Thiên Địa Nghịch Lữ - Xuân Nhật Phụ Huyên

Chương 59: Thật mà như giả




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Bất kể là nam giả nữ, hay nữ giả nam trang đều không phải chuyện dễ dàng. May mắn là trong khoảng thời gian này Tạ Yến Hồng chịu nhiều vất vả nên gầy đi không ít, vậy mà lúc khoác áo lụa tay bó đặc trưng của Hồ cơ và quấn đai eo xà cừ vẫn bị siết không thở nổi. Y được đội cho chiếc mũ lụa mỏng che hết một nửa khuôn mặt, khăn lụa khoác vai làm mờ đi bờ vai thẳng tắp.

Phần lớn các Hồ cơ đều có vóc dáng cao gầy khỏe khoắn, Tạ Yến Hồng lại không được tính là đặc biệt cao lớn nên đứng lẫn vào giữa bọn họ rất khó nhận ra.

Đan Mộc còn cố ý vẽ cho y một đôi mắt anh khí bừng bừng nhưng không mất đi nét dịu dàng nữ tính, cực kỳ động lòng người. Hai bên tai Tạ Yến Hồng vốn có lỗ nên được xỏ vào một đôi khuyên tai hồng ngọc, ánh đỏ chiếu xạ lên má khiến khuôn mặt không uống tự say, càng thêm quyến rũ ba phần.

Trời sập tối, đèn đuốc trong sân dần dần thắp lên, yến tiệc sắp bắt đầu.

Tạ Yến Hồng đứng lẫn giữa nhóm Hồ cơ cúi đầu khom lưng đi nhanh vào đại sảnh, không muốn bất kỳ ai chú ý. Hộc Luật Hằng Già ngồi ở nơi cao nhất giữa thính đường, gã bây giờ không còn là thiếu niên gầy gò mà Tạ Yến Hồng gặp lần đầu nữa, đã cao lên rất nhiều, đôi mắt xanh xám nhuốn đầy mưu mô và dã tâm lóe lên sát ý khiếp người.

Các thương nhân người Địch từ quan ngoại ngồi chen chúc hai bên, trong đó có lẫn cả người Hán, ai nấy tươi cười thân thiết, chén chú chén anh cực kỳ náo nhiệt.

Yến hội vừa mới mở màn, Đan Mộc ngồi chính giữa đại sảnh ôm đàn tỳ bà diễn tấu, mười ngón tay tô vẽ đỏ tươi của nàng lướt như bay trên dây đàn, tiếng nhạc réo rắt như châu rơi mâm ngọc. Nhạc vang lên, mấy Hồ cơ quay xung quanh nàng bắt đầu nhảy múa. Vòng eo các nàng mềm như cành liễu, khăn trùm đầu hoa văn sặc sỡ khâu vàng đính ngọc, diềm mũ gắn lục lạc kêu vang theo từng nhịp tỳ bà.

Thắt lưng đai hoa như sà xuống, chuông vàng lung linh chiếu tuyết nhan.

Nếu không phải trong lòng Tạ Yến Hồng có tâm sự nặng nề thì chắc hẳn cũng đã say sưa nhìn ngắm. Y đứng giữa đám Hồ cơ, nương theo yểm hộ của các nàng mà trốn vào trong góc cẩn thận quan sát toàn bộ khách khứa, cuối cùng cũng nhanh chóng tìm ra.

Gã đàn ông trẻ tuổi cao lớn ngồi bên tay phải hàng thứ ba mặc y phục màu nâu của người Khương, trên người đeo nhiều phối sức, hông đeo thắt lưng bằng vàng, cổ đeo vòng, cổ tay mang lục lạc, tóc dài tết thành từng bím nhỏ gắn hạt châu vàng nhìn qua giống hệt cung cách của các phú thương giàu có. Hơn nữa trên mặt hắn che khăn, tay cầm chén rượu ngồi ngả ngớn, ánh mắt không ngừng di chuyển theo điệu vũ của Hồ cơ nên Tạ Yến Hồng không dám xác nhận.

Tạ Yến Hồng muốn quan sát kỹ hơn nhưng không dám nhìn quá nhiều, trái tim hết nâng lên rồi hạ xuống cực kỳ khổ sở.

Đèn đóm trong đại sảnh không quá sáng sủa, các Hồ cơ nhảy múa xoay tròn làm bóng các nàng cũng xoay theo, ánh lên mặt khách nhân những dáng hình rực rỡ.

Tạ Yến Hồng nghĩ thầm hôm nay mình tốn công vô ích rồi, mặc dù thân hình rất giống, nhưng người đó không thể là Trường Ninh.

