(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ngày hôm sau, vào thời điểm trời còn chưa sáng Tạ Yến Hồng đã nghe được tiếng người ngựa di chuyển, có lẽ Nhan Trừng và Lục Thiếu Vi cũng ở trong đội ngũ này. Sau khi bị tiếng động quấy rầy tỉnh, Tạ Yến Hồng không ngủ tiếp được nữa bèn khoác áo đứng dậy ra đứng ngoài đình viện. Chân trời vẫn còn mấy ngôi sao thưa, ánh sáng ảm đạm, chốc lát nữa thôi sẽ hoàn toàn bị nắng sớm thay thế.
Vốn tưởng Trường Ninh đang ngủ say, không ngờ y dậy không bao lâu thì hắn cũng theo ra ngoài.
“Trời còn sớm, sao không ngủ thêm một lát đi?” Tạ Yến Hồng hỏi.
Trường Ninh khẽ lắc đầu, nhìn qua rất tỉnh táo, ánh mắt sáng ngời không giống người ngủ say mới dậy. Bọn họ mỗi ngày ăn cùng mâm ngủ cùng giường, trong lòng Tạ Yến Hồng có u sầu nan giải, đương nhiên dù che giấu thế nào cũng không dối gạt được Trường Ninh.
“Người nhà của ngươi,” Đột nhiên Tạ Yến Hồng hỏi, “Ngươi còn chưa kể cho ta nghe bao giờ.”
Trước nay Trường Ninh luôn ngậm miệng không đề cập chữ nào đến thân thế lai lịch của mình, dù Tạ Yến Hồng đã đoán ra tám phần chân tướng, nhưng ngày nào Trường Ninh còn chưa mở miệng thì ngày đó y còn chưa xem là thật, mà Tạ Yến Hồng cũng không định tra hỏi cặn kẽ làm gì, lúc này chẳng qua vì bỗng dưng nhớ đến người nhà mà y mới thuận miệng nhắc đến.
Y cho rằng Trường Ninh sẽ không tiếp lời, không ngờ hắn yên lặng cả buổi, đột nhiên nói: “Phụ thân ta là Lý Căng.”
Mạt đế triều Lý, Lý Căng.
Thân là vị đế vương cuối cùng của một vương triều, phải nhận hết bình luận thị phi ưu khuyết từ hậu thế, sách sử đương nhiên sẽ không viết được bao nhiêu lời hay. Thời gian ông ta tại vị không dài, cũng chỉ được ghi chép bằng vài câu ngắn ngủi. Độc sủng Độc Cô Hoàng hậu, để ngoại thích lấn quyền, tính cách bạc nhược làm mất cả giang sơn, cuối cùng tự kết liễu trong cung thất, thi thể cháy đen không nhìn ra hình dạng, cũng không để lại một câu trăn trối nào.
“Ngươi…” Tạ Yến Hồng nhỏ giọng hỏi, “Ngươi còn nhớ gì về ông ấy không?”
Thực ra hắn nhớ được không nhiều, đều là vài đoạn ký ức rách nát không đầu không đuôi. Trường Ninh không biết kể thế nào, sau khi suy nghĩ hồi lâu chỉ nói: “Ông ấy là người có nhân cách rất tốt.”
Đối với một vị đế vương, lời mô tả này không tính là một lời khen.
Nhưng trong hồi ức của Trường Ninh, phụ thân hắn đúng là người có tính tình rất tốt. Một năm nọ trời đông giá rét, nữ quan hầu hạ ngự tiền bất cẩn ho khan mấy tiếng, đây là hành động vô lễ, dựa theo quy củ phải lôi ra ngoài phạt trượng, nhưng Lý Căng lại chỉ ôn hòa hỏi thăm hai câu, sau đó dặn dò Độc Cô Hoàng hậu phân phát thêm vật liệu may áo mùa đông cho cung nhân.
Chuyện tương tự như thế có nhiều không kể xiết.
Bởi vì tính cách quá hiền hòa như vậy nên càng cổ vũ những kẻ có tâm tư bất chính, cuối cùng triều đình biến thành một bãi chiến trường hỗn loạn, khói lửa tứ phương, giang sơn cũng khó giữ.
Tạ Yến Hồng hay đọc sách sử, phụ thân Tạ Thao của y chính là đại công thần trực tiếp đẩy Lý Căng xuống khỏi long ỷ, tình tiết cụ thể bên trong y là người rõ ràng hơn bất kỳ ai. Trường Ninh không cần nhiều lời thêm một chữ, trong lòng Tạ Yến Hồng đã tự động điền hết vào những chỗ trống còn lại. Thời tùy quân chinh chiến tuổi y còn rất nhỏ, nhưng vẫn còn giữ ấn tượng rất sâu về hình ảnh quân Lương một đường hát vang tiến mạnh, quân Lý liên tiếp bại lui.
