(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trường Ninh bị đẩy sửng sốt như vừa tỉnh mộng, sắc mặt trở nên âm trầm.
Áo choàng của hắn đã sớm xộc xệch từ lúc hai người còn đưa đẩy trong yến tiệc, vạt áo nửa mở để lộ ngực, cộng thêm cách phục sức của người Hồ và tướng mạo dị tộc khiến hắn càng trở nên cuồng dã kiện thạc.
Lúc này Tạ Yến Hồng lại không còn tâm tư thưởng thức, y nhìn trái ngó phải rồi vội vàng nhét hắn xuống gầm giường, còn nhanh chân đá cả vạt áo hắn vào trong. Nhìn lướt lần cuối thấy không còn gì bất thường nữa, y mới dám mở then cửa ra, bên ngoài quả nhiên là Hộc Luật Hằng Già.
Hằng Già lập tức xông vào lẳng lặng nhìn chung quanh một vòng, vừa cười nhạt vừa hỏi: “Chốt cửa làm gì thế?”
Tạ Yến Hồng ra vẻ thản nhiên, đốp chát lại không hề yếu thế: “Không thì sao? Chờ ngươi tới giết ta à?”
“Ta sẽ không giết ngươi,” Hằng Già nói, “Ngươi cũng biết mà, ngươi đã cứu ta.”
Hắn vừa nói vừa tìm tòi khắp phòng như muốn tìm cho được chút sơ hở nào đó mới vừa lòng. Tạ Yến Hồng dựa vào cạnh bàn rót một chén trà giải khát, trả lời mỉa mai: “Nếu ngươi muốn báo ơn cứu mạng thì sao không thả ta đi đi?”
Nghe vậy, Hộc Luật Hằng Già dừng bước chân hỏi: “Ta thả ngươi, ngươi có thể đi đâu?”
Tạ Yến Hồng cảm thấy buồn cười, thiên hạ rộng lớn, có nơi nào mà y không thể đi.
Hằng Già thấy y khinh thường ra mặt liền nói tiếp: “Về Trung nguyên? Nếu ta nhớ không lầm, lúc ở Tử Kinh Quan là ngươi đang bỏ chạy đúng không? Xuất quan? Nhà của ngươi không phải ở quan ngoại. Vó ngựa người Địch sắp giẫm nát cả quan nội quan ngoại rồi, ngươi ở đâu không phải cũng như nhau sao?”
Tạ Yến Hồng nghẹn họng, thế mà bị Hằng Già nói trúng tim đen.
Y là người bị chính cố thổ của mình đuổi đi, mới một tháng trước còn cho rằng mình theo Trường Ninh ra quan ngoại là có thể xem nơi đất khách thành quê hương mới, ai ngờ quá nhiều chuyện xảy ra, vòng đi vòng lại vẫn trở về nơi xuất phát.
Thấy y im lặng không đáp, Hằng Già biết mình đã chọc trúng chỗ đau rồi nên nhanh chóng đắc ý lên hẳn. Gã nói: “Ngươi biết đánh nhau, cũng biết giảng giải binh thư sách sử. Nếu đã không có chỗ nào để đi, chi bằng cứ ở lại nơi này.”
“Ở lại nơi này làm gì?” Tạ Yến Hồng hỏi.
Hộc Luật Hằng Già muốn cố ý khoe khoang nên lôi câu chuyện mà Tạ Yến Hồng kể cho gã nghe lần trước lặp lại một lần: “Độc Cô Tín của triều Lý, trước trận bị mười hai đạo vũ hịch triệu hồi về kinh. Khai quốc công thần Tạ Thao của triều Lương bị chém cả nhà, còn không phải vì họ tin nhầm đi theo hôn quân sao? Ngươi đi theo ta nhất định sẽ không giống bọn họ…”
Trái tim Tạ Yến Hồng đau xót, lạnh lùng nói: “Ngươi về đi, ta muốn nghỉ ngơi.”
Hằng Già bị y ngó lơ, mặt mày lập tức sầm sì: “Nói xem, nếu trước trận ta áp ngươi diễu một vòng trước mũi quân Đại Lương, ngươi còn có thể trở về sao?”
Tạ Yến Hồng đứng phắt dậy suýt nữa ném luôn chung trà, vô cảm tiễn khách: “Mời trở về cho, để ta đưa ngươi ra ngoài.”
