(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sợ gây ra chú ý, Tạ Yến Hồng vội thổi tắt đèn, trong trướng lập tức tối đen chỉ còn chút ánh sáng trăng sao lờ mờ từ bên ngoài chiếu vào. Y và Trường Ninh ngồi đối diện nhau, ở giữa là ngọc tỷ truyền quốc tỏa sáng rực rỡ.
Nhìn ngọc tỷ lại nhớ đến lời khẳng định chắc chắn của Thanh Hà quận chúa, Tạ Yến Hồng còn gì mà chưa đủ rõ ràng? Nhất định là Trường Ninh đã đáp ứng Mạnh Tễ, dùng ngọc tỷ truyền quốc này đổi lấy tự do cho Tạ Yến Hồng và người Tạ gia may mắn còn sống sót.
“Còn cả người nhà Tiểu Tôn nữa.” Trường Ninh nói.
Tạ Yến Hồng trợn mắt há mồm như vừa bị sét đánh, mãi mà không hồi thần lại được. Y không có cách nào tưởng tượng bản thân mình lại được lấy ra đặt ngang hàng với tỷ ấn đại biểu cho vận mệnh một quốc gia. Trường Ninh lúc này đã ngồi gà gật, phỏng chừng là chạy gấp suốt một đường nên cực kỳ mệt mỏi, hai mắt khép hờ cứ như lúc nào cũng ngủ ngay được.
Ngọc tỷ truyền quốc được phụ thân Trường Ninh đích thân giao cho hắn vào ngày quốc triều sụp đổ, có lẽ vì trong lòng vẫn còn một tia hy vọng, hoặc giả ông ấy tin vào lời các đạo sĩ nói hắn có “mệnh cách kỳ lân”, tin tưởng Trường Ninh sẽ khôi phục triều Lý. Dù nói thế nào thì tỷ ấn này cũng mang ý nghĩa trọng đại, bọn họ có thể tùy ý xử trí nó sao?
Tạ Yến Hồng cẩn thận nhấc tỷ ấn lên, hỏi: “Thật sự có thể chứ?”
Trường Ninh mệt đến mơ màng, chỉ hừ một tiếng bằng giọng mũi không biết có ý gì. Hắn mang được tỷ ấn về, gặp được Tạ Yến Hồng là xem như mọi gánh nặng đều dỡ xuống, chỉ muốn nhanh đi ngủ một giấc. Liếc thấy Tạ Yến Hồng ôm cái ấn lúng túng mãi, hắn tưởng y không biết nên cất giấu thứ đó vào chỗ nào bèn nói.
“Để xuống đây là được, không ai biết đâu.”
Tạ Yến Hồng trợn mắt nhìn Trường Ninh nhét ngọc tỷ truyền quốc xuống gầm giường, còn duỗi chân đá đá vào trong, lại nhớ đến lỗ thủng Trường Ninh bất cẩn làm sứt mà không khỏi buồn cười. Mắt thấy còn một lúc nữa là trời sáng, đúng là nên quay lại ngủ tiếp, thế nhưng Tạ Yến Hồng vẫn ngồi ngẩn bên mép giường.
“Khoan đã.”
Trường Ninh nằm sấp nhắm nghiền hai mắt, lười biếng hỏi: “Chuyện gì thế?”
Tạ Yến Hồng quỳ xuống đất móc ngọc tỷ mà Trường Ninh vừa đá ra ngoài, tìm khắp phòng cũng không tìm được giấy hay vải vóc gì khả dĩ, y dứt khoát xé một miếng vải áo xuống, mực thì lấy máu cắn từ đầu ngón tay quét lên mặt ấn, may mà ngọc tỷ không lớn nên không tốn bao nhiêu máu.
Ở thời điểm tỷ ấn treo bên trên mảnh vải, Tạ Yến Hồng còn đôi chút do dự, nhưng y vẫn hít sâu một hơi rồi dùng sức ấn xuống, tám chữ to “Thụ mệnh vu thiên, ký thọ vĩnh xương” lập tức khắc to rõ trên miếng vải nhăn dúm dó. Y lẩm bẩm: “Ấn thêm mấy cái nữa đi…”
Trường Ninh đã ngủ ngon lành trên giường từ bao giờ, lúc hắn tỉnh lại thì chân trời vừa nổi lên màu bụng cá trắng, Tạ Yến Hồng vẫn còn ngồi bên cạnh bàn, trên bàn bày la liệt vải vụn được ấn tám chữ ngọc tỷ.
