(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Thánh giá đến Kim Minh Trì, lập yến hội tại Bảo Tân Lâu, ngồi trên đài cao nhìn xuống. Các bộ cấm quân diễn võ, tạp kỹ biểu diễn bên dưới. Mấy màn ca múa quanh đi quẩn lại năm nào cũng như nhau, tuy rằng náo nhiệt nhưng Tạ Yến Hồng không quá ham thích, cũng không nhoài người ra xem mà chỉ ngồi ăn uống tán gẫu trên bàn.
Thánh nhân ngự trên vị trí cao nhất, năm nay Ngài đã hơn sáu mươi cái xuân thu, từng một tay giành thiên hạ nên tinh thần vẫn phấn chấn như xưa, chỉ là tuổi tác không đợi người, thân thể ít nhiều vẫn có chút già cỗi. Cũng chính vì Thánh nhân đã có tuổi mà Thái tử lại càng thêm cư xử ân cần tỉ mỉ, còn vị đệ đệ Vinh Vương chỉ ngồi yên một chỗ ở phía xa, không xuất đầu lộ diện.
Nhan Trừng ngồi cùng bàn tiệc với mẫu thân Kính Dương công chúa, hắn mất kiên nhẫn nên quay đi quay lại đã chen vào một chỗ với Tạ Yến Hồng. Trong đám con em quý tộc chỉ có Nhan Trừng và Tạ Yến Hồng là nhận nhiều thánh sủng nhất, được ngồi ngay hàng đầu, đám người còn lại bao gồm cả Tôn Diệp Đình đều phải ngồi bàn tiệc ở sâu bên trong.
Diễn võ lẫn tạp kỹ đều xong, Thánh nhân vung tay ban thưởng, tiếng tạ ơn không ngừng bên tai, tiếp theo sẽ đến hội mã cầu. Thánh nhân đang ngồi bỗng giơ tay vẫy vẫy về phía Tạ Yến Hồng, y vội vàng tiến lên đi cung thỉnh thánh an.
Ở khoảng cách gần Tạ Yến Hồng mới nhận ra Thánh nhân đúng là đã có tuổi, mu bàn tay khô gầy loang lổ vết đồi mồi, chỉ là tinh thần vẫn tỉnh táo. Ngài mỉm cười nhìn Tạ Yến Hồng, thái độ hòa ái trông thân thiết như ông lão nhà kế bên.
“Hội mã cầu năm nay ngươi có lên sân không?”
“Không lên,” Tạ Yến Hồng cười đáp, “Sợ thắng thưởng quá nhiều, Thánh nhân lại đau lòng.”
Lời vừa dứt Thánh nhân đã biết y bắt đầu tác quái, bật cười chỉ chỉ một chút. Tuổi tác Ngài cao nên càng yêu thích ngắm nhìn bọn tiểu bối khí phách trương dương, một lúc sau Ngài cởi dây đeo nạm ngọc bên hông ra, vứt cho Tạ Yến Hồng.
“Nào, mang buộc vào gậy đánh cầu đi.”
Tạ Yến Hồng lĩnh mệnh, Thánh nhân lại nhìn sang Nhan Trừng, hỏi: “Còn ngươi vì sao cũng không đi? Trẫm nhớ rõ mấy năm nay ngươi luôn thích lĩnh đội cùng Tiểu Hồng mà.”
Nhan Trừng đứng dậy, chắp tay cười nói: “Muốn ở lại uống rượu cùng cữu cữu.”
Tạ Yến Hồng liếc qua liền thấy hắn đang nháy mắt với mình, lại quay đầu nhìn Trường Ninh đứng canh trầm mặc yên lặng ở phía sau. Y lập tức nhớ ngay đến chuyện mình đã bàn trước với Nhan Trừng, bèn gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Nhan Trừng xua xua tay thúc giục: “Mau đi giành thêm vài phần thưởng về đi.”