Trường Ninh lấy đâu ra nhiều tiền như vậy để khoác vàng đeo bạc rồi làm buôn bán? Nếu hắn có tiền thật thì ngày đến kinh sư đã không mang bộ dạng rách rưới đến thế. Hơn nữa hắn tập võ lâu ngày nên thân hình luôn ngay ngắn, Tạ Yến Hồng chưa từng thấy qua dáng vẻ hắn ngồi nghiêng ngồi ngả bao giờ. Nhìn trái nhìn phải kiểu gì cũng không giống cố nhân, Tạ Yến Hồng khẽ thở dài, chuẩn bị tìm cơ hội lủi đi.

Có lẽ vì bị y nhìn quá lâu nên người nọ cảm giác được gì đó, đột nhiên quay đầu nhìn lại. Tạ Yến Hồng giật mình vội vàng cúi đầu chui vào giữa đám Hồ cơ. Rõ ràng đã ẩn nấp rồi mà y vẫn cảm thấy ánh mắt sắc bén của người nọ dính chặt lên người mình, sống lưng nhói lên như kim chích.

Sợ khiến mọi người chú ý nên Tạ Yến Hồng càng muốn bỏ đi sớm, chỉ là không tìm được cơ hội, tiếng tỳ bà lẫn điệu vũ của Hồ cơ cũng vừa dừng lại tức thì.

Hộc Luật Hằng Già đứng lên cao giọng nói vài câu bằng tiếng Hồ, đại ý là chúc khách khứa ăn ngon uống tốt, rượu thịt phục vụ ê hề, đến cả các loại trái cây hiếm thấy ngoài biên cương cũng được bày biện không ít. Các Hồ cơ tỏa ra ngồi xuống bàn khách hầu rượu như những cánh bướm, tiếng đàn Không nhu hòa vang lên, yến hội chính thức bắt đầu.

Tạ Yến Hồng cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống, tiến thoái lưỡng nan.

Hồ cơ đứng bên cạnh Tạ Yến Hồng nhẹ nhàng kéo tay y, sau đó nhét vào tay y một bình rượu đã rót hết. Tạ Yến Hồng hiểu ý, đây là muốn cho y có cớ thoải mái bưng đồ ra ngoài mà không gây sự chú ý. Bên hông đại sảnh có một ô cửa nhỏ để mang rượu và thức ăn ra vào, Tạ Yến Hồng có thể tùy thời thoát ra từ chỗ đó.

Tạ Yến Hồng thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười cảm kích nhìn nàng. Thừa dịp mọi người trong phòng đang bận rộn uống rượu trao đổi, y lén lút sờ chân tường đi về hướng cửa nhỏ.

Đột nhiên có người kéo áo làm y lảo đảo suýt nữa đánh rơi cả đồ vật trên tay. Y dừng chân quay đầu nhìn lại, hóa ra là một gã thương nhân người Hồ đang túm góc áo mình, dù có làm bộ phải đi mà tay gã vẫn không chịu buông ra.

Hình như người này đã có chút men say, khuôn mặt râu ria xồm xoàm không che được màu đỏ ửng, miệng huyên thuyên nói câu gì đó mà Tạ Yến Hồng nghe không hiểu lắm. Y đành giả vờ cười cười chìa bình rượu không trên tay mình cho gã xem, ý nói bản thân bận việc không thể hầu hạ được.

Hồ thương kia ngoan cố không buông tay, giọng cũng cất cao hẳn, phòng tiệc tuy đầy tiếng nói cười nhưng cũng đủ khiến một vài người chú ý nhìn qua. Tạ Yến Hồng chỉ hận không thể giơ chân đá gã một phát, có điều phải tránh cho sự việc xôn xao hơn nữa nên y đành nuốt cục tức xuống, hạ người ngồi bên cạnh gã Hồ thương.

Hiện giờ không cần hiểu ngôn ngữ vẫn biết tên thương nhân kia muốn làm gì.

Tạ Yến Hồng rót cho gã một ly rượu, gã liền cầm tay y vuốt ve. Tạ Yến Hồng hít sâu một hơi, vừa rút tay vừa nhanh chóng suy nghĩ cách thức thoát thân. Không ngờ có hơi men làm người bên cạnh càng lúc càng dán sát lại gần, đưa chén rượu lên trước mặt Tạ Yến Hồng khăng khăng bắt y cùng uống.