Tạ Yến Hồng mệt mỏi dụi mắt, miệng mút đầu ngón tay đổ máu cười gượng mấy tiếng: “Ấn cái này đúng là dễ bị nghiện…”
Có ai mà không muốn thử cảm giác nghiện làm hoàng đế? Quyền lực luôn là thứ rất dễ gây nghiện.
Vào lúc Tạ Yến Hồng kéo tấm vải bọc ngọc tỷ truyền quốc, y cảm giác ánh mắt Tế Vương nhìn nó nóng rực như lửa, chỉ hận không thể đốt chảy luôn nó ra.
Thời tiên đế còn tại vị, hắn làm Thái tử được hai mươi năm, mãi mãi cách vị trí tối cao chỉ một bước, về sau anh em bất hòa, binh biến bị đày đi Từ Châu. Ngay lúc này, thiên mệnh chưa từng chiếu xuống phụ thân và đệ đệ đang dừng trên người hắn, sao có thể không kích động, gương mặt tái nhợt vì bệnh tật của hắn ửng hồng, dù vẫn ho khan nhưng không ngăn được hào hứng.
Hai tay hắn run rẩy nâng tỷ ấn lên cẩn thận vuốt ve, ánh mắt quá chuyên tâm nên căn bản không hề lưu ý đến Tạ Yến Hồng đang đánh giá mình.
“Là thật…” Tế Vương lẩm bẩm, “Lỗ thủng này giống hệt trong sách mô tả, là…”
Trường Ninh nói: “Là ta… Úi!”
Tạ Yến Hồng lặng lẽ thu cái chân vừa giẫm hắn về, may mà không khiến mọi người chú ý.
Bởi vì việc cơ mật nên không có bao nhiêu người có mặt ở đây. Tống Anh vẫn là trẻ con, ánh mắt mờ mịt. Lục Thiếu Vi tuy tin “thiên mệnh”, nhưng đó vốn là thiên chi đại đạo, người thường còn không đuổi kịp thì nói gì đến một vật chết? Cái gọi là “thiên mệnh” trong miệng người đời thực chất đều là đồ nhân tạo, mà nàng lại là một tay tạo tác xuất sắc trong số đó. Mạnh Tễ thì đứng phục tùng sau lưng Tống Lâm Lang, đầu chưa từng nâng lên lấy một lần.
Tống Lâm Lang, Thanh Hà quận chúa Tống Lâm Lang.
Tạ Yến Hồng nhìn về phía nàng, ánh mắt nàng lạnh lùng nghiêm nghị, tràn ngập cảnh giác và dò xét, nhưng chỉ vừa chạm vào ánh mắt Tạ Yến Hồng một cái, nàng lập tức lộ ra nụ cười dịu dàng nhu thuận như băng tan xuân tới.
Tế Vương cực kỳ yêu thích ngọc tỷ, chỉ hận không thể nuốt luôn nó vào bụng.
Tạ Yến Hồng gọi một tiếng “Điện hạ”, hắn mới như tỉnh khỏi mộng, ánh mắt sắc bén tựa chim kền kền canh giữ xác chết, như thể sợ Tạ Yến Hồng sẽ đổi ý muốn cướp tỷ ấn về.
Để che giấu địch ý bén nhọn này, hắn lại bắt đầu bày ra dáng vẻ hiền lương giả tạo.
“Tiểu Hồng, ngươi lập công lớn,” hắn lẩm bẩm, “Tạ gia là trung thần, cô vẫn luôn biết, rất trung thành tận tụy, tình cảm cùng nhau lớn lên…”
Tạ Yến Hồng cũng phối hợp lau lau mắt, thật ra một giọt nước mắt cũng nặn không ra. Thấy không khí đã vừa đủ, y cẩn thận nói: “Trước kia Tiểu Tôn cũng cùng chúng ta lớn lên, bây giờ… ôi…”
Trong mắt Tế Vương, Tôn Diệp Đình là tên phản đồ, dù hắn ta anh dũng quả cảm trên chiến trường thế nào, phản đồ vẫn là phản đồ.
Nhất thời không có ai lên tiếng, Tạ Yến Hồng cũng không sợ mà nói ngay: “Mấy năm gần đây triều cục rung chuyển, chiến sự phát sinh làm lòng người hoảng sợ, tế bái cựu thần có lẽ sẽ trấn an nhân tâm, huống chi Tiểu Tôn còn là công thần đánh lui quân Địch…”
Tế Vương muốn mở miệng nói nhưng không còn sức, chỉ ôm ngực ho đến kinh thiên động địa, Tạ Yến Hồng nhìn mà hoài nghi có khi hắn không sống được bao lâu nữa. Đúng lúc này, Tống Lâm Lang lấy từ bên hông ra một chiếc túi gấm, dốc một viên thuốc màu đỏ đậm, lại tự tay pha trà nóng dâng lên cho Tế Vương.