Tạ Yến Hồng rất yêu thích môn mã cầu, y vừa bắt được Thánh nhân ban thưởng đã vén áo choàng chạy tọt xuống lầu thay một bộ áo gấm màu đỏ, eo buộc đai ngọc, chân đi ủng đỏ cưỡi lên tuấn mã cao lớn. Một tay y cầm gậy đánh, dây đeo khảm ngọc buộc trên đầu gậy lấp lánh sáng lên dưới ánh mặt trời, tay kia nắm chặt dây cương hăng hái lao vào sân như một quả cầu lửa.
Một đội áo đỏ, một đội áo xanh, Tạ Yến Hồng là đội trưởng đội áo đỏ, Tôn Diệp Đình lúc này cũng xuống sân gia nhập đội hình cùng y.
“Ủa, thường ngày thấy ngươi không thích môn này mà,” Tạ Yến Hồng vội nói, “Lát nữa nếu nhận được cầu phải chuyền ngay cho ta đấy…”
Không chờ y nhiều lời thêm, một vị nội thị gõ mạnh ba tiếng la, vậy là trận đấu bắt đầu. Đội áo xanh phần nhiều xuất thân từ cấm quân, luôn chủ trương nhẹ tay nương tình, hầu hạ các cậu ấm chơi vui là chính. Ai ngờ Tạ Yến Hồng tấn công quá dữ dội, động tác nhanh nhẹn, vung gậy cực chuẩn, chỉ trong chốc lát mà đã thắng được hai cầu.
Đến đây không còn ai dám khinh thường y nữa, mỗi lần trên sân ghi được một bàn thì một tiếng la lại vang lên. Tạ Yến Hồng cưỡi ngựa tả xung hữu đột, mồ hôi đầy đầu. Trường Ninh thì thật thà tuân theo mệnh lệnh của Tạ Thao, không rời y lấy một tấc mà khoanh tay đứng chờ ngoài rìa sân.
Thấy hắn đứng bên ngoài, Tạ Yến Hồng nổi tâm khoe khoang nên một tay ghì cương, tay kia cầm gậy, bàn chân móc chặt vào bàn đạp nghiêng hết nửa thân mình xuống mặt đất, trong lúc ngựa chạy như bay mà vẫn linh hoạt như con khỉ vớt trăng, phi thân một thoáng đã đánh trúng một cầu nữa. Gió xuân phất qua lớp áo choàng, sợi dây đỏ thêu tơ vàng trên trán tung bay phấp phới.
Khán giả trầm trồ khen ngợi, Tạ Yến Hồng đầy mặt đắc ý, liếc qua lại thấy Trường Ninh không hề nhìn mình mà chỉ nhìn vu vơ lên khoảng trời cao rộng ở phía xa. Y trở nên chán hẳn, cưỡi ngựa lướt qua án thờ thấy một nén nhang sắp châm hết, làn khói nhẹ bị khoái mã chạy băng băng thổi đi tan tác.
Tôn Diệp Đình không giỏi trò mã cầu, cả trận cơ bản không đụng được vào trái cầu lần nào. Đến khi sắp kết thúc thì cầu đột nhiên lăn về phía mình, hắn ta bối rối không biết làm sao, trong lòng Tạ Yến Hồng nhẩm tính điểm số, biết trái này là điểm quyết định nên vội giục ngựa chạy qua, miệng hô: “Mau chuyền cho ta!”
Tôn Diệp Đình bị y gọi quay phắt đầu lại, giơ gậy lên chuẩn bị đánh cầu về phía Tạ Yến Hồng, vậy mà không biết vì sao giữa đường hắn ta đổi ý, nghiến răng một cái tự quay ngược về hướng khung thành. Nơi này cách khung thành quá xa, mới đi được nửa đường Tôn Diệp Đình đã bị đối thủ chặn lại, gã bên đội áo xanh đánh cầu rất chuẩn xác, chỉ vung gậy một cái, trái cầu đã bay xẹt qua đỉnh đầu mọi người, hướng về cầu môn ——
Nén hương cháy hết, chiếc la kêu “Đoàng——” một tiếng, trận đấu kết thúc.