Y cũng nhớ rõ trong trận đại chiến Phương Tiệp, Tạ Thao cưỡi trên ngựa cao khiêng y lên vai, chụp chiếc mũ giáp thân kinh bách chiến lên cái đầu nho nhỏ. Thỉnh thoảng y vẫn phải lấy tay vịn chặt, nếu không chiếc mũ giáp khổng lồ sẽ che khuất hoàn toàn tầm mắt. Nơi chốn toàn là tiếng cười vui reo hò, y bật cười khanh khách nắm tóc phụ thân, sắc mặt rạng rỡ của mỗi người đập hết vào đáy mắt.
Lúc ấy Trường Ninh đang làm gì?
Hắn không lớn hơn y mấy tuổi, đang ở giữa thâm cung đầy nhân tâm hoảng loạn. Chiến báo không ngừng đưa về, mỗi một tờ đều biểu thị từng tấc giang sơn sắp thuộc về hắn rơi gọn vào tay địch thủ. Có lẽ ngày đó hắn không nghĩ được nhiều đến thế, thứ về cùng chiến báo, ngoại trừ thất bại còn có cả cái chết.
Bóng ma tử thần theo vó ngựa của quân Lương từ từ bao phủ lên bầu trời cung cấm.
Trường Ninh còn nhỏ như vậy hẳn không được trực tiếp xem chiến báo, nhưng hắn sớm phát giác ra ai nấy quanh mình đều như chim sợ cành cong, cung nhân hầu hạ qua vài ngày lại mất vài người, phỏng chừng đã chạy trốn ra khỏi cung rồi. Nước sắp mất, đến cung cấm cũng không còn thủ vệ nghiêm ngặt như xưa. Lý Căng sủng ái Hoàng hậu, các phi tần trong hậu cung chỉ có vài người ít ỏi, các nàng không ai bảo ai mà cứ lần lượt thắt cổ tự vẫn.
Quạ gáy xám chở theo ánh tà dương, ngày ngày vừa kêu to vừa bay qua cung cấm khiến người người sợ hãi.
Tạ Yến Hồng và Trường Ninh không nói gì nữa, cơn gió sáng sớm phất qua cành lá trong đình viện kêu xào xạc, bắt đầu có lá vàng từ trên cây rụng xuống, một mùa thu nữa sắp đến rồi.
Trường Ninh nhìn vào mắt Tạ Yến Hồng mà không khỏi bật cười, nụ cười của hắn hơi rầu rĩ khàn khàn.
“Khóc cái gì chứ?”
Tạ Yến Hồng cuống quýt đưa tay sờ mới phát hiện ra trên má mình có hai hàng nước mắt. Y nghiêng đầu vội vàng lau mặt, trong lòng hụt hẫng mà nói: “Không biết, tự nhiên thấy khó chịu.”
Trường Ninh vươn tay ôm y: “Chuyện qua rồi.”
Thời gian như nước chảy trôi, nhưng sẽ luôn có thứ lắng đọng lại, vĩnh viễn không biến mất được.
Tạ Yến Hồng quay đầu vùi mình vào cái ôm ấm áp của Trường Ninh, chóp mũi đụng vào phần da thịt lộ ra giữa vạt áo. Trong lòng y âm thầm đưa ra quyết định không bao giờ về Trung nguyên nữa, hai người trực tiếp xuất quan cho khuất mắt, trời đất rộng lớn, cứ vứt hết quá khứ lại phía sau là xong.
Y ngáp dài một cái.
“Trở về ngủ thêm một lát đi.” Trường Ninh nói.
Chỉ trong nháy mắt, cơn buồn ngủ như sóng triều từ đâu đánh úp xuống cuốn trôi hết ý chí của Tạ Yến Hồng. Hai người dính lấy nhau cùng trở về phòng, bọc chăn ngủ một giấc thật ngon, đến khi Tạ Yến Hồng tỉnh lại thì mặt trời đã lên cao.
Tạ Yến Hồng dụi mắt trở mình, Trường Ninh không ở trên giường, phần chăn nệm phía bên kia lạnh ngắt. Y vội vàng ngồi dậy thay quần áo đi tìm khắp nơi mà không thấy bóng dáng hắn đâu cả.
Y cau mày kiên trì đi tìm, thương thế của Tần Hàn Châu đã bình phục tám chín phần, hiện giờ rất có tinh thần dẫn quân đi khắp thành kiểm tra phòng thủ, Trường Ninh không ở chỗ hắn. Tạ Yến Hồng lại xoay người bắt gặp Vương Am đang ngồi dưới tháp canh phơi nắng, trông ông ta hệt như một ông lão nhà bên, ngồi trên tảng đá to để ánh nắng cuối hè đầu thu sưởi ấm khắp phần lưng.
“Ôi chao, đúng là lớn tuổi rồi,” Ông ta nói, “Da phơi nóng bừng mà vẫn lạnh từ trong xương lạnh ra.”
“Trường Ninh đâu?” Tạ Yến Hồng trực tiếp hỏi.
Vương Am đánh giá y một vòng như đang trêu tức, chờ cho y thật sự sốt ruột mới từ từ đáp: “Đi rồi.”
