Thiên Địa Nghịch Lữ - Xuân Nhật Phụ Huyên

Chương 48: Thiếu niên




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Thám báo tụ tập hết về hướng này, thừa dịp chúng không chú ý, Tạ Yến Hồng vội vàng vòng qua một đầu khác, nhảy hai ba bước vượt qua dòng suối nhỏ vừa tan băng đầu xuân rồi chui vào giữa lùm cây rậm rạp. Còn chưa kịp quay đầu nhìn, y đã bị một người thình lình kéo tay. Tiếng kêu hoảng hốt nghẹn cứng trong cổ họng, trái tim y gần như văng ra ngoài, đến khi chóp mũi ngửi thấy hương vị quen thuộc mới chịu ngừng giãy giụa.

Một tay Trường Ninh ôm thắt lưng Tạ Yến Hồng eo, tay kia bịt miệng y, hai người cùng ẩn nấp giữa lùm cây màu sắc sặc sỡ, nín thở nhìn đám kỵ binh tìm tòi bên kia bờ suối. Thám báo không tìm được bất cứ thứ gì, thậm chí còn thiệt hại hai tên, chúng đành dắt hai con ngựa vô chủ cùng con thanh thông mã của Tạ Yến Hồng bỏ đi.

Tạ Yến Hồng sốt ruột không yên, con ngựa đó là do Tôn Diệp Đình đưa cho y từ ngày rời kinh, đã tận tụy chở bọn họ suốt một đường. Vừa rồi y gấp gáp muốn tìm Trường Ninh nên chưa kịp nghĩ cách dàn xếp cho nó, không ngờ nó vẫn thật sự ngoan ngoãn đứng yên chờ, cứ thế bị dắt đi mất rồi.

Có gấp hơn nữa cũng đành chịu, hai người chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn.

Chờ cho đội thám báo đi xa, Tạ Yến Hồng mới kiệt sức ngồi phịch xuống đất, hối hận nói: “Ta còn chưa kịp đặt tên cho nó, thế mà nó vẫn đứng chờ không nhúc nhích…”

Thấy Trường Ninh mãi không hé răng, Tạ Yến Hồng nhận ra chuyện không ổn mới vội vàng quay đầu nhìn. Sắc mặt hắn trắng bệch, đôi mắt nhắm chặt, trán đổ mồ hôi. Trường đao hắn cầm trên tay đã ra khỏi vỏ, lưỡi đau dính máu loang lổ. Tạ Yến Hồng cho rằng hắn bị thương nên nôn nóng sờ soạng cánh tay lẫn ngực, Trường Ninh vươn tay giữ y lại, khẽ lắc đầu.

Tạ Yến Hồng như bừng tỉnh, hỏi liên tục: “Đau đầu à? Rất đau sao?”

Hiện giờ y đã hơi hiểu ra quy luật sau mấy lần chứng kiến bệnh đau đầu của Trường Ninh phát tác, ngoại trừ lần ở trong kinh ra thì những lần sau đều dính đến chuyện giết chóc, có lẽ là quan hệ đến phần quá khứ mà hắn đã quên. Tạ Yến Hồng xoa ấm lòng bàn tay mình, sau đó áp lên thái dương hắn.

Trường Ninh nắm cổ tay y, mở mắt nói: “Không kịp rồi.”

“Cái gì không kịp?” Tạ Yến Hồng hỏi.

“Bọn họ gặp được ta, cũng thấy ta cưỡi ngựa, ngựa của người Hán không giống với ngựa ở quan ngoại.”

Trường Ninh sốt ruột nên ngữ tốc cực nhanh, nhưng Tạ Yến Hồng nghe qua đã hiểu ngay. Thám báo chính là quân tiền tiêu của đại quân, nếu phát hiện ra dị động chắc chắn sẽ phái binh đi thanh trừ. Bọn họ vốn đã nhìn thấy chim ưng, lúc này lại gặp Trường Ninh cưỡi ngựa. Con ngựa Tạ Yến Hồng bỏ lại là ngựa của người Hán, bên trên còn xếp da lông lương khô mà Ô Lan chuẩn bị, tình huống phức tạp như thế nhất định sẽ khiến quân Địch chú ý.

