Thiên Điểu Trước Gió

Chương 19: Hẹn Hò




Chương trình trao thưởng kết thúc, thay được bộ lễ phục giống như trút được một gánh nặng ngàn cân, cảm giác thoải mái quay trở lại, Lục Giai ôm giải thưởng cùng Tiểu Vũ và Lâm Hiểu Hiểu ngồi trên xe bảo mẫu, khóc cũng đã khóc đủ rồi, Lục Giai vẫn chưa thể tin vào mắt mình, toàn bộ đều là sự thật, không phải mơ

Trương Tiến gật gật đầu cảm thán ra mặt "Trong kinh diễm có kinh diễm, toàn bộ tạo nên một thứ gọi là hào quang vụt sáng, tôi cảm thấy mình theo đúng người rồi, đại minh tinh của tôi"

Lâm Hiểu Hiểu và Lục Giai chỉ biết cười cười, cái tên Trương Tiến này lúc nào cũng khoa trương như vậy

Tiểu Vũ đưa tay lau đi giọt nước mắt còn đọng lại ở khóe mi, đúng nãy cô cũng nhiệt tình khóc, lại còn khóc rất to nữa, khóc nức nở như một đứa trẻ

"Chưa bao giờ em nhìn thấy cảnh tượng này, làm em khóc to như vậy, mất mặt chết đi được"

Lâm Hiểu Hiểu cười khổ, cô đánh lên trán Tiểu Vũ một cái "Đừng ngốc nữa, hôm nay vui như vậy, đoàn chúng ta ra ngoài ăn chút gì đi"

Lục Giai gật đầu đồng tình "Được, hôm nay em mời, mọi người cứ tùy ý quyết định"

"ĐƯỢC"

"Chúng tôi không khách sáo đâu"

Lâm Hiểu Hiểu chọn một nhà hàng lớn hoạt động suốt đêm, lại còn có gian phòng riêng, cô rất nhanh đã gọi đến đặt ngay một phòng ăn cho hơn chục người, món ăn cũng được chọn trước dựa vào menu điện tử phía nhà hàng gửi qua

Xe chạy tầm nửa giờ đồng hồ cũng đến nhà hàng, gian phòng riêng thoải mái để tránh bị làm phiền, toàn bộ đoàn đội theo cùng Lục Giai tầm hơn mười người, không bỏ xót một ai

Rất nhanh, các món ăn nóng hổi nghi ngút khói được dọn lên đầy trên bàn, mọi người ăn uống thoải mái cả buổi tối rất vui vẻ, Lục Giai liên tục bị mời rượu, Lâm Hiểu Hiểu cũng cho phép Lục Giai được chơi hết mình một bữa

Tờ mờ sáng, Lục Giai trở về nhà trong bộ dạng say khướt, bảo vệ đưa cô lên đến tận cửa nhà, Lục Giai lấy chìa khóa mở cửa vào trong, cô đá văng đôi giày cao gót, giỏ xách cũng bị ném lên ghế sofa

Lục Giai mở đèn lên, trong đôi mắt mơ màng kia xuất hiện bóng dáng một người ngồi bắt chéo chân, nhân dạng này sao lại có chút quen thuộc vậy

Lục Giai đi đến gần, cô híp mắt nhìn kỹ hơn, cuối cùng "à" một cái, cô cười cười ngồi xuống bên cạnh anh

Ngôn Phiên ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, anh kéo cô ngồi lên đùi mình

"Uống nhiều vậy?"

Lục Giai ngồi không vững, cô nghiêng nghiêng ngã ngã trong vòng tay của anh, giọng nói hơi chậm rãi, thỉnh thoảng lại còn nấc cục giữa quãng

"Hôm nay chơi rất vui....nấc"

Ngôn Phiên nghiêng đầu nhìn cô "Chúc mừng em"

Lục Giai cười cười, cô gác cằm lên hõm vai của anh "Ngôn Phiên"

Ngôn Phiên ngồi yên, bàn tay nhẹ nhàng vuốt vuốt lưng cô "Hửm?". Lục Giai nghe thấy phản hồi, cô ngạo nghễ đưa hai bàn tay áp chặt lên hai bên má của anh

"Ngay cả trong mơ anh cũng đẹp trai....nấc... đến vậy sao?"

