(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Ục ục ——” Bụng Nhan Trừng kêu một tiếng vang dội, Lục Thiếu Vi đang nghe chuyện say sưa, lúc này mới như vừa tỉnh mộng.
Có lẽ vì Nhan Trừng kể chuyện quá nhập thần nên gợi lên được chút lòng trắc ẩn hiếm hoi của Lục Thiếu Vi. Gã bèn đưa nửa miếng bánh nướng thơm ngào ngạt trên tay cho Nhan Trừng.
Nhan Trừng choáng đầu, mặt không biểu cảm nói: “Nằm ăn sẽ bị sặc.”
Lục Thiếu Vi hơi khựng lại, vốn muốn ném luôn miếng bánh lên mặt hắn nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn thôi. Gã buông bánh xuống nâng người dậy, để hắn dựa lưng vào vách hang động rồi nhét bánh vào tay hắn.
Nhan Trừng cảm giác mình đã khá hơn tối hôm qua một chút nhưng vẫn choáng không chịu nổi, phải nhắm mắt lại từ từ gặm hết nửa miếng bánh kia. Lục Thiếu Vi ôm chân ngồi bên cạnh, vừa nhớ lại câu chuyện Nhan Trừng kể vừa thăm dò nhìn một bên sườn mặt bị tóc che khuất, nơi có hàng chữ bị xăm.
“Nhìn cái gì?” Nhan Trừng hỏi.
Lục Thiếu Vi tùy tiện đáp: “Nhìn mặt ngươi.”
Nhan Trừng khẽ cười một tiếng liền dứt khoát vén mớ tóc rối lên, để lộ hình xăm xấu xí kia.
Tướng mạo hắn đẹp lại sống trong nhung lụa từ bé, ngày trước ở kinh sư luôn là khí phách hăng hái, mặt mày phi dương, mỗi lần cưỡi ngựa diễu phố có lúc nào mà không được ném cho mấy đóa hoa? Hiện giờ gặp phải biến cố lớn, gương mặt hắn không còn nở nang mà trở nên sắc bén âm trầm, còn vương cả sát khí.
Mấy chữ “Điệt xứng Sóc Châu” màu đen ngông nghênh xuất hiện trên mặt, tỏ rõ thân phận tội nhân của hắn.
Xăm chữ lên mặt đương nhiên là rất đau, nhưng hiện giờ khi Nhan Trừng nhớ lại thì nỗi đau dường như đã phai nhạt, mà cảm giác nhục nhã lại càng khắc sâu hơn. Những con chữ đó không phải đâm lên mặt, mà giống như đâm thẳng vào lòng. Từ giờ phút đó trở đi, hắn không còn là con cháu tông thất, thậm chí không được làm một người bình thường mà là một tội nhân, vĩnh viễn không thể ngóc đầu dậy.
Có lẽ Tôn Diệp Đình đã lo lót trước cho binh sĩ áp giải nên những người đó không tra tấn hay làm hắn khó xử, nhưng không thể thiếu được những lời lẽ lạnh nhạt mỉa mai. Thân phận tôn quý trong quá khứ càng khiến các binh sĩ trào phúng hắn thêm chanh chua, cứ như giẫm đạp hắn tàn nhẫn bao nhiêu, bọn họ càng vui vẻ bấy nhiêu vậy.
Sau khi tới được Sóc Châu, hắn bị xếp vào doanh cùng với rất nhiều tội tốt xăm chữ trên mặt khác.
Hắn vốn nên hồn nhiên tự tại dung nhập vào cuộc sống ở đây như một giọt nước dung nhập vào hồ lớn, nhưng mà không được. Đồng bạn cùng doanh cư xử không khác gì đám binh tốt áp giải hắn đến, cả ngày mỉa mai châm chọc hắn để giải tỏa nỗi cực khổ và không cam lòng, có lẽ họ cho rằng nhìn thấy người thảm hại hơn thì đời bọn họ cũng không đến mức khổ sở lắm.
Mà quả thật không ai có thể thảm hơn hắn, trong nháy mắt từ trên mây ngã thẳng xuống đất bùn.
Càng đừng nói hắn còn bị kết án oan.
Nhưng ở Sóc Châu lâu ngày, đến chính hắn cũng không quá xác định bản thân có oan thật không. Nếu tiên đế thật sự liên hợp với Vinh Vương muốn phế Thái tử, vậy thì Vinh Vương không tính là mưu phản, Nhan gia bọn họ mới mưu phản. Nhưng cuối cùng Vinh Vương lại giết chết tiên đế, là hành thích vua, nếu ấn như vậy bọn họ lại không phải mưu phản nữa.