Dứt lời, y ôm một bụng lửa giận, mặc kệ tâm tình của Hằng Già mà mở toang cửa cho gã bước ra. Hằng Già thấy y cứng đầu khó bảo, cũng hừ lạnh một tiếng phất tay áo bỏ đi.
Tạ Yến Hồng vội vàng quay vào phòng, ngồi xổm xuống xem xét gầm giường. Nơi đó bây giờ đã trống rỗng, làm gì còn bóng dáng Trường Ninh.
Dù trong lòng y biết rõ rằng Trường Ninh cần gấp gáp chạy về mới không lộ sơ hở, nhưng cũng không tránh khỏi mất mát. Tạ Yến Hồng ngồi phịch xuống đất phát ngốc, ngẩn người một hồi lâu lại nằm bò xuống duỗi tay sờ soạng dưới đáy giường, sờ tới sờ lui cuối cùng đã tìm được một thứ không phải bụi bặm —— Một hạt châu vàng lòe sáng to bằng nửa cái móng tay, hẳn là rơi xuống từ bím tóc của Trường Ninh.
Tạ Yến Hồng nắm hạt châu nho nhỏ trong lòng bàn tay, cảm giác nó cộm vào thịt đau nhói.
Chắc không phải là mơ đâu nhỉ, y thầm nghĩ.
Đêm hôm ấy Tạ Yến Hồng nằm mơ rất nhiều chuyện, chuyện nào cũng kỳ quặc khó tin.
Y mơ thấy suối nước nóng hơi nước lượn lờ, mơ thấy mình và Trường Ninh da thịt tương dán, nhiệt độ cơ thể còn nóng bỏng hơn cả nguồn nước. Trường Ninh ghé vào tai y nói rất nhiều rất nhiều, còn nhiều hơn gấp mấy lần toàn bộ lời nói trước kia của hắn. Thế mà y không nghe rõ một câu nào, càng muốn nghe lại càng không nghe được.
Y lại mơ thấy bầu trời mù mịt tuyết bên ngoài thành Ngụy Châu, từng bông tuyết nặng như Thái Sơn đè lên người mình. Trường Ninh cưỡi ngựa đi càng lúc càng xa, kêu thế nào cũng không kêu được. Chỉ giây lát sau, bông tuyết lạnh băng chôn vùi hết nửa bàn chân y biến thành cát vàng nóng bỏng, máu từ cánh tay bị thương của y ào ào chảy không ngừng, sắc mặt Trường Ninh xám như tro tàn, gọi mãi vẫn không tỉnh dậy.
Tạ Yến Hồng gần như là bừng tỉnh vì sợ, toàn thân ứa đầy mồ hôi lạnh, hai tay run rẩy không kiềm chế được.
Trong phủ thông phán, các Hồ cơ đang thu dọn đồ đạc để rời đi từ cửa hông. Tạ Yến Hồng tránh khỏi ánh mắt thủ vệ trốn sau gốc cây to. Đan Mộc nhận ra y nên chạy đến gần, sau đó hai người lợi dụng hòn giả sơn che lấp để nói với nhau mấy câu vội vàng.
“Đêm qua không có chuyện gì đâu, lúc Hộc Luật Hằng Già trở về thì Trường Ninh đã có mặt rồi,” Đan Mộc nói, “Năm ngày nữa là đến điển tế tháng năm của người Địch, không làm yến tiệc nữa, chúng ta phải đi rồi.”
Tạ Yến Hồng vội hỏi: “Các ngươi sẽ đi đâu?”
Đan Mộc đáp: “Còn có thể đi đâu được, chạy từ yến tiệc này sang yến tiệc khác thôi mà.”
Tạ Yến Hồng trầm mặc, lời muốn nói đều nghẹn trong cổ họng không nói được ra ngoài.
Đan Mộc còn nói thêm: “Trường Ninh kêu ta truyền lời lại, nói lúc nào thấy hỗn loạn thì hãy chạy về hướng thành nam Sóc Châu.”