“Vậy…” Tạ Yến Hồng đề nghị, “Vậy chúng ta phải mau báo cho bọn họ đi đường ngược lại?”

Trường Ninh nói: “Nhà Ô Lan có cả phụ nữ và trẻ em, ngựa cũng không đủ, còn có lạc đà, di chuyển chậm lắm.”

Những lời này không đầu không đuôi mà Tạ Yến Hồng nghe qua liền hiểu. Hai người họ tuy hiện giờ chỉ có một con ngựa nhưng thuận tiện ở chỗ cơ động nhẹ nhàng, Trường Ninh còn thông thạo địa hình nên tỉ lệ trốn thoát được là rất cao. Nhưng nhà Ô Lan thì không rõ ràng tình huống, lại đi chậm, nếu bất cẩn đụng phải quân thám báo sẽ có khả năng khiến bọn chúng theo dấu đuổi kịp.

Lòng Tạ Yến Hồng nặng trĩu vì dự cảm bất an, y nhìn Trường Ninh, nhẹ nhàng hỏi: “Thế bây giờ phải làm sao?”

“Ngươi đuổi theo nhà Ô Lan, đi cùng bọn họ ít nhất có thể chiếu ứng lẫn nhau.” Trường Ninh nghiêm túc nói.

“Vậy còn ngươi?”

“Ta sẽ dẫn dụ thám báo về hướng ngược lại,” Trường Ninh vội vàng bổ sung, “Chờ cắt đuôi được bọn họ sẽ nhanh chóng đuổi theo các ngươi.”

Tạ Yến Hồng không suy nghĩ gì đã phản đối: “Không được.”

Chưa bàn đến bệnh đau đầu của Trường Ninh đã tốt hơn hay chưa, hiện tại phóng mắt nhìn ra chỉ thấy quang cảnh bình nguyên hoang tàn vắng vẻ, nếu chia nhau ra, muốn gặp lại sẽ khó khăn đến mức nào? Ai có thể biết trước sau khi chia cách sẽ nảy sinh biến cố gì? Tạ Yến Hồng cảm thấy bản thân không thể chịu đựng thêm chút biến cố nào nữa, nhất là những chuyện liên quan đến Trường Ninh.

Nhân sinh bất tương kiến, động như tham dữ thương*. Tạ Yến Hồng đã phải chia tay quá nhiều người, sau những trận từ biệt long trời lở đất thì không còn cơ hội gặp lại, y không hy vọng trải qua cảnh đó thêm lần nào nữa.

*Đời người nếu không gặp gỡ thì lướt qua nhau chỉ như buôn bán qua đường

Nhưng Tạ Yến Hồng không muốn cãi nhau với hắn, chỉ phân tích rõ ràng trật tự: “Hiện giờ ta đuổi theo chắc gì đã đuổi kịp bọn họ? Hơn nữa ngựa của ta bị dắt đi rồi, một con ngựa làm sao đủ? Trên người ta không mang theo thứ gì, làm sao phân công nhau hành động được?”

Đầu Trường Ninh càng đau, nói: “Vậy ngươi ở chỗ này chờ ta.”

“Nói vậy càng vô lý, ở đây chỉ có mỗi ta, ngươi nhẫn tâm bỏ ta ở lại một mình sao?”

Nói rồi Tạ Yến Hồng còn nhìn Trường Ninh chằm chằm, vừa đáng thương vừa đắc ý. Qua nhiên Trường Ninh không phản bác nữa, hắn bực bội gãi đầu, muốn nói câu gì ra để phản bác nhưng biết mình nói không lại nên đành thôi. Hắn đứng lên vòng ngón cái và ngón trỏ vào nhau, nhét vào miệng thổi một tiếng huýt sáo.

Một lát sau, con Ô Vân Cái Tuyết của Ô Lan từ xa chạy tới dừng trước mặt hai người, phục tùng cúi đầu để Tạ Yến Hồng xoa cổ. Y lại bắt đầu nhớ nhung con thanh thông mã của mình, nếu sớm dạy chiêu này thì nó đã không bị người Địch dắt đi mất.

Trường Ninh xoay người lên ngựa, Tạ Yến Hồng ngẩng đầu vươn tay ra.

