(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ở Tây Bắc vào đông, dù bước chân có nhẹ đến thế nào thì vẫn để lại dấu vết trên nền đất. Tuyết rơi ngày càng ít, tiết trời ngày một ấm dần, con hải đông thanh thường xuyên lượn vòng tròn trên không trung, Ô Lan nói như vậy nghĩa là nó muốn về nhà.
Nàng và người nhà thường xuyên trèo lên chỗ cao nhìn về hướng tây. Đầu xuân tuyết tan, người Địch chắc chắn sẽ lại nhập quan xâm lược, nơi này quá gần cửa quan, không an toàn, không phải nơi định cư lâu dài.
Hết thảy những chuyện này sẽ kéo đến cùng mùa xuân.
Nhưng Tạ Yến Hồng có rất ít thời gian để suy nghĩ, mỗi ngày y đều như đạp trên mây vì trót rơi vào lưới tình sơ khai mông muội. Từ ngày y và Trường Ninh bộc bạch tâm tư, hai người đều như lạc vào một giấc mộng chấn động tâm can, nhất cử nhất động đều ảnh hưởng đến tâm tư của nhau, gió thổi tuyết bay cũng dễ khiến tim đập thình thịch.
Tạ Yến Hồng vốn tưởng rằng Trường Ninh chỉ là tên đầu gỗ không hiểu gì, nhưng hiện giờ y mới phát hiện ra hắn cũng biết ngượng ngùng.
Thời điểm hắn ngượng vẫn không có biểu cảm gì đáng kể, chỉ có phần vành tai và cổ là đỏ bừng lên, nếu lúc này Tạ Yến Hồng tiếp tục nhìn, cổ hắn sẽ càng đỏ thêm như vừa uống rượu mạnh.
Cảm giác da thịt thân cận cũng rất dễ khiến người ta mê muội.
Chiếc lều vải rắn chắc ngăn cách hết gió tuyết ở ngoài, bên trong lại là cảnh xuân thuận hòa vui sướng.
Gia giáo Tạ gia cực kỳ nghiêm khắc, nhà quyền quý bình thường hay tìm nha đầu thông phòng cho các cậu ấm từ nhỏ, ở Tạ gia thì hoàn toàn không có, người hầu thân cận của Tạ Yến Hồng cũng toàn là nam. Thế nhưng y có qua lại với Ngọc Chi, Đào Hoa Động vốn là chốn ăn chơi nổi danh đất kinh kỳ, đương nhiên bên trong có cả tiểu quan luyến đồng các loại. Y ra vào chốn làng chơi đó, không ăn thịt heo chẳng lẽ chưa nhìn thấy heo chạy bao giờ sao?
Trường Ninh mới thật sự là một tờ giấy trắng, nhiều nhất chỉ gặp qua trâu bò ngựa dê giao phối, còn người với người phải làm thế nào thì hoàn toàn không biết.
Cuối cùng Tạ Yến Hồng trở thành người hướng dẫn.
Bên trong lều vải không đốt đèn, ánh trăng ánh sao cũng không chiếu lọt nên tối đen như mực. Vào đông mà toàn thân Tạ Yến Hồng chảy đầy mồ hôi, trên người Trường Ninh cũng toàn nước, những chỗ làn da dán vào nhau trở nên nóng rẫy. Tạ Yến Hồng chống tay lên ngực Trường Ninh, phía trên trơn trượt vì mồ hôi, bên dưới vẫn bừng bừng đầy sức lực.
Tạ Yến Hồng tự khắc chế bản thân, thì thầm dạy dỗ hắn.
Xung quanh thật sự tối đen không thấy được gì, hai người đều quá nôn nóng, tiếng thở dốc của Trường Ninh vừa thô vừa gấp như một con mèo lớn. Đến lúc thật sự không nhịn nổi, Trường Ninh bóp chặt eo Tạ Yến Hồng, trở thân nghiêng người đè y xuống dưới không ngừng cọ xát, khiến Tạ Yến Hồng suýt nữa bật ra tiếng kêu to.
Đôi khi hai người lăn lộn đến nửa đêm, sau đó bọc một lớp áo lông cừu dày rồi cùng cưỡi ngựa đi ngâm suối nước nóng.
Nửa đêm gió lớn, cưỡi trên lưng ngựa lại càng đón gió dữ dội hơn, Tạ Yến Hồng chịu không nổi phải rúc sâu vào trong ngực Trường Ninh, chỉ hận không thể giấu luôn đầu mình đi cho bớt lạnh. Yên ngựa xóc nảy, hai người áp vào nhau quá gần, củi khô lửa bốc sao có thể không động tình cho được. Chờ đến khi ngựa phi nước kiệu đến được suối nước nóng, khuôn mặt Tạ Yến Hồng đã đỏ bừng, cúi đầu thở hổn hển.