Hắn nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ đến cha mẹ mình, nghĩ đến Tạ gia, đến Tạ Yến Hồng, nghĩ một hồi hắn bắt đầu cảm thấy mình không oan uổng, tội của hắn đến từ hai mươi năm sống quá ngây thơ và ngu xuẩn.
Lục Thiếu Vi chỉ nhìn bốn chữ kia một lần rồi không nhìn nữa.
Nhan Trừng thoải mái hào phóng vén tóc lên cho gã xem, theo lý mà nói tức là không quá để ý, nhưng Lục Thiếu Vi có thể nhận ra hắn cực kỳ để ý, bởi vì quá để ý nên mới hành động bất cần đời như vậy.
Sau khi hắn tới Sóc Châu thì biên quan cũng không còn thái bình, thường xuyên có quân Địch chạy khắp nơi cướp bóc. Ban đầu chủ tướng Sóc Châu còn giả vờ giả vịt gióng trống khua chiêng điểm binh xuất chiến, nhưng đại đa số tình huống đều không tìm thấy gì, vài lần thật sự gặp được cũng không chiếm bao nhiêu thế thượng phong. Cứ như vậy. dần dà ai nấy đều mệt mỏi.
Người Địch cũng không thèm để mắt đến bọn họ, chúng kéo đến Sóc Châu cùng lắm chỉ để cướp bóc chút lương thực, hà tất phải cố sức chống đối làm gì? Thế nhưng hoàn toàn không làm gì thì không hay cho lắm, thế là người ta đành chọn quả hồng mềm để bóp, phái mấy đội binh tốt tội tịch ra ngoài. Nếu bọn họ có chết thì cuối cùng chỉ cần báo mấy câu qua loa lên trên, danh sách bị gạch vài cái tên là xong.
Sau vài lần như vậy, bắt đầu có người nghĩ ra trò luồn lách.
“Ngươi nói xem, nếu chúng ta nhân dịp ra ngoài bỏ chạy luôn, hẳn là không ai biết đâu nhỉ…” Trần Lăng ăn ngấu nghiến miếng bánh cứng như đá, vừa nhai vừa nói.
Nhan Trừng cũng đang ăn, miếng bánh khô khốc nghẹn cứng trong cổ họng nhưng hắn không cần uống nước cho trôi, mau chóng nhét hết thức ăn có trong tay vào bụng mới là lẽ phải. Ở Sóc Châu bọn họ là thành phần dưới đáy xã hội, ai đi qua cũng có thể tùy tiện đá cho một cái.
Trần Lăng ngửa đầu để miếng bánh nghẹn trong cổ họng trôi xuống bụng rồi nấc một tiếng. Hắn nhìn trái nhìn phải, lén lút nói: “Bên ngoài bây giờ không có ai, làm sao biết chúng ta đã chết hay đã chạy? Nếu đào tẩu thành công, chúng ta cùng xuất quan đi Tây Vực đi, nghe nói Hồ nữ rất xinh đẹp, ta còn chưa tận mắt nhìn thấy bao giờ…”
Thấy Nhan Trừng không nói lời nào mà chỉ lo ăn, Trần Lăng thấy nhàm chán hừ một tiếng, phủi mông bỏ đi mất.
Không phải Nhan Trừng không lung lay, ở Sóc Châu bọn họ phải làm công việc mệt nhất bẩn thỉu nhất, cọ rửa nhà xí toàn doanh và giặt giũ quần áo. Mùa đông khắc nghiệt, tay chân không được giữ ấm nên ai cũng bị nứt da, có người còn bị nặng đến mức thối rữa. Không chỉ như thế, bình thường không có chuyện gì bọn họ vẫn là đối tượng để người ta đánh chửi trút giận.
So với chuyện ở lại Sóc Châu trải qua quãng đời không bằng heo chó, chi bằng cứ đào tẩu mai danh ẩn tích, làm việc gì cũng tốt hơn.
Nhưng bản thân hắn không tin được Trần Lăng. Trên người hắn mang theo món đồ đáng giá cuối cùng, chính là con dấu đá khắc tên tự được tiên đế ngự tứ, đó là chút niệm tưởng cuối cùng đối với quá khứ mà hắn vất vả lắm mới giữ lại được bên mình. Hắn biết Trần Lăng rất thèm muốn con dấu đó, thậm chí hai người từng đánh nhau một trận. Nhan Trừng nổi cơn ác độc ấn Trần Lăng xuống đất, suýt nữa cắn đứt cả lỗ tai, máu chảy đầm đìa. Lúc này Trần Lăng mới sợ hãi, bắt đầu lấy lòng hắn, những người khác cũng không dám khinh mạn hắn như xưa nữa.