Tạ Yến Hồng sợ làm rơi khăn che mặt nên vừa vội vừa tức, giữa lúc tránh né y bất cẩn gạt phải chén rượu trên tay Hồ thương, rượu đổ đầy người gã. Hồ thương thấy y chống đối không biết điều nên mặt mũi đỏ bừng, vỗ bàn muốn đứng lên làm tất cả mọi người đều phải liếc mắt chú ý. Tạ Yến Hồng vội vàng đứng dậy lùi về sau, đầu cúi gằm bày ra dáng vẻ sợ hãi khôn xiết.

Đúng lúc này, thương nhân trẻ tuổi che mặt ngồi cách đó hai bàn không biết đã di chuyển ra sau lưng Tạ Yến Hồng từ lúc nào, một tay túm y về phía mình. Tạ Yến Hồng không đứng vững suýt nữa trượt chân té ngã, may mà được hắn nâng khuỷu tay đỡ lấy.

Mọi người xung quanh tưởng hai người này giằng co tranh mỹ nhân nên không quá để ý nữa, Hộc Luật Hằng Già cũng nhìn, ánh mắt di động qua lại giữa ba người. Có Hồ cơ ngồi xếp bằng bên chân gã rót rượu, Hằng Già ngửa đầu uống hết ly mới thong thả ung dung nói hai ba câu giảng hòa.

Tạ Yến Hồng không dám ngẩng đầu sợ bị Hằng Già phát hiện, trái tim như sắp nhảy ra ngoài —— Không phải vì sợ hãi, mà là kích động.

Người này sao có thể không phải Trường Ninh được?

Dẫu hắn có ăn mặc phục sức thay đổi nhiều thế nào, chỉ dựa vào độ ấm từ lòng bàn tay truyền đến thôi là Tạ Yến Hồng đã đủ nhận ra.

Một khi xác định bản thân không phải chiến đấu một mình, Tạ Yến Hồng kiên định lên hẳn. Y làm ra vẻ khiếp sợ nghiêng người nấp sau Trường Ninh. Trường Ninh vốn cao lớn, khí thế khiếp người, dựa vào vị trí ngồi cũng đủ biết địa vị của hắn trong bữa tiệc này không thấp, gã Hồ thương kia đành tự nhân xui xẻo, hùng hổ ngồi lại xuống bàn.

Tạ Yến Hồng muốn nhân cơ hội lủi đi, không ngờ Trường Ninh vẫn không buông y ra mà ôm vai kéo y về vị trí của mình.

Phòng tiệc không xếp bàn cho các Hồ cơ, các nàng vốn chỉ là một phần đẹp đẽ giúp vui cho yến hội, không khác gì những món sơn hào hải vị, hoặc những bình hoa mỹ lệ hay chén rượu tinh xảo —— Xinh đẹp, không nỡ bóp nát nhưng chung quy vẫn chỉ là vật bài trí không hơn.

Các nàng chỉ được cho phép ngồi xếp bằng dưới đất, bàn tiệc và ghế ngồi không cao, đủ thuận tiện để các nàng nhoài người rót rượu rồi kề cận bên chân khách tựa như những con mèo ngoan ngoãn. Một vài người còn có thể được khách cho ngồi bên cạnh, dựa vào ngực hoặc ngồi trên đùi vừa cười vừa nói, vừa chuốc rượu gắp thức ăn.

Tạ Yến Hồng xem mà hơi hụt hẫng.

Trước kia y ở kinh thành, nhờ thân phận tôn quý nên dù ra vào Đào Hoa Động mở yến tiệc chơi bời cũng chỉ toàn gặp mặt khách khứa tao nhã, nghe nhã nhạc, ca cơ vũ kỹ cũng toàn là nhân vật phong lưu được các quý công tử tranh nhau săn đón. Ví dụ như Ngọc Chi là cô nương đầu bảng của Đào Hoa Động, số người muốn cùng nàng gặp mặt đối ẩm một ly có thể xếp hàng từ thành đông đến tận thành tây.

Đột nhiên Tạ Yến Hồng nhận ra rằng dù là hoa khôi được người người săn đón hay các Hồ cơ giờ phút này phải phủ phục mời rượu, thân phận đều giống như nhau.

Y còn đang thất thần thì thình lình bị Trường Ninh nắm cổ tay túm đến bên người. Tạ Yến Hồng hoảng hốt ôm cổ ngồi ghé vào đùi hắn. Lúc này ai nấy đều đang tận hưởng chơi bời nên tư thế của hai người hoàn toàn không lạc lõng với bầu không khí xung quanh.

Trong lòng Tạ Yến Hồng nằm chắc người này tám phần chính là Trường Ninh, nhưng chẳng rõ vì sao y cứ luôn có cảm giác xa lạ bất an.