Bao giờ thì hỗn loạn? Y phải đi như thế nào? Tạ Yến Hồng không quá hiểu, nhưng chính Đan Mộc cũng không biết nhiều hơn, có lẽ Trường Ninh sợ nàng tiết lộ cho người ngoài nên chỉ nói một nửa giấu một nửa, còn Tạ Yến Hồng chắc chắn sẽ đoán được. Các Hồ cơ ở phía xa đang lén ra hiệu cho Đan Mộc kêu nàng mau trở lại. Đan Mộc nắm lấy tay Tạ Yến Hồng, nói: “Nếu ngươi có thể đi, nếu có thể, xin hãy dẫn ta theo với. Ta muốn trở lại thảo nguyên…”
Nói đến cùng, Đan Mộc tìm đủ mọi cách giúp đỡ Tạ Yến Hồng cũng chỉ vì muốn tìm một đường sinh cơ, Tạ Yến Hồng là cọng rơm cứu mạng cuối cùng trong mắt nàng.
Tạ Yến Hồng rất muốn đáp ứng, nhưng chính bản thân y còn khó lòng tự giữ, chuyện mình lo còn chưa xong làm sao có thể dễ dàng đưa ra lời hứa hẹn?
Đan Mộc buồn bã mỉm cười: “Không sao, ta biết là rất khó. Nếu ngươi gặp lại Ô Lan thì xin chuyển lời rằng ta rất nhớ nàng. Mùa xuân lúc hoa diên vĩ nở rộ, hãy để lại đóa hoa đẹp nhất cho ta…”
Tạ Yến Hồng nắm chặt bàn tay sắp sửa buông ra của nàng, nghiêm túc nói: “Ta đáp ứng ngươi.”
Đan Mộc gật đầu rồi xoay người chạy đi.
Thời gian nhanh chóng trôi đến ngày điển lễ tháng năm của Địch tộc, nơi nơi vang lên tiếng trống Hạt* và đàn Không, đầu đường cuối ngõ trang trí hoa tươi, rất nhiều dê bò súc vật được xua vào thành để hiến tế cho tượng vàng trên đài cao. Bức tượng kia chế tác bằng đồng, tuy không phải vàng thật nhưng vẫn cực kỳ lộng lẫy bắt mắt dưới ánh mặt trời cuối mùa xuân.
*trống Hạt – 羯鼓
Ở Vương đình của người Địch, tượng vàng hiến tế sẽ được đặt giữa từng cây. Trong thành Sóc Châu không có cây rừng, người Địch liền chặt rất nhiều cành lá xanh cắm xung quanh tượng đài thay thế. Trên mỗi cành lá còn quấn đầy hoa tươi, bên ngoài chất đầy dê bò kéo theo hàng đàn ruồi muỗi xua mãi không đi.
Người Địch muốn xem Sóc Châu như đất nhà mình, cố ý dùng toàn bộ nghi thức trang trọng vui mừng của lễ tế mạnh mẽ gột rửa màu sắc vốn có của ngôi thành.
Hộc Luật Hằng Già là chủ tế nên ăn mặc phục sức rất trang trọng. Vạt trái áo choàng thêu nhiều màu sặc sỡ, khoác vàng đeo ngọc, đến mũ đội đầu cũng thêu trang trí rất nhiều vàng ngọc. Thanh loan đao bên hông gã cũng hoa lệ dị thường, vỏ đao chuôi đao nạm đầy vỏ sò ngọc quý. Mái tóc gã được thắt bím gắn hạt châu giống Trường Ninh, ngoại trừ châu vàng châu ngọc còn có cả ngọc lam ngọc bích. Tướng mạo gã thừa hưởng sự mềm mại của mẫu thân người Hán, nhưng đồng thời cũng mang vẻ hung ác của người trải qua máu tươi chiến hỏa, hôm nay ăn mặc đẹp đẽ trông càng thêm xảo trá khó lường
Gã nói: “Ngươi đi theo ta, cùng đi xem nghi thức tế lễ của đám mọi rợ nào.”
Trước nay Tạ Yến Hồng luôn cảm thấy gã rất mâu thuẫn, vừa kiêu ngạo vừa tự ti, kiêu ngạo vì sự tàn nhẫn đa mưu, nhưng cũng tự ti vì xuất thân của chính mình. Gã vừa khinh thường lễ nghi cổ hủ của người Hán, lại vừa trào phúng mỉa mai sự man rợ khát máu của người Hồ.
Hằng Già ném cho Tạ Yến Hồng một bộ quần áo của người Địch, nói: “Thay đi, nếu không sẽ nổi bật lắm đấy.”