Nếu luận cá nhân thì Tạ Yến Hồng là người ghi điểm nhiều nhất, nhưng tổng số vẫn bị đội áo xanh thắng một cầu. Tạ Yến Hồng tiếc nuối chép miệng than “Ôi chao”, nhưng y vốn là người có chơi có chịu, được chơi vui nên trên mặt không có vẻ bất mãn gì, còn vươn cầu trượng gõ gõ vào trượng của đội trưởng đội đối thủ hứa hẹn lần tới tái đấu, thế mà quay đầu lại thấy sắc mặt Tôn Diệp Đình sầm sì không vui.
Tạ Yến Hồng xoay người xuống ngựa, bước hai ba bước đến gần quàng vai hắn ta, cười an ủi: “Đừng khó chịu như thế, thường ngày ngươi cũng không chơi. Nếu đã thích, đến hè ta dẫn ngươi đi trại ngựa luyện cầu.”
Tôn Diệp Đình chỉ gượng cười mà không nói, Tạ Yến Hồng cũng không rõ gần đây hắn ta gặp phải chuyện gì mà cứ luôn âu sầu không vui.
Trở lại Bảo Tân Lâu thì Thánh nhân không còn ở đó nữa, nói là đã ra phía sau nghỉ ngơi. Thái tử hỏi thăm kết quả trận đấu xong thì đứng ra thay mặt ban thưởng, áo xanh thắng, được thưởng toàn đội. Tạ Yến Hồng cũng nhận được không ít thứ tốt, Thánh nhân vốn yêu thích y, Thái tử đương nhiên không ngại cho y thêm chút vinh quang, sắc mặt ôn hòa thân thiện so ra còn tốt hơn lúc đối đãi với đệ đệ ruột Vinh Vương.
Thái tử năm nay hai mươi, đã sớm lên triều nhận việc. Vinh Vương cũng qua mười tám mà Thánh nhân chỉ cho hắn ở không nhàn rỗi, gần đây Ngài có bóng gió rằng muốn đưa hắn vào cấm quân rèn luyện, lần diễn võ này cũng có một tay Vinh Vương đứng ra góp sức. Hành động tuy màu mè nhưng chung quy vẫn không có tin gì chính xác, bát tự còn chưa phẩy xong, trước mắt Thái tử đã là người nôn nóng.
Tạ Yến Hồng không muốn dính líu đến những việc phức tạp này, chỉ thản nhiên nói lời tạ rồi lui.
Thái tử càng tỏ thái độ thân thiết hơn, muốn y cùng lên bàn tiệc ngồi với mình. Tạ Yến Hồng sao dám đồng ý, chỉ không biết nên từ chối khéo kiểu gì. Đúng lúc này Tạ Nguyệt Lộ bất ngờ ra mặt giải vây: “Chi bằng cứ để y thay xiêm y xong lại đến, kẻo lại vô lễ với điện hạ.”
Quần áo y đầy mồ hôi lẫn bụi đất, đúng là nên thay ra mới không thất lễ, Thái tử nghe thế đành phải thôi.
Tạ Yến Hồng thở phào nhẹ nhõm liền cười cảm ơn huynh trưởng một cái, lúc xoay người mới phát hiện Nhan Trừng cũng không còn trong tiệc. Trong lòng y nổi lên tính toán, bèn nói với Trường Ninh: “Đi, chúng ta đi tìm Nhan Trừng.”
Trường Ninh đương nhiên không nói lời dị nghị nào, Tạ Yến Hồng cứ việc đi trước, hắn lập tức nối gót theo sau.
Bọn họ vừa xuống lầu thì gặp một thái giám canh cửa, thấy Tạ Yến Hồng đi tới, thái giám ghé lại gần nói thầm vào tai y vài câu. Y gật gù, sau đó nói với Trường Ninh: “Ngươi đứng ở đây chờ ta một lát.”