Ngôn Phiên cứng người, một luồng điện chạy dọc sống lưng, mãi một lúc, anh mới nhẹ nhàng nói nhỏ vào vành tai của cô "Gương mặt tiêu soái này nếu có thể khiến em yêu anh, anh mới cảm thấy nó hữu ích?"

Lục Giai dứt khoát gật đầu một cái rụp, hai mắt của cô bắt đầu không thể nhướng lên nổi nữa, gương mặt nhỏ chôn vùi trong lòng ngực anh, thỉnh thoảng lại dụi dụi mấy cái rất đáng yêu

Ngôn Phiên mím môi cười ôn nhu, anh ôm cô gái nhỏ trong lòng đi thẳng vào trong phòng ngủ của cô

Lục Giai ngủ đến không biết trời đất. Hơn mười giờ sáng hôm sau, Lục Giai mơ hồ mở mắt ra, trước mặt cô là cơ thể rắn chắc một người đàn ông, cánh môi mềm của cô không biết từ khi nào đã chạm vào hạt đậu nhỏ trên ngực của anh ta

Lục Giai ngồi bật dậy, cô không tin vào mắt mình, Ngôn Phiên sao lại xuất hiện ở đây, đã vậy còn thân không mảnh vải mà ngủ trên giường của cô

Ngôn Phiên khẽ hé mắt, anh bị vẻ mặt kia của Lục Giai chọc cho buồn cười, anh chống tay ngồi dậy, tiến đến gần quan sát thật kỹ gương mặt đang bị làm cho kinh ngạc kia

Lục Giai nhìn anh, từ bàng hoàng đến điêu đứng, cô lắp bắp hỏi anh "Sao...sao anh lại ở trên giường của tôi?"

Ngôn Phiên cố tỏ ra bình tĩnh, anh nhìn cô bày ra vẻ mặt nghiêm trọng hỏi lại "Em không nhớ gì thật sao? Tối hôm qua em đột nhiên chạy đến Hoàng Nhật Triều tìm tôi, còn nói là em say rồi, muốn tôi đưa em về"

Lục Giai bàng hoàng ngồi im lặng nhớ lại, cô làm sao chạy đến Hoàng Nhật Triều tìm Ngôn Phiên được chứ? Nhưng mà...

"Chuyện này sao có thể?"

Ngôn Phiên làm ra vẻ mặt bất đắc dĩ "Tôi thấy em say mèm, không thể để em cứ như vậy mà về nhà một mình nên tôi đã lái xe đưa em về"

Lục Giai ôm đầu, cố gắng nhớ lại mọi chuyện nhưng lúc này trong đầu cô lại trống rỗng, không chút hồi ức nào, cô cơ hồ hỏi tiếp "Sau đó thì sao?"

Ngôn Phiên mím môi, tỏ ra khó xử "Đưa em về đến nơi, em kéo tôi vào nhà...Em còn nói...nói tôi rất đẹp trai, em rất thích tôi, còn kêu tôi ngủ lại với em đêm nay"

Lục Giai hóa đá, mọi thứ xung quanh như tê liệt toàn bộ "Tôi...tôi sao lại có thể làm ra loại chuyện bại hoại như vậy được?"

Ngôn Phiên không suy nghĩ liền đáp lại ngay "Thì em chính là bại hoại như vậy đó"

Lục Giai "..."

Lục Giai chui rút vào trong chăn, cô kéo chăn lớn trùm đầu mình lại, cô làm sao biết rằng, nơi cô không nhìn thấy, Ngôn Phiên đang lén lút cười gian xảo

Sau khi Ngôn Phiên từ phòng tắm trở ra, anh mặc lại quần áo chỉnh tề, ngồi bên cạnh giường, anh kéo tấm chăn lớn ra khỏi người cô

"Dậy chuẩn bị đi, anh đưa em ra ngoài ăn sáng"

Lục Giai ngượng đến mức ăn uống gì tầm này nữa, cô giật lại tấm chăn kia "Không ăn, cái gì cũng không ăn"

Ngôn Phiên khịt mũi cười "Trốn tránh cũng không thể giải quyết được việc gì, chúng ta nên có trách nhiệm với việc bản thân đã làm phải không?"