Giữa vùng hoang vu dã ngoại thế này, dù có trần truồng lõa thể cũng chỉ trăng sao núi tuyết mới nhìn thấy.
Tạ Yến Hồng thả lỏng người ngâm mình dưới nước, tứ chi bị ngâm đến mềm nhũn. Y ghé vào bờ ao, đan hai bàn tay lót dưới cằm, Trường Ninh trần trụi ngồi bên bờ ao nhúng một chân xuống nước, chân kia cong lên, mặt kề sát đầu gối nhìn về nơi xa không biết đang suy nghĩ những gì.
Sườn mặt Tạ Yến Hồng áp vào cẳng chân hắn, thử hỏi: “Ngươi đang lo lắng cho người nhà phải không?”
Trường Ninh lắc đầu.
Hắn không quá lo lắng cho a công và A Dương, a công là người thần thông quảng đại nhất mà hắn biết, luôn tính toán tỉ mỉ cho nên có thể dẫn theo hắn sinh sống bình an trên thảo nguyên. Trước khi nhà Ô Lan di chuyển bọn họ đã rời đi trước, có lẽ là nhận ra chuyện gì từ sớm rồi. Hắn tin bọn họ thừa khả năng tự bảo vệ mình.
“Vậy ngươi đang lo lắng chuyện gì?” Tạ Yến Hồng hỏi.
Trường Ninh cúi đầu nhìn y: “Lo cho ngươi.”
Tạ Yến Hồng nghi hoặc: “Ta?”
“Ừm.” Trường Ninh gật đầu.
Ta lo rằng mình không thể bảo vệ ngươi chu toàn.
.
Tháng ba mùa xuân, tuyết dần dần tan chảy nhập vào Hoàng Hà, nuôi dưỡng cả một vùng bình nguyên Hà Sáo khiến mùa màng bội thu, cây cỏ dồi dào.
Gia đình Ô Lan thu dọn hết dụng cụ sinh hoạt, lều vải bị tháo rời thành từng tấm vải dày, cuốn thành từng cuộn to cột chắc lên lưng trâu ngựa lạc đà. Bọn họ chuẩn bị ra khỏi Tham Hợp Quan đi lên phía bắc, tới chân núi Âm Sơn sẽ di chuyển dọc dãy núi hướng về phía tây, đi dọc theo con đường tổ tiên từng đi, vượt qua Lang Sơn trở về Tây Vực.
Trên đường đi, bọn họ sẽ băng qua bình nguyên Hà Sáo mà mình từng cư trú, cũng là nơi mà Trường Ninh và người nhà từng ở. Trường Ninh cũng tính toán đi đến đó xem thử a công có để lại lời nhắn gì không, nếu không bình nguyên Hà Sáo rộng lớn như vậy, muốn tìm người cũng không biết phải tìm thế nào.
Trước khi xuất phát, Ô Lan cho Ngọc Trảo ăn một bữa thịt no nê, sau đó tháo dây lục lạc trên chân và cổ nó ra.
Nó ngoan ngoãn đậu trên cánh tay Ô Lan, chim ưng là ác điểu chứ không phải thú cưng, không có bất kỳ hành động thân mật gì với chủ nhân mình mà chỉ đứng hiên ngang một chỗ. Ô Lan nhấc cánh tay lên, nó như hiểu rõ mà sải rộng cánh bay lên trời cao, sau khi lượn vài vòng trên không trung thì tự mình bay thẳng về hướng bắc.
Nó có thể bay một đường vượt qua núi non, trở lại nơi mình sinh ra mà tiếp tục sinh con đẻ cái.
Mọi người đều đứng yên nhìn về nơi xa, mãi đến khi không thấy được gì nữa mới thôi.
Phụ thân Ô Lan hô to một tiếng, mọi người đồng loạt leo lên ngựa chuẩn bị xuất phát. Ngựa là loài vật quan trọng để thồ hàng nên Tạ Yến Hồng vẫn chỉ có thể cùng Trường Ninh cưỡi con thanh thông mã của mình. Được nghỉ ngơi một khoảng thời gian dài, con ngựa cũng béo tốt tráng kiện lên hẳn, da lông bóng loáng, vó ngựa liên tục giẫm giẫm như nóng lòng muốn lập tức phi như bay.
Đúng vào lúc này, trên trời đột nhiên vang lên một tiếng ưng kêu sắc nhọn.
Ô Lan siết cương ngựa ngẩng đầu nhìn, trông thấy Ngọc Trảo đang xoay vòng vòng cách đó không xa, vừa liệng cánh vừa phát ra từng tiếng chói tai. Không chỉ bay vòng tròn, thỉnh thoảng nó còn tránh trái tránh phải như đang tránh né đòn công kích của thứ gì đó.