Vào một ngày tuyết rơi dày đặc, chủ tướng điểm binh ra khỏi thành, Nhan Trừng và Trần Lăng đều ở trong đội ngũ.
Dẫn đầu là một tên bách phu trưởng, có lẽ chính hắn cũng không muốn làm công việc tốn công vô ích này nên dùng hổ đạp mấy cú lên người thủ hạ trút giận, sau đó phủi tay leo lên ngựa hô to: “Đi nhanh lên, muốn chết cóng bên ngoài hết say sao?”
Bọn họ vòng qua vòng lại ngoài trời tuyết mấy vòng, không giống tuần tra mà giống như tùy tiện ra ngoài đi bộ rồi trở về. Từ người dẫn đầu đến binh sĩ, không một ai có tâm lý hành quân đánh giặc mà uể oải kéo lê chân từng bước. Lúc này Nhan Trừng để ý thấy Trần Lăng và vài người nữa đã tụ lại một chỗ khe khẽ nói nhỏ, thỉnh thoảng nhìn về phía người dẫn đầu như đang ủ mưu đồ gì đó.
Dưới chân núi Hồng Đào, người dẫn đầu hạ lệnh trở về thành.
Đúng lúc này, Trần Lăng và những người kia nháy mắt ra hiệu nhau, đột ngột kéo bách phu trưởng từ trên ngựa xuống. Sự tình xảy ra quá bất ngờ nên những người khác đều sửng sốt, sau khi phản ứng được bọn họ không đi hỗ trợ cũng không lên tiếng ngăn cản. Đám ngũ trưởng thập trưởng bách phu trưởng ngày thường luôn uy hiếp bọn họ, ai cũng giận mà không dám phản kháng.
Bách phu trưởng bị đám người Trần Lăng bóp cổ chết trên nền tuyết.
Đúng vào lúc mọi người ngơ ngác nhìn nhau không biết nên làm gì tiếp theo, quân Địch thình lình xuất hiện.
Bọn họ cùng lắm chỉ là một đám ô hợp, sau cơn hoảng loạn thì bắt đầu cong người chạy trốn. Đối phương không nhiều người, nhưng bọn họ bỏ chạy tán loạn, lại không có ngựa nên lúc này chẳng khác gì cá nằm trên thớt.
Nhan Trừng nắm đao trong tay, hô lớn: “Chạy là chết! Bọn họ không đông đâu!”
Tuy có người bất chấp bỏ chạy, nhưng vẫn còn một bộ phận được Nhan Trừng thuyết phục, cầm lấy vũ khí bắt đầu phản kháng.
Lại có người hô: “Cúi người xuống, chém chân ngựa!”
Qua một phen ác chiến, quân Địch cuối cùng cũng bị đánh lui nhưng phe bọn họ chết không ít người. Sau lưng Nhan Trừng bị chém một đao, miệng vết thương không sâu nhưng vẫn kiệt sức ngã xuống. Vào lúc này, gã Trần Lăng không biết trốn trong xó nào đột nhiên xông ra sờ soạng khắp người Nhan Trừng.
Nhan Trừng biết đối phương muốn làm gì nên phản kháng dữ dội. Thế nhưng hắn đang bị thương, đánh không lại nên bị Trần Lăng cướp mất con dấu. Nhan Trừng nằm sấp trên nền tuyết thở dốc kịch liệt, trông thấy Trần Lăng chạy về hướng thành Sóc Châu, hắn biết ngay kẻ đó đã sợ hãi lắm rồi, giết người xong vẫn không dám bỏ chạy.
Hắn nằm trên tuyết, cảm giác vết thương trên lưng chảy máu ào ạt, thân thể cũng càng lúc càng lạnh lẽo.
May mà bọn họ vẫn có người còn sống, phần lớn đều không muốn về Sóc Châu chịu khổ. Nhan Trừng liều mạng nhịn đau, cũng bò dậy đi theo bọn họ.
Phụ cận núi Hồng Đào có không ít thôn xóm bị người Địch cướp bóc rồi bỏ lại, cũng không ít người vì vậy phải vào rừng làm cướp. Kẻ cướp bóc bá tánh dân thường không chỉ có người Địch mà còn có cả đám giặc cỏ này. Nhan Trừng và các đồng liêu đều là trai tráng thân thể khỏe mạnh, là nhân lực hiếm có, nhờ vậy mà được một tên tướng cướp ở gần đó thu lưu.
Gã hô to “chém chân ngựa” trong lúc hỗn loạn không biết tên họ, tự xưng họ Bành, trong nhà xếp hàng thứ sáu. Thân thể gã khỏe mạnh, đầu óc linh hoạt biết lấy lòng chủ tướng nên nhanh chóng được cất nhắc lên làm phụ tá đắc lực, xưng huynh gọi đệ, vì thế đám cường đạo phải gọi gã một tiếng “Lục ca”.