Lục Giai ngẫm nghĩ một chút, cô thấy lời anh nói cũng rất có lý, cô đâu thể cứ như vậy mà trốn tránh cả đời được, Lục Giai quyết định chui ra khỏi chăn, cô dùng ánh mắt kiên định nhìn anh

"Dù gì...tôi cũng là người có lỗi với anh, chuyện đó coi như là tôi sai đi, vì vậy anh muốn thế nào tôi cũng sẽ cố gắng bù đắp cho anh"

Ngôn Phiên nghe những lời này làm anh suýt không thể nhịn cười được nữa, vốn dĩ định 'giả heo ăn thịt hổ' nhưng mà không ngờ cô gái này vốn chẳng thể là hổ được, rõ ràng là một chú cừu ngốc đáng yêu. Anh cố ý tỏ ra đáng thương cúi mặt xuống

"Anh không có mong muốn gì hết ngoài chuyện danh phận"

Lục Giai "..." "Danh phận?"

Ngôn Phiên gật gật đầu "Chúng ta có thể thử cho nhau một cơ hội để tìm hiểu nhau không?"

Lục Giai cương quyết lắc đầu "Không thể, tôi chỉ vừa mới có chút thành tựu trong sự nghiệp thôi, nếu công khai yêu đương, người hâm mộ của tôi phải làm sao, với lại tôi cũng chưa từng nghĩ đến việc yêu đương trong khoảng thời gian này"

Ngôn Phiên đưa ra yêu cầu khó trước để Lục Giai mắc bẫy, bây giờ mới là lúc anh đưa ra yêu cầu hợp lý đây "Vậy, không công khai cũng được, chúng ta có thể lén lút tìm hiểu nhau, như vậy đối với tôi và em đều có lợi"

Còn chưa đợi Lục Giai kịp hiểu, Ngôn Phiên đã chơi đòn phủ đầu

"Em nghĩ xem, bây giờ em đang muốn tập trung cho sự nghiệp, còn anh thì lại có rất nhiều người hâm mộ, chín phần họ đều không muốn anh dính vào chuyện yêu đương, chính vì vậy chuyện công khai yêu đương là điều bất khả kháng ngay lúc này. Nhưng chuyện tối qua đã khiến cho mối quan hệ giữa hai chúng ta không thể nào bình thường được nữa, cũng không thể giả vờ như từng có chuyện gì xảy ra. Bởi vậy anh mới nói, cách này là tốt nhất cho cả hai"

Lục Giai nghĩ ngợi một lúc, cảm thấy yêu cầu này cũng không tồi, hay là cứ làm như vậy đi, cô ngẩn mặt lên nhìn anh thỏa thuận "Vậy được rồi, yêu cầu này tôi sẽ có gắng thực hiện cho anh, miễn là không làm gì quá đáng, tôi sẽ không có ý kiến"

Ngôn Phiên ngoan ngoãn gật đầu, Lục Giai thấy anh cứ ngồi mãi ở đó, cô không thể vào phòng vệ sinh thay quần áo

"Vậy anh ra ngoài đi, đợi tôi thay đồ"

Ngôn Phiên nghe theo, anh vừa bước ra khỏi cửa phòng, khóe môi nhẹ nhàng nhếch lên, thái độ chuyển từ thiệt thòi sang đắc ý ngạo mạn trong giây lát

Tối qua giữa hai người không hề xảy ra chuyện gì, ngay cả lợi dụng lúc cô say để hôn cô mà anh cũng không làm thì đừng nói đến chuyện khác