Tạ Yến Hồng suýt nửa nhảy dựng, kêu lên: “Đi? Đi đâu? Xuất quan à?”
Ngược lại mới đúng.
“Sáng sớm nay ra khỏi cổng thành, nói là muốn vào kinh.” Thái độ Vương Am hơi đắc ý vì thấy người gặp họa, nhẹ nhàng hỏi, “Hắn không nói với con sao?”
Tạ Yến Hồng xoay người về chỗ ở, thấy miếng ngọc bội hình cá của Trường Ninh đang nằm trên chiếc bàn dưới cửa sổ, đè nặng lên một phong thư. Lúc nãy đi quá gấp nên y không phát hiện, lúc này ngọc bội lóe ánh sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời, Tạ Yến Hồng vội mở thư ra xem, tờ giấy trắng như tuyết chỉ có một hàng chữ ít ỏi, nét bút mạnh mẽ như móc câu bằng bạc.
“Tiểu Hồng, trong vòng nửa năm, hết thảy đều có ta lo liệu.”
Tạ Yến Hồng cố gắng đọc kỹ như muốn hiểu tường tận mấy chữ này. Ban đầu y còn mờ mịt, ngẫm nghĩ một hồi lâu mới nghĩ ra. Y không muốn khiến Trường Ninh khó xử, mà hắn cũng không định làm y nhọc lòng. Mọi vướng bận của Trường Ninh đều nằm ở quan ngoại, lần này hắn nam hạ hồi kinh chính là để giải quyết vướng bận cho Tạ Yến Hồng.
Tạ Yến Hồng sốt ruột đi tới đi lui, trán mướt mồ hôi.
Mấy chữ “Hết thảy có ta lo liệu” viết rất chắc chắn, nhưng Trường Ninh sẽ dùng biện pháp gì?
Tạ Yến Hồng càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp. Nếu đó là một biện pháp hay, không cần tốn nhiều sức lực mà bàn được điều kiện với Tế Vương thì Trường Ninh cần gì vội vàng rời đi, nhất định là biện pháp rách nát gì đó rồi. Ý nghĩ vừa lóe lên, Tạ Yến Hồng liền vội vàng thu dọn hành lý, chuẩn bị ra khỏi thành.
“Làm gì vậy?” Tần Hàn Châu cả kinh kêu lên, “Ngươi định đi đâu?”
Tạ Yến Hồng không kịp nhiều lời, chỉ nói mình phải đi, nhưng y chợt trông thấy người theo sau Tần Hàn Châu —— Thiếu nữ mặc áo vải thô nhưng không át được vẻ đẹp rực rỡ, là Đan Mộc.
“Ngươi không sao chứ!” Tạ Yến Hồng kinh ngạc kêu lên.
“Ta không sao rồi.” Đan Mộc mỉm cười, “Nhưng ta phải đi, cho nên cố ý tới đây chào từ biệt.”
Tạ Yến Hồng trả lại tấm khăn thêu đầy vỏ sò trắng tinh cho nàng, mặt trên có vài miếng vỏ sò đã vỡ, mặt vỡ sắc nhọn móc vào vải sa làm tưa một ít tơ chỉ.
“Vốn muốn giúp ngươi sửa lại, nhưng không thể tìm thấy loại vỏ sò giống hệt thế này.” Tạ Yến Hồng nói.
Đan Mộc nhẹ nhàng vuốt ve mặt vỏ sò trắng tinh như ánh trăng, thì thầm: “Vỏ sò này chỉ có ở ao hồ dưới chân núi tuyết. Từ năm ta có trí nhớ đã bắt đầu đi thu nhặt, đến năm thành niên, mẹ ta mới tỉ mỉ thêu lên khăn cho ta.”
Tạ Yến Hồng tiễn Đan Mộc ra tận ngoài thành, dọc đường y kể cho nàng nghe chuyện Hộc Luật Hằng Già đưa khăn sa, Đan Mộc chỉ gật đầu, không nhiều lời thêm một chữ.
Bên ngoài thành, thảm cỏ xanh đã nhiễm chút màu vàng úa, chim nhạn bay về phương nam mỗi lúc một nhiều khiến bầu trời càng thêm rộng lớn, đất bằng bát ngát mênh mông. Sau khi Đan Mộc rời đi, Tạ Yến Hồng cũng phải xuất phát, hai người một nam một bắc, lần này chia tay không biết bao giờ mới gặp lại.
Trước khi đi, đột nhiên Đan Mộc lên tiếng: “Hắn thích ta.”
Tạ Yến Hồng nhìn nàng, không cần hỏi cũng biết người nàng nhắc tới là ai.
“Nhưng ta phải đi.”
Nói xong, Đan Mộc liền vung mạnh roi, con ngựa hí dài một tiếng, tung vó chạy về vùng đất trời rộng lớn. Tạ Yến Hồng ngồi trên lưng ngựa nhìn bóng dáng nàng dần đi xa, đến khi biến mất ở chân trời mới chậm rãi thu ánh mắt, quay đầu ngựa đi về hướng ngược lại.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");