Bọn họ nhìn nhau một lúc lâu, cuối cùng Trường Ninh khẽ thở dài một tiếng, duỗi tay kéo luôn y lên ngựa.

Tạ Yến Hồng cố gắng bình tĩnh nói: “Tiếp theo phải đi như thế nào?”

Bọn họ đuổi theo hướng quân thám báo, quân Địch rất nhạy bén nên hai người không dám tiếp cận quá gần, chỉ dám theo dõi từ xa. Đêm hôm sau, hội kỵ binh nhóm lửa nghỉ ngơi bắt đầu lục lọi đồ đạc trên con thanh thông mã, vừa xem xét vừa thảo luận với nhau. Thanh thông mã quen chủ nên không chịu thuần phục, cứ liên tiếp hí dài lùi về phía sau, phải ăn mấy roi của người Địch.

Tạ Yến Hồng nhìn từ xa tức giận siết chặt nắm tay, chỉ hận không thể lập tức xông lên cứu nó về.

Bọn họ chờ đợi một hồi lâu, chờ đến khi trăng treo giữa trời, một người trông nhỏ con nhất đội thám báo phụ trách canh gác, những kẻ còn lại hoặc dựa vào ngựa hoặc tựa vào đá nghỉ ngơi. Quân Địch có tổng cộng năm người, may mà không mang theo ưng hay chó nên có thể chia ra giết từ từ.

Nương bóng đêm và tiếng gió yểm hộ, Trường Ninh cúi thấp người chậm rãi tới gần. Gió nổi từng đợt không theo quy luật, gió thổi hắn di chuyển, gió ngừng hắn cũng dừng chân. Tạ Yến Hồng ở quá xa không thấy được gì, chỉ nghe được một con ngựa bên đó đột ngột hí vang rồi vùng chạy mất. Đám người Địch vội vàng choàng tỉnh, chủ con ngựa thổi vài tiếng còi nó cũng không quay đầu, gã đành mắng to vài câu, nhanh chân đuổi theo.

Những người còn lại lục tục đi ngủ, Trường Ninh tựa như bóng ma ẩn thân sau tảng đá mà một người trong bọn dựa lưng vào, để tảng đá khéo léo che khuất toàn bộ bóng dáng hắn. Hắn rút dao găm sắc từ dưới ống giày, tốc độ nhanh như cắt che miệng mũi đối phương, tay còn lại cắt xoẹt một phát đứt yết hầu.

Tên gác đêm có lẽ là rất mệt nên gà gật buồn ngủ, vậy là không một ai phát hiện một gã trong bọn đã lặng lẽ chết trong lúc ngủ mơ, dù có phí công giãy giụa mấy cái cũng không thể khiến bất luận kẻ nào chú ý.

Lúc này Tạ Yến Hồng cũng đến rất gần, y ước lượng khả năng của mình rồi chọn tên có vóc người nhỏ nhất đang canh gác. Cách thức tấn công y cũng học được từ Trường Ninh, loan đao không ra khỏi vỏ từ đằng sau vòng ra trước cổ thình lình siết lực, gã kia lập tức không thở nổi, tay chân khua loạn xạ.

Hai tên còn lại cũng vừa tỉnh, Trường Ninh đã chuẩn bị từ trước lập tức hành động ngay, dao găm nghiêng lưỡi cắm vào cổ một người làm máu tươi văng tung tóe, người nọ thẳng tắp ngã phịch xuống đất. Trương Ninh không vội rút dao găm mà lăn một vòng, ngay sau đó nhấc trường đao đặt bên chân lấy một chọi một, gã người Địch không chống đỡ được bao lâu, đầu cũng mau chóng lìa khỏi cổ.

Mọi chuyện phát sinh cực kỳ nhanh, đến khi cái gã đuổi ngựa trở về thì Trường Ninh đã thong thả chực sẵn, vung đao gạt ngã chân ngựa, người còn chưa kịp bò dậy đã biến thành vong hồn dưới lưỡi đao.

Ở đầu bên kia, tên lính canh vóc người nhỏ con không ngờ lại là gã ngoan cố nhất, bị siết đến tím tái mặt mày mà vẫn có thể vùng dậy tránh thoát.