“Phụ vương, sức khỏe quan trọng.” Tống Lâm Lang nhẹ nhàng nói.
Tế Vương cho viên thuốc vào miệng, uống trà do nàng dâng xong mới thuận khí trở lại. Chuyện thần kỳ nhất là, chỉ vừa nuốt viên thuốc vào mà thần sắc hắn không còn tái nhợt như trước nữa, có tinh thần lên rất nhiều.
“Đạo trưởng từng nói, sau khi phục đan xong phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.”
Tống Lâm Lang nói cho Tế Vương nghe, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Tạ Yến Hồng. Y hiểu rõ ý nàng nên không nói thêm gì nữa, chờ cho Tế Vương đi khuất, Mạnh Tễ cũng theo lệnh của Tống Lâm Lang dắt Tống Anh ra ngoài. Hôm nay là lần thứ hai Tạ Yến Hồng trông thấy vị thế tử nhỏ tuổi nhà Tế Vương, lúc này y đã nhận ra có gì đó sai sai.
Tuy nói con trẻ vô tri, nhưng biểu hiện của Tống Anh lại không khỏi quá mức đần độn, Tạ Yến Hồng gần như không nghe đứa bé nói một câu nào ra khỏi miệng.
Thấy Tạ Yến Hồng nhìn Tống Anh mãi, Tống Lâm Lang nói sâu xa: “Anh Nhi vừa sinh ra đã có khiếm khuyết, sức khỏe hơi yếu ớt một chút.”
“Ta nghe nói trên đời có vài loại đan dược có khả năng kéo dài tuổi thọ, nhưng độc tính sẽ gây tổn thương căn cốt, ảnh hưởng đến con nối dòng.”
Từ ngày tiên đế tại vị Tế Vương đã ham mê phục đan, còn hiến cả đan dược cho tiên đế, đâu ngờ rằng Tống Anh thành ra như vậy là hậu quả của việc trường kỳ uống thuốc. Hiện giờ Lục Thiếu Vi đã về dưới trướng Tống Lâm Lang rồi, đan dược này nhất định sẽ biến thành độc dược đòi mạng. Tế Vương suy yếu, thế tử ngu si, chẳng trách Tống Lâm Lang cứ thoải mái thong thả thu lưới.
Tống Lâm Lang giả vờ không hiểu, chỉ cười nói: “Thời phụ vương còn ở Từ Châu, ưu tư quá độ mà tổn hại đến thân thể, hiện giờ phải hoàn toàn dựa vào đan dược điều dưỡng.”
Tạ Yến Hồng lười nhiều lời, cũng không quá muốn tìm tòi nghiên cứu những mưu kế hay dã tâm của nàng, y chỉ quan tâm đến những điều kiện vừa nhắc đến, Tống Lâm Lang có thể thỏa mãn mình hay không.
“Nhị công tử cứ về nghỉ ngơi,” Tống Lâm Lang nói, “Ngày chiếm được kinh sư, nhất định như ý nguyện.”
Tạ Yến Hồng đáp: “Chờ tin lành.”
Vừa dứt lời y liền xoay người đi thẳng. Tống Lâm Lang hơi kinh ngạc, nàng vốn chờ y đưa ra thêm điều kiện trả giá, hoặc thêm một ít bảo đảm gì đó, dù sao thứ y dâng lên cũng là ngọc tỷ truyền quốc. Thế nhưng nàng không biết rằng Tạ Yến Hồng đã tự chơi với ngọc tỷ cả đêm, rút hết uy quyền giả tạo bên ngoài, nó cũng chỉ là một cục đá vô tri mà thôi.
Trường Ninh cũng không thèm để ý, cả hai người đều không để ý, đối với họ, tính mạng người thân, di nguyện bằng hữu, tất cả quan trọng hơn một cục đá điêu khắc tinh xảo gấp nhiều lần.
Truyền quốc ngọc tỷ hiện thế đã hoàn toàn nghiền nát sĩ khí của lực lượng cấm quân.