Tuy nói là đi làm cướp, nhưng giữa mùa đông giá rét này, lại còn là vùng dã ngoại hoang vu nên xung quanh chẳng có bao nhiêu lương thực.
Đến khi vết thương của Nhan Trừng tốt hơn một ít, có thể cử động được bình thường, hắn đã bị tướng cướp phái ra ngoài tìm thức ăn cùng Bành Lục. Hai người lại di chuyển đến chân núi Hồng Đào, ai cũng đói mờ mắt. Trên người Nhan Trừng mang theo mấy cái bánh, đều là vật hắn tự thắt lưng buộc bụng để dành được, lúc này không dám lấy ra ăn sợ chọc giận Bành Lục.
Nhưng không ngờ rằng Bành Lục vốn từ đầu đã không có ý tốt, thừa dịp hắn nghỉ ngơi, gã cầm một cục đá nện thẳng vào đầu hắn.
Nhan Trừng vốn có phòng bị nên vật lộn với Bành Lục một phen. Trán Nhan Trừng bị đập một cái lỗ to, Bành Lục cũng không khá hơn, phải hoảng hốt bỏ chạy. Nhan Trừng kiên trì chống đỡ, thấy gã đã chạy thật xa mới thất tha thất thểu rời đi, đi thêm được khoảng một dặm liền ngất xỉu trên nền tuyết.
Vừa lúc đụng phải Lục Thiếu Vi.
Nghe đến đây, Lục Thiếu Vi hiểu rõ liền hỏi: “Vậy sắp tới ngươi tính toán làm gì?”
Nhan Trừng dựa người vào vách đá ngơ ngác nhìn về nơi vô định, đờ đẫn nói: “Không biết, chờ chết đi.”
Lục Thiếu Vi nhảy dựng lên, “Làm sao được!”
Nhan Trừng thấy gã đột ngột kích động, bèn vừa hỏi vừa nhìn Lục Thiếu Vi như nhìn đứa ngốc: “Nếu không thì sao?”
Lục Thiếu Vi ngẫm nghĩ rồi đáp: “Ngươi không muốn gặp lại huynh đệ à? Tạ Yến Hồng vẫn còn sống tốt đấy, có lẽ giờ này đã xuất quan rồi, ngươi không muốn gặp lại hắn sao?”
Nhan Trừng cảm thấy khá có lý, cúi đầu suy nghĩ một chút rồi gật đầu.
“Nhưng bây giờ là mùa đông khắc nghiệt, tuyết chặn hết đường đi rồi, ta cũng không có lương thực,” Nhan Trừng nói, “Muốn xuất quan, nói dễ hơn làm.”
Lục Thiếu Vi đảo mắt một cái, đoạn ngồi xổm bên người Nhan Trừng: “Ổ cướp kia đóng quân ở đâu? Tướng cướp là người thế nào? Ngươi nói kỹ càng tỉ mỉ cho ta nghe đi.”
Nhan Trừng không ngờ gã lại hỏi chuyện này nên khá kinh ngạc, cứ nhíu mày nhìn mãi.
Lục Thiếu Vi quả thực đang đắc ý xoa tay, đôi mắt sáng long lanh. Giữa một vùng trắng xóa hoang tàn, gã tựa như một gốc cây bừng bừng sức sống, tự thân mang theo ánh mặt trời và mưa móc khiến người chấn động.Lời tác giả:
Lục Thiếu Vi: Nhân tài tạo phản đây rồi.
Chuyện của Tiểu Nhan đã kể xong, chương tiếp theo đến phiên Tiểu Tạ lên sân khấu.
Ngày hôm qua có một bình luận nhắc nhở tôi, nói Ba Ngạn Náo Nhĩ là tên một thành phố cấp tỉnh thời hiện đại, thời cổ đại khu vực rộng lớn đó được gọi chung là bình nguyên Hà Sáo, đến thời cận đại hiện đại mới phân ra cụ thể là bình nguyên Ba Ngạn Náo Nhĩ, bình nguyên Ngân Xuyên, bình nguyên Thổ Mặc Xuyên. Đoạn trước tôi có sửa một chút, không ảnh hưởng đến trải nghiệm đọc.
Hình như có người rất để ý đến chữ xăm trên mặt Tiểu Nhan, tôi vẫn chưa quyết định được phần sau nên xóa hình xăm đi không, xóa hay không xóa là hai kết cục khác nhau của nhân vật, quan trọng lắm.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");