Lục Giai thức dậy, trên người mặt váy ngủ sexy gợi cảm là vì trong tủ đồ của cô chỉ có mỗi kiểu đó, Ngôn Phiên không mặc áo là vì tối qua cô nôn lên áo của anh nên anh đã cởi ra ném vào máy giặt sấy, Ngôn Phiên đúng là có ôm cô ngủ nhưng cũng không đi quá phận, sau khi xem chương trình anh đơn giản chỉ muốn gặp cô nên chạy đến chung cư, kết quả là cô vẫn chưa về, anh chỉ còn cách leo lên đường ống nước để trèo qua cửa sổ vào bên trong đợi cô về mà thôi, cũng nhờ vậy mà anh mới phát hiện an ninh ở khu này quả thật kém đến mức này

Nếu như Lục Giai đã hiểu lầm, anh dại gì lại không mượn nước đẩy thuyền, ít ra có thể khiến cho cô tự có trách nhiệm với anh, tránh được những kẻ muốn tiếp cận, muốn theo đuổi cô, với lại còn có thể đưa cô vào mối quan hệ tìm hiểu trước khi yêu, như vậy chẳng phải là một công đôi việc hay sao

Lục Giai thay một bộ đồ đơn giản, quần kaki dài ống rộng kết hợp với áo thun thở vai và giày thể thao dạo phố, tổng thể vô cùng trẻ trung năng động, Ngôn Phiên nhìn cách phối đồ của Lục Giai, anh mỉm cười hài lòng

"So với lần đầu gặp em, cảm thấy đã phong cách rất khác"

Lục Giai hất cằm đầy tự tin "Đương nhiên rồi, không thể làm mất mặt Tống thị được, đi thôi"

Lục Giai đi trước, Ngôn Phiên tiếp bước theo sau, cả hai đều đội mũ, đeo khẩu trang và kính râm, cách ngụy trang này cũng không phải qua lộ liễu

Ngôn Phiên cùng cô xuống tầng hầm lấy xe, chiếc xe nhanh chóng rời đi rất nhanh

Lục Giai ngồi ở ghế phó lái, cô liếc mắt nhìn Ngôn Phiên bất đắc dĩ hỏi anh "Chúng ta ăn ở đâu vậy?"

Ngôn Phiên nhoẻn miệng cười, mắt vẫn tập trung nhìn đường, miệng tùy ý đáp "Đến nơi em sẽ biết"

Lục Giai không quan tâm đến anh nữa, cô mở điện thoại ra xem, ngoài những tin tức liên quan đến buổi trao thưởng ra, cô còn đặc biệt để ý đến bài đăng của người hâm mộ trong Hội Hậu Viện, Lục Giai tò mò bấm vào xem

Bài đăng là những bức ảnh của fans chụp được lúc Lục Giai đi lên sân khấu nhận giải, cô vừa xem vừa bất giác cười, sau đó hào hứng mở tin nhắn trong nhóm chat Thiên Điểu lên xem

[Quá đã mắt, tôi đã ngất mấy lần]

[Lục Giai thật sự qua xinh đẹp, chị ơi gả cho em]

Lục Giai hí hửng trả lời tin nhắn của người ở trên [Không gả, em làm gì được tôi]

Tin nhắn vừa được gửi đi, người kia đã gửi lại bằng một sticker rưng rưng nước mắt

[Không gả cũng được, em tự mình gả cho chị]

Lục Giai bật cười vô thức, Ngôn Phiên thấy vậy cũng rất tò mò, họ nói gì đã khiến Lục Giai vui đến vậy, anh lén mở điện thoại lên liếc mắt nhìn nhanh qua một cái, nhóm chat Thiên Điểu có tin nhắn mới, anh đọc lướt nhanh qua bỗng dưng đen mặt

Cảm giác bị quá nhiều người đào góc tường thật sự không dễ chịu chút nào

Chiếc xe dừng lại trước một quán ăn, nơi này không quá đông người mới khiến Lục Giai yên tâm ăn uống, cả hai cẩn thận đi vào trong, Lục Giai chạy đến tìm một bàn có thể nhìn ra đường lớn rồi ngồi xuống ngay

Ngôn Phiên gọi vài món ở quầy xong, anh đi đến ngồi xuống đối diện cô "Ngồi gần cửa kính như vậy không sợ bị chụp lén sao?"

Lục Giai nhướng mày đắc ý "Anh sợ à?"

