Thiên Đường Tội Lỗi: Tổng Giám Đốc Là Ác Ma

Chương 24




Sáng hôm sau.

Bệnh viện Lâm Hoa.

Ánh nắng chiếu những tia nắng sớm qua khung cửa sổ, khuôn mặt người đàn ông hiện lên đầy ôn hoà.

Nữ y tá bước vào, cô ấy nhìn thấy sự vui vẻ nơi khoé mắt của người đàn ông nên mỉm cười hỏi:“Bác có chuyện gì vui sao?”

Trần Cảnh nghiêng đầu, ông từ tốn đáp lại:" Con gái bác nói hôm nay sẽ đến thăm."

“Là chị Kiều Ân sao bác? Chị ấy đúng là có hiếu, đi làm vất vả nhưng cuối tuần nào cũng đều đặn đến thăm bác.”

Trần Cảnh khẽ thở dài:" Haizz, số con bé vất vả, phải trưởng thành từ sớm. Bác chỉ sợ nó phải lo toan nhiều thứ quá sẽ sinh bệnh."

“Con gái bố sẽ không bị bệnh được đâu.”

Nghe được giọng nói của con gái, Trần Cảnh liền ngước mắt nhìn. Kiều Ân cười cười bước đến, bên cạnh là Hạ Vũ tay cằm giỏ hoa quả, cô ấy nhìn ông rồi lễ phép cúi người chào:" Con chào bác!"

“Ôi, hai đứa đến rồi sao? Mau, mau ngồi đi.”

Kiều Ân đưa mắt nhìn ông. Mới một tuần không gặp mà bố cô đã thay đổi nhiều quá. Gương mặt trông hốc hác, làn da cũng xạm hẳn đi, nếp nhăn ở bên khoé mắt lộ rõ một một khi ông cười. Sống mũi cay cay nhưng cô vẫn cố nở ra một nụ cười.

“Bố biết không? Trong công ti của con đều nói rằng con rất xinh đẹp, con liền trả lời ngay rằng là vì bố tôi rất đẹp trai, tôi được hưởng ké gene bố… nhưng bây giờ xem ra thời thế thay đổi rồi, mới một tuần không gặp mà bố đã lo lắng cho con đến mức xuất hiện cả nếp nhăn làm bớt đi vẻ tiêu soái hàng ngày rồi. Con chỉ tính hưởng ké xíu xiu thôi đó chứ không có tính bào mòn hết đâu đó nha.”

Trần Cảnh đánh yêu cô con gái rồi nói:“Con bé này! Vậy thì bố sẽ cố bảo toàn vẻ tiêu soái này, quyết không để nó bị mai một.”

Nhìn gia đình đơn giản nhưng hạnh phúc làm Hạ Vũ bên cạnh có chút vui lây, ý cười lan đến tận đáy mắt.

****

Hàn thị.

Hàn Kiêu lạnh lùng lên tiếng:“Cô ở lại làm bản báo cáo này cho tôi, hôm sau sẽ trình bày trước đối tác.”

Bản báo cáo này vốn phải thu thập rất nhiều thông tin, bình thường phải làm trong mấy ngày mới xong vậy mà hắn lại chỉ cho cô thời gian một ngày để chuẩn bị? Cô căm tức nhìn hắn rồi cắn răng cầm lấy bản báo cáo đi một mạch ra ngoài.

Thời gian chuẩn bị gấp rút khiến cô dường như không còn thời gian làm bất cứ chuyện gì. Mãi đến lúc tối muộn khi công ti đã chẳng còn ai cô mới nâng mắt nhìn đồng hồ. Đồng hồ hiển thị mười một giờ hai mươi phút.

Lúc này cô mới mệt mỏi nhắm mắt, cô vốn định nghỉ ngơi một lát rồi sẽ làm tiếp nhưng đột nhiên một bóng hình cao lớn phủ lên người cô. Đôi môi lành lạnh chạm lên bờ môi cô làm cô giật mình mở mắt.

Theo phản xạ cô giơ tay đẩy người đàn ông ra nhưng người đàn ông chẳng những không hề nhúc nhích mà còn thuận thế ghì chặt cô vào lòng. Bàn tay nhỏ nhắn của cô bị kẹp chặt giữa cơ thể săn chắc của người đàn ông, cổ họng cô bật ra những tiếng ú ớ.

Sự hoảng loạn trong cô thu trọn vào đôi mắt đen sâu láy của anh. Anh không biết bản thân lúc này đang làm gì nữa. Anh chỉ biết là cách một tấm kính nhưng ánh mắt anh vẫn luôn đăm chiêu nhìn cô. Nhìn cô nhíu máy, nhìn cô chăm chú rồi lại nhìn đôi môi đỏ mọng đang khẽ hé mở. Cổ họng anh trở lên khô khốc, cơ thể anh cũng trở nên nóng rực đến khó hiểu. Đây là cảm giác mà trước giờ anh chưa từng có. Có lẽ bản thân anh bị mất trí rồi nên chỉ cần vừa nhìn vào đôi môi kia anh liền muốn vươn tay chạm vào, rồi lại muốn tham lam hôn lên nó.

Như một kẻ bị thôi miên bởi lời mật ngọt của ác quỷ, anh chầm chầm tiến đến bên cô…

Lưỡi anh ngang tàn càn quét khoang miệng cô rồi lại càng tham lam hơn khi đem chiếc lưỡi đinh của cô ra cẩn thận mút lấy.

Anh mạnh mẽ xâm chiếm rồi lại dịu dàng kiên nhẫn làm thần trí của cô điên đảo. Cô nghĩ bản thân mình điên rồi nên mới bị anh dẫn dắt vào sự quyến rũ chết người này.

Cô bất lực chịu trận trước khí thế áp đảo của người đàn ông, mãi đến khi cô cảm tưởng chừng như mình sắp ngất đến nơi thì anh mới buông tha cho đôi môi đã sưng tấy của cô.

Lồng ngực cô lúc này đã lên xuống phập phồng, cô ra sức hít thở không khí. Sau khi bình ổn lại nhịp thở cô mới trừng mắt nhìn anh rồi tức giận lên tiếng:" Anh đang làm gì vậy? Tôi phải hoàn thành báo cáo nữa."

Môi mỏng của người đàn ông khẽ nhếch lên tạo một nụ cười không ấm cũng chẳng lạnh:" Cô là tình nhân của tôi, chỉ cần tôi muốn thì bất cứ khi nào tôi cũng đều có thể hôn cô…hay thậm chí là làm tình. Còn bản báo cáo là công việc của cô, và cô vẫn phải hoàn thành nó đúng thời hạn."

Cô nghiến răng đáp lại:" Tên ác ma."

“Ha, nếu tôi thật sự là ác ma thì nơi đây sẽ là địa ngục dành cho cô.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.