Trường Ninh nhíu mày tỏ vẻ không đồng ý. Tạ Yến Hồng trừng mắt hạnh: “Chẳng lẽ ta đi ngoài ngươi cũng muốn theo?”
Lời đã đến nước này, Trường Ninh đành phải đứng chờ bên dưới Bảo Tân Lâu, còn Tạ Yến Hồng theo chân nội thị đi mất. Trường Ninh chờ đến nhàm chán bèn ngồi xổm lấy từ trong ngực áo ra một đóa sơn trà màu đỏ tươi, là đóa hoa không biết ai đã ném cho hắn lúc còn cưỡi ngựa diễu phố. Hắn trông có vẻ rất tò mò với thứ này, những ngón tay thô ráp mang theo vết chai cứ thế khẽ chạm lên cánh hoa mềm mại.
Chỉ một chốc lát sau, gã thái giám vừa rồi đột ngột vừa chạy vừa thở hồng hộc từ phía sau, hốt hoảng hô to: “Tráng sĩ mau đi xem đi! Mãnh thú đả thương người, Tạ nhị gia bị thương rồi!”
Phía trước Bảo Tân Lâu có một khoảng đất trống tên là Diễn Võ Trường, đi thêm mấy bước là đến chỗ ngồi xem mã cầu, phía sau lầu chừa một cái sân có quây rèm trướng chuyên để những người làm ảo thuật hoặc tạp kỹ nghỉ ngơi. Ngoại trừ mấy người đó, trận diễn võ mở màn hôm nay có cả hổ, sư tử, báo, voi được nhân viên quản thú của Ngọc Tân Viên đích thân thuần hóa, mấy cái lồng sắt lớn cũng được đặt ở nơi đó, người ngoài không dám lại gần.
Cách lồng sắt khoảng một trăm bước chân đã nghe thấy mùi vị tanh nồng của dã thú, Tạ Yến Hồng ngửi mà không khỏi nhíu mày, y nhìn ngó một lúc rồi nhỏ giọng hỏi Nhan Trừng: “Sẽ không xảy ra chuyện đấy chứ.”
“Có thể xảy ra chuyện gì được?” Nhan Trừng nói, “Dã thú bị buộc xiềng xích hết rồi, cho dù có bước chân vào lồng chúng nó cũng không làm người bị thương đâu.”
Đây là biện pháp trút giận cho Tạ Yến Hồng mà Nhan Trừng nghĩ ra, bọn họ lừa Trường Ninh đến chỗ này, vài người hợp lực cùng đẩy mạnh hắn vào lồng sắt để dọa đối phương sợ mất mật, giúp Tạ Yến Hồng chuộc mặt mũi trở về. Nếu ấn theo lời Nhan Trừng, vừa không khiến người bị thương mà có thể dọa Trường Ninh một trận thì đúng là cách hay, Tạ Yến Hồng nghe xong cũng gật gù đáp ứng.
Đến lúc đó nhất định phải chờ hắn khẩn khoản xin tha mới chịu mở lồng, Tạ Yến Hồng thầm nghĩ.
Hai người tránh sau sườn một chiếc lồng khác, quan sát Trường Ninh được nội giám dẫn đường đến.
Tạ Yến Hồng nhỏ giọng thì thầm: “Kêu tới liền tới, bộ đầu hắn làm bằng gỗ sao, ngốc quá…”
Trường Ninh đi đến cách lồng sắt khoảng trăm bước thì đột ngột dừng chân. Bên cạnh hai người Nhan, Tạ vang lên một tiếng gầm rống giận dữ của dã thú làm cả hai giật mình hoảng sợ lảo đảo lùi về sau, suýt nữa thì ngã ngồi luôn xuống đất.