Ngôn Phiên dửng dưng cười một cái, tháo khẩu trang, mũ, kính đặt sang một bên "Đúng là sợ...sợ họ chụp không đủ rõ nét"

Lục Giai nói không lại anh, dù sao cô cũng không giỏi cãi nhau, đôi co chỉ tổ chuốc lấy thiệt thòi. Một lúc sau, nhân viên phục vụ món mang đồ ăn lên, vì bữa ăn sáng rất quan trọng, lại không biết khẩu vị của cô nên Ngôn Phiên gọi khá nhiều món, nhưng món chính vẫn là bánh mì ăn kèm trứng và thịt hung khói

Cả hai ăn rất nghiêm túc, không ai nói với ai câu nào, về điểm này Lục Giai với Ngôn Phiên vô cùng hợp nhau, khi ăn sẽ không nói chuyện

Sau khi ăn no, Lục Giai uống sữa đậu nành, cô đặc biệt cho thêm một ống đường nhỏ vào mới xem là hợp khẩu vị, Ngôn Phiên để mắt đến hành động này cô, anh không nói gì, chỉ tiếp tục uống sữa trong ly của mình

Cả hai ăn uống no nê, Ngôn Phiên nhìn vào đồng hồ "Còn rất sớm, em đi cùng tôi đến nơi này"

Ngôn Phiên không nói đi đâu nên Lục Giai cứ mặc cho anh tùy ý, dù gì hôm nay cũng là chủ nhật, cô không có việc gì làm cả, ngày hôm nay cứ coi như là tiền típ cho Ngôn Phiên vì chuyện tối qua

Ngôn Phiên đưa cô đến trước một cửa hàng thời trang nam "Vào trong đi, anh muốn thay bộ đồ này ra"

Lục Giai bất đắc dĩ theo anh vào trong, cả hai đều đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang nên không có nhân viên nào trong cửa hàng nhận ra họ

"Kính chào quý khách"

Lục Giai gật đầu, cô cùng Ngôn Phiên đi dạo quanh cửa hàng, cô tiện tay lấy vài kiểu áo ướm lên người Ngôn Phiên, cô thản nhiên buông một câu hỏi

"Anh thích màu gì?"

Ngôn Phiên nhìn cô, ánh mắt trông đợi "Màu thiên thanh"

Nghe anh đáp, cô nghĩ ra điều gì đó nhưng rất nhanh đã gạt bỏ ý niệm đó sang một bên, ánh mắt ngượng ngùng né tránh "Vậy tôi đi tìm giúp anh", Lục Giai lấy cớ tránh khỏi ánh mắt của anh, cô giả vờ lựa chọn vài cái áo, hành động lặp đi lặp lại không có mục đích, cầm lên, bỏ xuống, cầm lên rồi lại bỏ xuống

Ngôn Phiên mím môi cười, anh bước đến giữ lấy tay cô "Cái áo sơ mi này cũng không tệ", anh cầm lấy cái áo đó đi lướt qua cô rồi đi thẳng vào phòng thay đồ

Ngôn Phiên thay đồ xong trở ra, anh đứng trước mặt Lục Giai dang tay ra "Giúp anh chỉnh áo đi"

Lục Giai bẽn lẽn bước đến chỉnh áo cho anh, cô nhìn anh liền cảm thấy có gì đó không hợp mắt lắm, Lục Giai chạy lại cái tủ kính cách đó không xa lấy một cái quần tối màu kèm dây thắt lưng đưa đến trước mặt Ngôn Phiên

"Anh thay thử cái này đi"

Ngôn Phiên nghe lời quay vào trong một lần nữa, sau khi trở ra, Lục Giai nhìn thế này mới cảm thấy hoàn hảo, cô gật đầu ưng ý

"Perfect"

Lục Giai tự tay chỉnh lại áo và thắt lưng cho anh, Ngôn Phiên bị hành động của cô làm cho xao xuyến, anh bồi hồi như một bức tượng đá vô hồn ở trước mặt cô

Cảnh tượng này trong mắt người ngoài cứ như một đôi vợ chồng son, người nam cao cao thanh lịch, người nữ dịu dàng chu đáo