Tạ Yến Hồng tuy không giỏi đấu cận chiến, nhưng gần một năm lưu lạc giang hồ cũng làm y tiến bộ lên không ít, dù vậy chính y vẫn phải công nhận gã người Địch kia quá khó chơi, âm ngoan tàn nhẫn lại còn không biết xấu hổ. Gã không rảnh tay để rút đao đối phó, vậy mà véo tay thụi mắt đá háng cào mặt, không thủ đoạn nào là gã không dùng đến.

Tạ Yến Hồng bực bội nên ra tay tàn nhẫn hơn, dùng lực thắt lưng vặn người áp gã kia xuống đất rồi dùng cả hai tay bóp cổ. Mũ giáp gã bị đụng mạnh rơi ra, Tạ Yến Hồng cũng nương theo ánh trăng mà trông thấy rõ mặt —— Đôi mắt màu xanh xám, sống mũi cao thẳng, tóc màu nâu sẫm.

Trông rất quen mắt, đây là phản ứng đầu tiên của Tạ Yến Hồng.

“Tiểu Hồng!” Trường Ninh kêu lên.

Tiếng kêu đó làm Tạ Yến Hồng hơi hồi thần lại, nhớ tới kế hoạch mà bọn họ đã bàn bạc đâu đấy nên tay cũng không khỏi buông lỏng ra. Gã thiếu niên người Địch xảo trá đương nhiên không buông tha cơ hội tốt, gã đẩy Tạ Yến Hồng, vừa lăn vừa bò chạy về ngựa của mình, động tác lưu loát giục ngựa phóng đi.

Tuy khuôn mặt có hơi khác một chút, nhưng Tạ Yến Hồng vẫn nhận ra.

Đây là một tên trong số tù binh cứu được ở Tử Kinh Quan, lúc ấy Tạ Yến Hồng cho rằng gã đi cùng anh em họ Trình, Trình Nhị nói gã là người câm, hiện giờ xem ra tất cả đều là ngụy trang, lại còn là người Địch.

Rõ ràng là tù binh, sao bây giờ đã lắc mình biến thành lính thám báo rồi?

Tạ Yến Hồng ngồi dưới đất nghe được tiếng gã hô lên khi ruổi ngựa, lẩm bẩm: “Hắn không phải người câm.”

Trường Ninh đi tới duỗi tay kéo y đứng lên. Tạ Yến Hồng nhìn theo bóng dáng thiếu niên biến mất trong bóng đêm, đồng thời ghi khắc thật sâu gương mặt gã trong lòng.

Trông thấy Tạ Yến Hồng và Trường Ninh, con thanh thông mã vui vẻ hất đuôi, vó ngựa không ngừng giẫm giẫm xuống đất, đầu ủi thẳng tắp vào mặt Tạ Yến Hồng. Y vỗ vỗ cổ ngựa, nói: “Gọi mày là ‘Tiểu Ô’ đi.”

Tiểu Ô từng là tên một con thanh thông mã thần câu được tiên đế ban tặng, Tạ gia phải giấu tài, sau khi Tiểu Ô tới hầu phủ thì không còn cơ hội sải bốn vó chạy như bay nữa, chỉ có thể sống nốt quãng đời còn lại trong chuồng ngựa. Hiện giờ Tạ Yến Hồng muốn cho con “Tiểu Ô” này thay thế con ngựa kia tự do rong ruổi khắp thiên hạ.

Dứt lời, Tạ Yến Hồng xoay người lên ngựa.

Kế hoạch của bọn họ là cố ý thả một tên thám báo chạy về kéo quân Địch đến. Có bọn họ làm mục tiêu, cả nhà Ô Lan sẽ không còn hậu hoạn gì nữa. Hai người họ hành lý nhẹ nhàng, cắt đuôi quân Địch hẳn không phải vấn đề lớn.

Ở thời điểm Tạ Yến Hồng chuẩn bị giục ngựa chạy đi, Trường Ninh lại không leo lên ngựa thành công, hắn lảo đảo một cái rồi té ngã xuống đất.Lời tác giả:

Gần nhất  hơi kẹt văn nên update tương đối chậm.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.