Trường Ninh căng thẳng nắm cương ngựa, trong lòng Tạ Yến Hồng hẫng một nhịp, hỏi: “Nó đang cảnh báo chúng ta sao?”
Ô Lan vội vã chạy qua nói chuyện với phụ thân, đoàn người không dùng dằng nữa mà nhanh chóng xuất phát. Trường Ninh kẹp bụng ngựa, thanh thông mã cũng nhẹ nhàng chạy đi, hắn nói với Tạ Yến Hồng: “Tám phần là người Địch, chúng ta nên tránh thì hơn.”
Tạ Yến Hồng nhìn chằm chằm lên khoảng trời mà Ngọc Trảo giương cánh, chỉ một lát sau, một con hải đông thanh khác từ đâu bay lên, hai con ác điểu giao chiến trên không, Ngọc Trảo nhanh chóng dẫn dụ con ưng kia sang một hướng khác.
Ô Lan sốt ruột ngóng nhìn, nhưng khoảng cách ở quá xa cũng chỉ có thể nhìn suông. Nàng đành cắn răng ruổi ngựa đuổi theo phụ thân mình.
“Mang theo ưng thì chắc chắn không ít người, có khả năng là quân đội chính quy.” Trường Ninh hạ giọng.
Mới an ổn được một thời gian đã bắt đầu sinh biến cố, Tạ Yến Hồng cực kỳ căng thẳng. Trường Ninh điều khiển ngựa, còn y chỉ biết nhìn chằm chằm phía bên kia, hai con hải đông thanh cực kỳ dũng mãnh vẫn đang giao đấu kịch liệt không nhìn ra được con vào với con nào. Tạ Yến Hồng cứ nhìn theo mãi, bọn họ càng lúc càng đi xa, hai con ưng cũng dần dần biến thành hai cái chấm nhỏ, sau đó một chấm đen rơi thẳng xuống đất, con còn lại dần dần bay xa rồi biến mất ở cuối đường chân trời.
Bọn họ không tiếp tục nhìn nữa, lên đường quan trọng hơn.
Phải tránh hết khu vực nguy hiểm nên lộ tuyến có thể đi rất hữu hạn. Nếu người Địch mang cả đại quân tất phải có quân tiền tiêu và thám báo. Nhà Ô Lan tuy không nhiều người nhưng có cả phụ nữ trẻ em và hành lý sinh hoạt, chạy kiểu gì cũng không thể chạy kịp đám kỵ binh quen chinh chiến. Đêm đến, bọn họ không dám nhóm lửa, không dám nghỉ ngơi quá lâu, nhiều nhất chỉ có thể xuống ngựa ngồi ăn chút lương khô, nghỉ tạm rồi lại lên đường.
Hai người Tạ Yến Hồng chịu ân huệ cả nhà Ô Lan, đương nhiên cũng muốn tri ân báo đáp.
Thừa dịp nhà Ô Lan nghỉ ngơi, hai người cưỡi lên hai con ngựa đi vòng vòng quanh khu vực phụ cận xem có nguy hiểm gì không. Tạ Yến Hồng cưỡi thanh thông mã, Trường Ninh mượn thêm một con ngựa đen từ chỗ Ô Lan. Tuy nàng là nữ tử nhưng vóc dáng khá cao, giỏi cưỡi ngựa săn bắn, con ngựa của nàng toàn thân đen tuyền nhưng bốn vó lại mang màu lông trắng đúng với cái tên Ô Vân Cái Tuyết, nó ăn cỏ tươi của vùng bình nguyên Hà Sáo mà lớn lên, rất có phong thái của thần câu.
Trường Ninh ruổi ngựa đi trước, Tạ Yến Hồng theo phía sau.
Tạ Yến Hồng lắc nhẹ cương ngựa, thanh thông mã đuổi nhanh về phía trước thân mật ủi ủi đầu vào ngựa đen. Lúc này Trường Ninh đột nhiên ghìm ngựa, nhỏ giọng nói: “Suỵt ——”
Tạ Yến Hồng nín thở tập trung, có thể nghe được tiếng vó ngựa mơ hồ từ xa kéo đến gần.
“Có người,” Tạ Yến Hồng nói, “Làm sao bây giờ?”
Trường Ninh nương theo chút ánh sáng cuối cùng trước khi mặt trời xuống núi, giẫm bàn đạp yên ngựa đứng thẳng lên trông về phía xa. Sắc mặt hắn sầm xuống, vội vàng nói với Tạ Yến Hồng: “Là thám báo của người Địch! Trở về báo tin, kêu bọn họ mau chóng lên đường.”
“Còn ngươi…”
Tạ Yến Hồng muốn hỏi còn ngươi thì tính sao, nhưng y vừa mở miệng ra đã im bặt. Thay vì hỏi tới hỏi lui mất thời gian, tức khắc hành động mới là việc thỏa đáng.
“Giá!”