Nghi vấn về cái chết của tiên đế, đồn đãi về tân đế lên ngôi bất chính, lão thần bị hạ ngục, biên quan suýt thất thủ, hết thảy những chuyện này đã sớm khiến Tống Tri Vọng không ngồi ổn trên ngai vàng. Bây giờ ngọc tỷ truyền quốc xuất hiện, chưa nói trong lòng các thần tử binh sĩ nghĩ thế nào, đến bản thân Tống Tri Vọng cũng bắt đầu hoài nghi —— chẳng lẽ mình thật sự không được thiên mệnh ưu ái hay sao?
Hắn đứng trong cung thất tối tăm rộng lớn, chỉ điểm một ngọn đèn u ám mờ ảo.
Đã qua giờ khóa cửa cung, ngoại trừ những người có ca trực thì các cung nhân tuyệt đối không được đi lại tự do, cung cấm yên tĩnh từ trong ra ngoài. Nhưng lúc này bên ngoài thỉnh thoảng lại vang lên tiếng vang sột soạt như có người khe khẽ nói nhỏ, hoặc bước chân vội vàng.
Chợt có người gõ mạnh cửa cung.
“Bệ hạ! Xin hãy di giá!”
Tống Tri Vọng như vừa bừng tỉnh, tiếng đập cửa bên ngoài mỗi ngày một gấp mà hắn không hề đáp lại. Trong tầm tay hắn là một thanh bảo kiếm lóe sáng lạnh lẽo, đó là thanh kiếm hắn ban tặng cho Tôn Diệp Đình trước khi đi biên quan. Về sau hắn hạ chỉ triệu hồi Tôn Diệp Đình, người nọ không trở về mà mãi mãi ở lại Ngụy Châu, chỉ có thanh bảo kiếm này là quay lại.
Trên khe rãnh chuôi kiếm còn lưu lại vết máu chưa lau rửa sạch.
Hắn nhớ lại lần đầu tiên nói chuyện với Tôn Diệp Đình, khi đó hắn mới mười tuổi, mẫu thân là một cung tì thấp kém, so ra còn không cao quý kiêu ngạo bằng tiểu nội thị bên người Thái tử. Ngày ấy một đám con cháu huân tước vây quanh Thái tử chơi mã cầu, Thái tử đánh cầu quá mạnh, trái cầu bay lướt qua tường vây không biết lăn đến nơi nào.
Rõ ràng vẫn còn rất nhiều cầu, nhưng Thái tử ngồi trên con ngựa cao cao, chỉ cầu trượng cố tình bắt hắn đi nhặt.
Cầu bị đánh văng lên cây, được cành lá rậm rạp che kín. Thái tử chỉ tên bắt hắn đi nhặt, xung quanh không ai dám ra mặt giúp đỡ. Hắn đành vén vạt áo choàng cột bên hông rồi trèo lên cây, bên người là cành lá dày đặc, tiếng ve kêu ầm ĩ.
“Qua trái một chút.” Có người lên tiếng nhắc nhở.
Hắn cúi đầu nhìn, là Tôn Diệp Đình của nhà An Tĩnh bá.
Tôn Diệp Đình đang nâng hai tay che nắng, sắc mặt nghiêm túc chỉ phương hướng cho hắn.
Tống Tri Vọng chưa bao giờ nói chuyện với Tôn Diệp Đình, hắn ta luôn đi theo sau Nhan Trừng và Tạ Yến Hồng, không hay nói chuyện. Người ngoài không thích nói chuyện với hắn giống như cách họ không thích nói chuyện với Tống Tri Vọng, dù bọn họ vẫn đứng giữa đám đông nhưng lại như không hề tồn tại.
Tống Tri Vọng nhớ rõ, hôm đó là một ngày cực nóng, hắn bò sấp trên thân cây, duỗi tay với lấy trái mã cầu bị giấu sau cành lá.
“Bệ hạ!” Lại thêm một giọng nói gấp gáp nữa, “Tần tướng quân không địch lại phản quân, đã bỏ mình! Bệ hạ! Thuộc hạ sẽ hộ tống ngài ra khỏi cung!”
Tống Tri Vọng vẫn không đáp lại, hắn giơ tay gạt đổ ngọn đèn duy nhất trên bàn xuống, ngọn lửa được dầu thắp chảy tràn dẫn lối, nhanh chóng liếm lên cả bàn ghế đồ đạc trong phòng.
Tia lửa nóng rực bốc lên tựa như ngày mùa hè năm ấy.
Hắn duỗi tay với được trái mã cầu, quả bóng rơi thẳng xuống dưới, được Tôn Diệp Đình tiếp lấy.
“Bắt được rồi!”Lời tác giả:
Chúc mừng năm mới!
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");