ Ca…” Thập Tam nằm trên mặt đất thưởng thức Bạch Long nói.

Bạch Long trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, lập tức bắt đầu nghiên cứu biện pháp cầu mưa —— Lúc trước mỗi lần vào thời điểm hắn tức giận liền tự nhiên mà đưa tới trận mưa to tầm tã, nhưng hiện tại tâm tình của hắn rất bình thản, một chút cũng không muốn bực tức, nếu bây giờ mà bay lên trời cao rống một tràng dài cũng có thể đưa tới mưa to, như vậy thì toàn bộ bình tĩnh sau giờ ngọ đều sẽ bị hắn phá hư, mọi người sẽ nói thật vất vả Long thần mới rời đi lại trở về quấy rối, làm cho lòng người hoảng sợ.

Bạch Long ghé đầu dưới tàng cây suy tư một hồi, cái đuôi lắc lắc, khiến cho hàn khí từ trên người hắn bay ra ngoài không ít, nhiệt độ không khí trong đình viện nhất thời giảm xuống dưới, mọi người cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái một chút.

Tiểu Thất đi qua sờ sờ long lân, thật lạnh lẽo, ghé vào bên trên đó so với nằm úp trên mặt đất còn thoải mái hơn, vì thế đơn giản ngồi ở bên cạnh Bạch Long, hỏi: “Nghĩ được phương pháp gì sao?”

“Không.” Rồng ta nghiêng đầu nhìn hắn, dù sao cũng là một con rồng con, gì cũng không hiểu.

“Ta đem dưa hấu cho ngươi nè.” Tiểu Thất cầm dưa hấu trong tay đút cho rồng ăn, còn sờ sờ lớp lông tơ đặc biệt mềm mịn. Rồng ta thoải mái nhắm mắt lại ăn dưa hấu, một lát sau, hắn hình như có chủ ý, tiến đến trước mặt Tiểu Thất thì thầm vài câu. Tiểu Thất kinh ngạc hỏi: “Như vậy cũng được à?”

“Trước kia ta từng đọc qua tiểu thuyết linh quái cũng viết như vậy, không biết có phải thật hay không.” Bạn rồng giải thích.

“Được rồi…” Tiểu Thất lộ ra biểu tình cổ quái, giống như đang nín cười. Vì thế chỉ thấy hắn nhổ một cây cỏ đuôi chó, sau đó đặt tới gần lỗ mũi Bạch Long nhẹ nhàng gảy, rất nhanh liền khiến cho Bạch Long há to mồm, hắt hơi một cái thiệt lớn.

Nương theo cái hắt xì của bạn rồng, trên không trung ngàn dặm không mây rốt cục cũng kéo mây đen. Bạch Long nhân cơ hội quất đuôi quét một đường, khiến cho cột nước trong ao dâng lên tận trời cao, tốc độ ngày một gia tốc, chỉ thấy sấm chớp mơ hồ dựng lên, sau đó một trận mưa to giàn giụa không hề báo trước rơi xuống!

“Trời mưa nha!” Tất cả mọi người hoan hô. Trong tiếng hoan hô, hơi nóng cũng tiêu giảm rất nhiều, ngược lại trong tầng mây đen, một thân ảnh lạ lùng chợt vụt qua, khiến cho lão hổ cùng Đại Ngư chú ý. Rồng con không hiểu điển cố linh giới, bởi vậy cũng không có để ý.

“Quả nhiên, đất đai khô nứt, thời tiết nóng bức khác thường sẽ đưa tới thứ gì đó.” Bạch Hổ thâm trầm lầm bầm lầu bầu.

Mà trong lúc tất cả mọi người không để ý, Đại Bảo lặng yên đến gần gian phòng của mình, khép cửa lại, một đạo thân ảnh ở trước mặt hắn quỳ xuống.

Thì ra là cái bạn ảnh vệ kia của Đại Bảo.

“Điện hạ, ngài nên mau chóng trở về. Hạ Lưu Huỳnh đã tìm đến đây, đủ nói rõ tình thế trong triều nguy cấp, nếu người còn không chịu trở về thì thần binh doanh không biết còn phải liên lụy bao nhiêu người…”

“Ta đã biết. Xem ra ta tránh né nhiều năm như vậy, cuối cùng vẫn không thể tránh khỏi việc đối mặt với hiện thực.” Đại Bảo lộ ra biểu tình sầu lo trước nay chưa từng có, hắn nhìn ngoài cửa sổ, lẩm bẩm nói: “Xem ra, hài tử kia đã không cần tới ta nữa, hiện tại có nhiều người chiếu cố hắn rồi …”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.