Hết thảy mọi việc chỉ phát sinh trong một cái chớp mắt, cửa lồng vốn nên khóa chặt không biết vì sao mà mở toang, con báo đen to lớn ở bên trong cũng không bị dây xích trói chặt, cứ thế nhảy chồm ra vồ người canh lồng sắt gục xuống đất, cắn đứt yết hầu làm máu tươi văng tung tóe.
Lúc này hai người Nhan, Tạ đang ở cực kỳ gần, thậm chí Tạ Yến Hồng còn nhìn thấy vết máu tươi nóng hổi văng vào mũi giày của chính mình.
Mọi người la hét hô hoán ầm ĩ, Nhan Trừng thấy thế vội túm lấy Tạ Yến Hồng: “Chạy mau!”
Tiếng hô ngược lại thu hút luôn sự chú ý của con báo, hai người chạy trối chết ra ngoài, người xung quanh cũng xô đẩy tứ tán. Giữa trận cuống quýt, Tạ Yến Hồng không để ý rằng mình đang chạy về hướng Trường Ninh, y gấp đến nỗi suýt nữa va luôn vào người hắn, vội túm lấy hắn kêu lên: “Đứng đấy làm gì ——”
Có người đi gọi cấm quân, có người cầm cung tiễn tới, chỉ là thể lực bọn họ không đủ, bắn cũng không chuẩn, mũi tên cắm vào thân báo càng khiến nó bộc phát hung tính, liền tiếp tục vồ lấy người ở gần mình nhất. Người nọ sợ đến mềm chân nên chỉ nháy mắt đã bị hạ gục, kêu lên một tiếng tê tâm liệt phế rồi không còn động tĩnh gì nữa.
Người cầm cung tiễn cũng sợ hãi không nhẹ, không lắp đến mũi tên thứ hai đã ném cả cung tên xuống đất mà bỏ chạy lấy người.
Khu vực xung quanh lồng sắt cực kỳ hỗn loạn, con báo đen giương đôi mắt xanh sáng quắc, nhe bộ nanh trắng như tuyết, nước dãi trào ra nhỏ thành một vũng dưới mặt đất.
Người phụ trách thuần dưỡng con báo này đã ngã giữa vũng máu, trên cổ xuất hiện hai cái lỗ đỏ toang hoác, tay còn cầm cây roi thuần thú. Chỉ không biết vì sao mà báo đen ngày thường sợ roi vọt hôm nay lại hung dữ dị thường như đã phát điên, còn cắn chết cả người. Cấm quân nghe tiếng chạy đến cũng chỉ dám vây quanh mà không một ai dám lại gần.
Nhan Trừng túm Tạ Yến Hồng, Tạ Yến Hồng túm Trường Ninh đứng yên không nhúc nhích, thái giám dẫn đường làm gì từng gặp qua tình huống này cũng mềm chân ngã ngồi xuống đất không đứng vững, còn ôm chặt chân Trường Ninh không chịu buông tay.
“Đi thôi! Đừng can dự vào!” Nhan Trừng nôn nóng túa mồ hôi, miệng hô lớn.
Tạ Yến Hồng lại kéo mạnh Trường Ninh một cái nữa: “Ngươi muốn tìm chết đấy à!”
Trường Ninh vẫn cứng đầu không động đậy, hắn cúi người nhặt cây cung vừa bị ném xuống đất lên, chỉ lắp một mũi tên duy nhất. Một chân hắn bị nội giám ôm chặt, chân kia dang ra, hạ vai kéo cung, bắp tay siết chặt vững vàng kéo mạnh cây cung lớn.
Tạ Yến Hồng buông tay, vội vàng nói: “Một mũi tên làm sao bắn chết nó được. Cứ đi trước đã, cấm quân tới là tốt rồi ——”
Lời còn chưa dứt Trường Ninh đã huýt gió một tiếng, tiếng huýt sắc nhọn như có thực thể phá không nhập thịt. Con báo đang phát cuồng còn muốn tấn công người tiếp theo thì bị tiếng huýt sáo dẫn dụ, nổi giận gầm lên một tiếng rồi lao về phía này.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");