Sau khi thanh toán xong, Ngôn Phiên mang theo một dáng lẽ thanh lịch tiêu soái bước ra ngoài, rất nhiều người đi ngang qua phải ngoảnh đầu nhìn lại

Ngôn Phiên lái xe đưa cô đi dạo chơi cả ngày, đến chiều, Ngôn Phiên không đưa cô trở về nhà, anh muốn đưa cô đến một nơi. Lục Giai cứ cho rằng anh lại muốn đi đâu nữa nên vẫn ngoan ngoãn chiều theo anh, nhưng lần này, Ngôn Phiên lái xe chạy rất xa, Lục Giai cảm thấy điều đó nhưng cô cũng không tiện hỏi

Chạy được một đoạn nữa, chiếc xe dừng lại trước một cánh cổng lớn, Ngôn Phiên bóp còi xe vài cái, một lúc sau, người trong nhà ra mở cửa, Lục Giai nhìn anh, vẻ mặt bắt đầu có chút nghi vực "Đây là..."

Ngôn Phiên nhìn cô mỉm cười "Nhà của anh, vào trong ra mắt phụ huynh"

Lục Giai sống chết lắc đầu "Không, ra mắt phụ huynh gì chứ, tôi không đồng ý đâu"

Ngôn Phiên mím môi nhìn cô, không hề tỏ ra thương lượng "Em không có lựa chọn khác"

Lục Giai nhất quyết nói "Không", biết không thể ép buộc cô Ngôn Phiên nghĩa ra cách hay liền lặp tức hạ giọng năn nỉ "Bất đắc dĩ anh mới làm việc này"

Lục Giai cảnh giác hỏi anh vì sao lại nói như vậy, khả năng diễn xuất của Ngôn Phiên chưa từng bị nghi ngờ, anh tỏ ra đau lòng "Bà nội của anh lớn tuổi rồi, tâm nguyện của bà là muốn nhìn anh thành gia lập thất, anh không có bạn gái, bất đắc dĩ mới đưa em đến gặp bà, anh chỉ muốn bà nội được yên tâm thôi"

Lục Giai nhìn thấu nổi khó xử của anh, cô đặt tay lên bàn tay của Ngôn Phiên an ủi anh "Được rồi, tôi sẽ giúp anh mà"

Lừa được Lục Giai đến Ngôn trạch ra mắt phụ huynh, sắc xuân phơi phới tràn ngập trên gương mặt Ngôn Phiên, anh đưa cô vào nhà, Ngôn phu nhân nghe tiếng xe, đoán là con trai về nên bà đặc biệt ra đón, kết quả là nhìn thấy bên cạnh Ngôn Phiên xuất hiện thêm một cô gái, Ngôn Phiên chủ động giới thiệu

"Đây là Lục Giai, bạn gái của con"

Ngôn Phiên quay sang nói với Lục Giai "Đây là mẹ anh"

Lục Giai lập tức cúi đầu lễ phép chào "Cháu chào bác, Ngôn phu nhân, cháu là Lục Giai"

Ngôn phu nhân nhìn Lục Giai, bà ngạc nhiên hỏi lại cô "Cháu đóng vai Du Hạ trong Nhân Tâm?"

Lục Giai vội vàng gật đầu mỉm cười đáp lại "Dạ đúng ạ"

Ngôn phu nhân bước đến nhìn cô như đang ngắm nghía một báu vật đặt trong khung kính "Người thật còn xinh đẹp hơn cả trên phim"

Câu nói này của Ngôn phu nhân làm Lục Giai cứ ngượng ngùng cười

Ngôn Phiên chứng kiến toàn bộ cảnh này, mẹ của anh xem phim anh đóng cũng chưa từng có cảm giác ái mộ này, vậy mà đối với Lục Giai lại đặc biệt ưa thích

"Được rồi mẹ, chút nữa nói sau đi, con đưa Lục Giai đến gặp bà nội"

Ngôn phu nhân vội vàng giục "Mẹ quên mất, hôm qua bà nội vừa nói nhớ con đấy, mau vào gặp bà đi"

Ngôn Phiên nắm tay Lục Giai đưa cô vào phòng riêng của bà nội

"Bà nội"

Ngôn lão phu nhân nghe tiếng cháu cưng gọi mình, bà ngẩn đầu lên nhìn anh, sau đó lại phát hiện bên cạnh Ngôn Phiên xuất hiện thêm một cô gái lạ mặt

"A Phiên, cháu đưa bạn đến chơi sao?"