Lúc này Tạ Yến Hồng cũng không câu nệ tiểu tiết, chỉ im lặng thay ra. Nhiều ngày nay y cứ suy nghĩ mãi, Hằng Già quản lý Sóc Châu kín bưng như cái thùng sắt, ban đêm cấm đi lại, không có lệnh mà đi giết chết không tha, cửa thành ban ngày cũng đóng chặt, chỉ ai có lệnh bài mới được phép ra vào, người vi phạm cũng giết. Thời điểm có khả năng hỗn loạn nhất chỉ có ngày diễn ra nghi thức tế lễ hôm nay.
Ai ngờ Hằng Già còn cho phép y ra ngoài đi xem cùng. Đây rõ ràng là buồn ngủ còn gặp chiếu manh, quả thực thuận lợi đến mức Tạ Yến Hồng không tin nổi. Nhưng y không thể từ bỏ tia hy vọng hiếm hoi này, đành áp lòng bất an xuống mà đóng vai một người hầu lặng lẽ theo sau Hằng Già, cùng gã bước ra khỏi cánh cổng phủ thông phán đã lâu lắm rồi không được đi ra.
Nghi lễ tế bái của người Địch được cử hành vào lúc hoàng hôn.
Tia nắng cuối cùng trong ngày đã lẩn khuất sau đường chân trời, tượng vàng đứng trên đài cao tắm mình trong ánh tà dương lộng lẫy bắt mắt, quả thực khiến người ta không dám nhìn thẳng. Dũng sĩ Địch tộc để trần thân trên xoay tròn cánh tay đầy cơ bắp mạnh mẽ, gõ vang trống Hạt, từng tiếng trống nặng nề như trống trận đánh thẳng vào lòng người.
Một người mang vẻ mặt trang trọng múc một chén sữa đặc tưới lên dàn cành lá xanh bảo vệ xung quanh tượng vàng, từng con dê con bò bị dắt đến dưới đài chờ đợi bị cắt tiết hiến tế. Hằng Già nghiêm nghị đứng trên chỗ cao chờ mặt trời hoàn toàn lặn xuống, ở thời điểm vạt hoàng hôn cuối cùng cũng biến mất, gã cao giọng tuyên bố buổi tế lễ chính thức bắt đầu.
Binh lính người Địch vây bốn phía xung quanh đài cao, háo hức nhìn lên tượng vàng.
Tạ Yến Hồng đứng phía sau Hằng Già, trong lòng lo sợ bất an nhưng không dám thể hiện ra ngoài. Buổi điển tế quá long trọng, Trường Ninh chỉ dựa vào sức một người làm sao đảm bảo cả hai người sẽ an toàn chạy thoát?
Y lặng lẽ đưa mắt nhìn đám đông bên dưới để tìm kiếm bóng dáng Trường Ninh.
Màn đêm đen xua đuổi ánh mặt trời bằng tốc độ có thể thấy bằng mắt thường, khi sương mù vừa buông xuống, Hằng Già vung tay hô to. Người Địch giương cao cây đuốc thắp sáng những đống lửa trại cao bằng đầu người ở bốn phía đài tế lễ. Bọn họ thờ Hỏa giáo, rất sùng bái ngọn lửa, đương lúc ngọn lửa hừng hực thế chỗ mặt trời xua tan bóng tối, tiếng hoan hô reo hò vang lên nối tiếp nhau như thủy triều, tiếng trống Hạt cũng mỗi ngày một gấp rút.
Đúng vào lúc này, đàn súc vật phía dưới đài đột nhiên loạn cả lên.
Mấy con dê bò ngựa lạc đà vốn nên ngẩng cổ chờ chém đồng loạt bất an kêu hí, vùng khỏi dây buộc lao ra khỏi vòng vây kéo theo từng trận tiếng kêu sợ hãi. Một con ngựa bị chấn kinh giơ hai móng trước lên làm mã phu hoảng sợ lùi lại. Tiếng còi ngựa sắc bén vang lên, con ngựa làm như hoàn toàn không nghe thấy mà càng điên cuồng hơn, chân trước nó vô tình gạt ngã một đống lửa, tia lửa văng tung tóe khắp nơi.
Giữa trận hỗn loạn thình lình này, Tạ Yến Hồng tinh mắt tìm được Trường Ninh ở giữa đám người.Lời tác giả:
Phong tục tế lễ và ăn mặc của tộc người Địch lấy cảm hứng nguyên hình từ người Hung Nô nhé.
Thời gian update chắc sẽ trễ hơn một chút, người làm công ăn lương chỉ biết khóc thôi.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");