Trường Ninh trở tay ôm eo y, siết rất chặt. Tạ Yến Hồng ngẩng đầu nhìn lên, hai người lúc này đều che đi nửa khuôn mặt chỉ lộ đôi mắt ra ngoài. Đôi con ngươi màu hổ phách của Trường Ninh vẫn trước sau như một, sâu đến khiếp người, hiện giờ thêm chút hơi men lại không giảm phần sắc bén mà nhìn Tạ Yến Hồng chằm chằm, cứ như thật sự chưa bao giờ gặp qua y.

Tạ Yến Hồng bị hắn nhìn đến bối rối nên cuống quýt cúi đầu, hoa tai hồng ngọc vương trên má chiếu xạ ánh nến càng rực rỡ lung linh. Y không quen đeo khuyên tai, hai vành tai bị kéo nặng đỏ bừng, còn hơi nhoi nhói.

Trường Ninh giơ tay gỡ hoa tai hồng ngọc xuống.

Tai Tạ Yến Hồng tức khắc nhẹ đi trông thấy, y muốn mở miệng cảm tạ nhưng vành tai lại nóng lên. Trường Ninh đang dùng ngón trỏ và ngón cái mân mê xoa nắn vành tai y lúc nhẹ lúc nặng, giống hệt cách hắn thường làm trước kia. Khuôn mặt Tạ Yến Hồng đỏ bừng vì ngượng, toàn thân không có chỗ nào tự nhiên.

Bọn họ không phải đang ở nơi riêng tư, các Hồ cơ xuất phát từ quan tâm nên luôn âm thầm quan sát y, sợ y gặp chuyện nên càng xấu hổ hơn. Đùi Trường Ninh quá cứng khiến mông y bị cộm đau, thật sự muốn đứng phắt dậy đào cái hố chui xuống cho xong.

Vậy mà Trường Ninh cứ ngoan cố không buông tay, còn vòng tay qua hông ôm y vào lòng. Lỗ tai Tạ Yến Hồng nóng bừng như sắp rỉ máu, vội giơ tay khẽ đẩy đẩy ngực Trường Ninh muốn hắn buông lỏng ra. Hai người sột soạt một hồi, tấm lụa mỏng che mặt y bị vướng vào trang sức gắn trên áo choàng Trường Ninh, vô tình trượt xuống.

Tạ Yến Hồng cảm giác mặt mình chợt lạnh, sợ tới mức lập tức chôn mặt vào ngực Trường Ninh sợ bị người ngoài phát hiện.

Hai vị khách ở hai bên lưu ý tới bèn lớn tiếng trêu chọc, Tạ Yến Hồng càng không dám ngẩng đầu. Trường Ninh vừa lưu loát trả lời bọn họ vừa trở tay sờ lên gáy y, ngón tay nhẹ nhàng cắm vào mái tóc từ gáy sờ lên vành tai, tháo luôn chiếc khuyên tai bên kia xuống rồi xoa nhẹ lỗ tai Tạ Yến Hồng.

Tạ Yến Hồng thuận thế giả vờ say, giơ tay ôm cổ hắn che mặt mình kín mít.

Trường Ninh nói chuyện làm lồng ngực không ngừng chấn động, Tạ Yến Hồng dỏng tai lên chỉ nghe hiểu được một ít, hình như bọn họ đang trao đổi chút chuyện buôn bán.

Trường Ninh hoàn toàn không có vẻ gì là rụt rè bối rối, nửa nghe nửa nói, chuyện trò rất vui vẻ. Tạ Yến Hồng chưa bao giờ gặp qua dáng vẻ này của hắn nên càng thêm xa lạ, tay vòng qua gáy hắn nhẹ nhàng gãi gãi, ý bảo hắn mau dừng lại.

Hắn hơi khựng lại một chút, sau đó không những không dừng mà còn trò chuyện càng hăng say, bàn tay vịn sau eo Tạ Yến Hồng còn véo y một cái.

Tạ Yến Hồng giận đến ngứa răng, nghĩ thầm người này bị làm sao không biết!Lời tác giả:

Là như này, bản thảo để dành của tôi đã hết sạch rồi! Trước mắt chỉ còn hai bàn tay trắng!

Mấy hôm trước còn phải đi công tác, bận đến mức chân không chạm được đất cho nên hôm qua mới không update.

Chính tôi cũng lo lắng cho tiến độ của mình lắm, nhưng nhất định sẽ nghiêm túc viết cho xong QAQ

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.