Ngôn Phiên cong miệng cười, anh kéo Lục Giai đến trước mặt bà "Đây là Lục Giai, cháu dâu tương lai của bà"

Lục Giai nghe anh giới thiệu như vậy, cô bị dọa đến ngơ người, nhưng vì lời hứa giúp anh, cô không tiện nói gì thêm mà chỉ đành lễ phép cúi đầu chào hỏi bà nội

"Cháu chào Ngôn lão phu nhân"

Bà nội nhìn Lục Giai thăm dò một lượt liền gật đầu ba cái, tỏ ra rất hài lòng "Không tệ, không tệ, không tệ"

Bà nội gật đầu ba cái hài lòng với ba điều 'không tệ' tương ứng

Một là, nhan sắc của Lục Giai không tệ, hậu duệ có ghen của cô và Ngôn Phiên chắc chắn sẽ nổi bậc

Hai là, khí chất của Lục Giai không tệ, cách chào hỏi, giọng nói, cử chỉ, thái độ đều rất có giáo dưỡng, là một cô gái có cốt cách bất phàm

Ba là, mông có Lục Giai cong, tròn, săn chắc, đảm bảo sẽ sinh được rất nhiều chắt cho bà cưng nựng

Chỉ bấy nhiêu đó cũng đủ để bà nhận Lục Giai làm cháu dâu rồi

Sau một lúc hỏi han, bà nội muốn giữ Lục Giai lại trò chuyện với bà

"Cháu đi ra ngoài đi, bà muốn trò chuyện với Giai Giai"

Ngôn Phiên bấm bụng đi ra bên ngoài, anh xuống bếp căn dặn người làm chuẩn bị vài món ít dầu mỡ cho Lục Giai trước bữa ăn tối

Lục Giai ngồi trò chuyện với bà nội khá lâu, bà nội hỏi gì, cô thành thật trả lời không chút giấu giếm, khi bà nội hỏi về thân thế của cô, Lục Giai không ngại đào bới lại vết thương cũ để kể cho bà nghe, bà nội nghe xong liền cảm thấy thương thay cho hoàn cảnh của Lục Giai. Qua cuộc trò chuyện dài, bà nội vô cùng ưng ý cô cháu dâu này

"Sau này đừng gọi ta là Ngôn lão phu nhân gì đó nữa, cứ gọi giống A Phiên đi, gọi bà nội được rồi, cháu không cần ngại...ha"

Lục Giai vâng lời "Dạ, bà nội" tuy vẫn chưa quen miệng nhưng để chiều lòng bà, cô không còn cách nào khác

Ngôn Phiên không thể đợi được nữa, anh gõ cửa phòng bà nội, Lục Giai đi ra mở cửa, nhìn thấy cô, anh liền nở một nụ cười sủng nịch, ánh mắt của Ngôn Phiên nhìn Lục Giai như đã si mê lại bị bà nội nhìn thấu

"Thằng bé này, cháu sợ bà già này bắt nạt Giai Giai à?"

Ngôn Phiên vội vàng lắc đầu "Không có, chỉ là đến giờ ăn tối rồi, cháu chỉ muốn gọi cô ấy ra ngoài dùng cơm thôi"

Bà nội thở dài, trên tay cầm chiếc quạt phe phẩy "Đừng tưởng qua mặt được ta, lão thái thái đây tuy già nhưng đôi mắt nhìn thấu hồng trần của ta không thể nhầm lẫn được"

Ngôn Phiên chột dạ, anh cười cười xin phép bà nội được đưa Lục Giai đi, được sự đồng ý của bà, Ngôn Phiên mới dám đoạt lại cô


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.