Thiên Duyên Định Thiên Niên

Chương 12




Buổi chiều, Ngôn Thương Du cùng Lâm Minh dọn dẹp hai cái tiểu điếm thân thương của mình chuẩn bị mai khai trương , nếu thi rớt dù sao cũng còn chỗ tự nuôi bản thân. Vừa dọn dẹp, Ngôn Thương Du vừa ngâm nga vài hát, tinh thần nàng rất tốt a.

"Điều thứ nhất là hành sự chỉ nhận tiền mặt, không hỏi thị phi đúng sai dù có bao gồm lai lịch của mục tiêu. Điều thứ hai chính là vì để thuận tiện hành động, nhất thiết phải nhớ mặc chiếc áo màu đen nhất và đơn giản nhất. Điều thứ ba là không được giết phụ nữ và trẻ nhỏ. Điều thứ tư ra tay không chớp mắt. Điều thứ năm phải tránh nhiều lời thừa thải. Điều thứ sáu là đi đường vòng về nhà. Điều thứ bảy lựa chọn vũ khí bản thân vừa tay nhất, tôi đề cử mặt nạ chống độc. Điều thứ tám sau khi hoàn thành nhiệm vụ nhớ phải hát..." (Có ai nhận ra bài gì chưa :3 đây nó phía dưới đây, lời chôm ra đấy 😷. )

Ngôn Thương Du vừa lau chùi vừa ngâm nga hát đi hát lại điệp khúc của bài hát. Đợi đến lúc quay người lại thì nhìn thấy Lâm Minh đang đứng chết trân nhìn lăm lăm nàng. Ngôn Thương Du đến trước mặt Lâm Minh quơ quơ.

"Này, này."

"Ta đã hiểu, đa tạ thiếu gia chỉ dạy." Lâm Minh khẽ giật mình, lập tức quỳ xuống hướng Ngôn Thương Du cung kính nghiêm túc nói.

"Hiểu cái quái gì?". Ngôn Thương Du thấy hắn lại quỳ nói hưu nói vượn gì đó có chút khó hiểu, thuận miệng mắng một câu.

"Ra tay không chớp mắt, không nói điều thừa thải." Như nói với mình mà như nói với Ngôn Thương Du lặp lại lời của nàng, nghĩ một chút lại nói tiếp.

"Ta nhớ kĩ, sau này sẽ làm đúng theo lời thiếu gia. Lâm Minh nhất định không làm người thất vọng." Thấy Lâm Minh nghiêm túc nói, Ngôn Thương Du ngẩn người, suy nghĩ lời này là ý gì. Sau đó bật cười không ngừng được.

"Ân? Ha ha, đây chỉ là... Được, được, sau này cứ theo đó mà hành sự, đứng lên đi. Ha ha." Ngôn Thương Du muốn nói đây chỉ là lời bài hát thôi, nhưng nghĩ lại trong cái xã hội phong kiến này lời kia thật sự không sai chút nào, ngay cả người già trẻ con chúng cũng không tha nữa là. Nhưng thấy thái độ nghiêm túc của Lâm Minh, Ngôn Thương Du thật sự nhịn không được mà cười lớn, sau này có lẽ ta nên hát tình ca a.

Hôm nay liền ở nhà nghỉ ngơi không ra ngoài. Sáng sớm hôm sau, Ngôn Thương Du ra chợ mua nguyên liệu, thịt bò tươi, rau củ, trà, rượu thượng hạng, một đống đủ loại trái cây mang về nhà bếp. Còn Lâm Minh đi đến chỗ thợ mộc lấy tấm bản cửa hiệu, tuy nhỏ nhưng hoa văn cực kì tỉ mỉ, tinh tế vô cùng, hoa văn này là dựa theo chiếc dao cầm tay nhỏ mà Ngôn Thương Du luôn luôn mang bên người, Du Lam Các. Cái tên này chẳng có ý nghĩa to lớn gì, vì nghĩ không tên, Du ở đây là trong Ngôn Thương Du, Lam là màu lam, Ngôn Thương Du thích màu lam nên gọi là Du Lam thôi. Ngôn Thương dù có chết cũng không thừa nhận Lam trong Lam Chi đâu, bên ngoài cho dù có giữ cái bộ dạng cà lơ phất phơ kia nhưng thật tâm yêu một người thì làm sao nói quên liền quên đi được, coi như tưởng niệm mối tình đã đơm hoa nhưng bị người bóp nát thôi.