Tạ Yến Hồng quay đầu ngựa khẽ quát một tiếng, thanh thông mã vọt lên chạy như bay. Trái tim Tạ Yến Hồng đập thình thịch, ruổi ngựa liên tục không đến một khắc đã về đến chỗ mọi người nghỉ ngơi. Nhà Ô Lan cũng đã nghỉ ngơi chỉnh đốn xong, chỉ chờ bọn họ trở về là lập tức xuất phát.
Tạ Yến Hồng vội vàng ghìm ngựa, thanh thông mã giơ hai vó trước hí vang một tiếng. Y kêu lên: “Có thám báo của người Địch! Trường Ninh nói mọi người mau đi trước đi!”
Vài người nghe hiểu tiếng Hán nhanh chóng truyền đạt lại cho cả nhà, bọn họ vội vàng xua đuổi súc vật đi về hướng ngược với Tạ Yến Hồng, chính y cũng không tính toán đi cùng mà chuẩn bị quay đầu lại đường cũ. Ô Lan bỗng dùng thứ tiếng Hán lạ lẫm gọi tên y, Tạ Yến Hồng quay đầu liếc nhìn, trông thấy nàng rút ra một thanh loan đao bọc da trâu từ bọc hành lý, nhét vào tay mình.
Tạ Yến Hồng không trì hoãn được nữa, vội vàng nói cảm ơn liền quay về đường cũ. Ô Lan vẫy vẫy tay, sau đó cũng nối gót theo người nhà rời đi.
Nếu vừa rồi nhịp tim chỉ đập thình thịch, thì lúc này trái tim Tạ Yến Hồng như muốn nhảy luôn ra khỏi cổ họng, y nôn nóng quất cương ngựa sợ mình đến muộn một bước. Thanh thông mã phóng như đạp gió, nhảy qua vô số hòn đất cục đá, thổi tung bụi mù còn nhanh hơn lúc vừa đi.
Xung quanh không người nhưng lại ngửi được mùi máu tươi, Tạ Yến Hồng không dám kêu lớn mà sốt ruột nhìn trái nhìn phải. Cách đó không xa có hai con tuấn mã vô chủ, may mắn không có con ngựa nào là ngựa của Trường Ninh. Tạ Yến Hồng vội đi qua, bắt gặp hai cái xác đầu mình chia lìa mặc quân phục của người Địch, áo giáp bội đao trông rất chính quy.
Đáy lòng Tạ Yến Hồng chùng xuống, xem ra người Địch thật sự đã dẫn theo đại quân xuôi nam.
Y dạo khắp nơi một vòng mà không nhìn thấy Trường Ninh đâu, cũng không bắt gặp người nào khác. Mặt trời đã xuống núi, xung quanh càng ngày càng tối sầm lại, nếu muốn tìm người sẽ rất phiền toái, trên người y cũng không đem theo đồ vật dư thừa, muốn quay đầu đuổi theo nhà Ô Lan cũng không còn kịp nữa rồi.
Đương lúc lòng Tạ Yến Hồng nóng như lửa đốt, đột nhiên y nghe được chút tiếng động ở bờ suối nhỏ cách đó không xa.
Tạ Yến Hồng vội vàng xuống ngựa, thấy có vài tên kỵ binh người Địch đi lại bên bờ suối như muốn điều tra gì đó. Bên kia bờ suối là một mảng cây bụi tươi tốt, tuyết đã tan hết, bụi cây bắt đầu đâm chồi nở hoa màu sắc rực rỡ, cực tiện giấu người. Y tính toán sơ bộ trong đầu một chút, sau đó vỗ nhẹ cổ con thanh thông mã, thì thầm với nó: “Ở đây chờ ta.”
Hình như nó nghe hiểu lời y nên phát ra một tiếng phì phì trong mũi, đứng yên không cử động.
Tạ Yến Hồng dắt một con ngựa vô chủ tới, ngựa là ngựa của quân đội nên tính tình không gắt gỏng, rất phục tùng đi theo. Trong lòng Tạ Yến Hồng cảm thấy rất áy náy, vỗ vỗ cổ nó trấn an rồi rút loan đao mà Ô Lan vừa tặng, dứt khoát cắt một nhát vào chân sau con ngựa.
Con ngựa bị đau hí dài một tiếng, Tạ Yến Hồng lại nặng nề vỗ mông để nó hoảng sợ nhảy ra ngoài.
Kỵ binh điều tra bên bờ sông bị tiếng động kéo lực chú ý, vội kêu gọi đồng bọn chuẩn bị đi về hướng này.Lời tác giả:
Chương này chắc không thể gọi là thiếu chừng mực đúng không!
–
Khổ thân, hồi xưa chị mải mê viết H cháy quần, giờ bị khóa chim hết rồi chỉ dám khóc lóc húp đậu khuôn giả thịt sống qua ngày…
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");