Ngôn Thương Du ở dưới bếp bắt đầu nấu, lấy trái cây ép ra để vào bình các chiếc bình nhỏ nhỏ như bình rượu, nấu sẵn nước nóng để pha trà, bắt đầu là bò bít tết thêm chút rượu thượng đẳng. Lâm Minh ở ngoài treo bản hiệu làm không ít người dừng lại xem, cộng thêm mùi hương của thức ăn từ trong bếp bay ra, ai ai cũng nuốt một ngụm nước miếng, cả Lâm Minh cũng không nhịn được ực một tiếng.

Sau khi treo xong thì có ai ai cũng đến hỏi Lâm Minh khi nào khai trương.

"Hôm nay, số lượng bàn có hạn nên mọi người cân nhắc." Lâm Minh cũng thật thà nói. Nói xong đi vào chỗ chưởng quầy làm theo đúng những gì Ngôn Thương Du dặn. Vừa vào thì cả một cả đám người chen chúc đi vào.

"Mọi người từ từ xếp hàng đi ạ." Lâm Minh cúi đầu chào rồi nói. Đầu tiên là xem thực khách chọn bàn hay nhã gian, chọn món ăn thức uống theo cái menu có ghi giá tiền trên đó, phải nói Ngôn Thương Du bán thức ăn mắc như vàng, tùy tiện chọn bàn, một món ăn, một bình rượu hoặc nước ép gì đó nghe rất lạ tai liền hơn một lượng bạc, trên nhã gian là hơn ba lượng, ăn no nê thì chỉ có đại gia(1000 đồng=1 lượng). Nhiều người đi vào nhưng nhìn xong giá tiền đều bỏ đi đầy tiếc nuối, những người vừa bước vào đều oa lớn một tiếng làm người bên ngoài tò mò không thôi. Gọi món, thanh toán xong mới được vào, đây đều là dựa theo hiện đại mà làm, tránh hiện tượng ăn quỵt. Trong một lúc liền đặt chật nít người, đóng cửa treo bản hết chỗ, chốt món đánh số thứ tự đưa cho Ngôn Thương Du. Quần quật cả buổi, người trong ra, người ngoài vào, đến lúc Ngôn Thương Du lên tiếng mới không tiếp khách nữa. Hốt được bộn bạc, đóng cửa quán sang khách điếm nghỉ ngơi. Ngôn Thương Du không thuê người vì nàng không có ý định bán xuyên suốt. Đồ ăn Ngôn Thương Du làm là đồ ăn hiện đại, người ở đây cũng không biết làm, nàng làm một mình nhiều cũng mệt nên liền bán một buổi liền nghỉ. Nhưng cũng chính vì tiếp khách có hạn, chỉ bán một lúc, thức ăn thức uống cực ngon, độc lạ nên chưa đầy nửa tháng, Du Lam các đã nổi tiếng nhất kinh thành, tuy giá tiền không đổi nhưng số lượng khách mà Du Lam các tiếp càng ngày càng ít. Thậm chí có người đặt trước, có người tăng giá tiền cao ngút đặt chỗ nhưng Ngôn Thương Du vẫn làm đúng quy củ không nhận.

Mà ở cái nơi nào đó, có một đám người nào đó đang rất lo lắng về kết quả nào đó mà hai ngày nữa liền có a.

[Nghe tí nhạc cho khuây khỏa cả nhà ạ. Thương cả nhà nè 🙆]


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.